Giảng viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: mẩu truyện đời thường, không pháp thuật

_____________________________

Draco cảm thấy chán nản với cuộc sống sinh viên của mình. Bằng một cách nào đó, cậu gần như đã phải "chống chọi" với nó thay vì nói là "tận hưởng". Nếu không phải cha cậu là một kẻ sống với lối suy nghĩ gia giáo đến khắc nghiệt thì cậu đã bỏ học ít nhất là 20 lần. Mặt khác, cậu đã tốn 12 năm học phổ thông, và 4 năm đại học, là một khoảng thời gian rất dài. Vậy nên, là một người theo chủ nghĩa "lợi cho bản thân" thì không đời nào cậu bỏ phí tất cả. Đó là lí do cậu đang cố chống chọi và nhủ thầm rằng "A, chỉ còn 3 năm nữa thôi. Mày làm được mà"

Nhưng nếu chỉ nói việc học khiến cậu chán nản cũng không hẳn. Cậu là sinh viên năm tốt: Đạo đức tốt - Học tập tốt - Thể lực tốt - Tình nguyện tốt - Hội nhập tốt. Đâu phải dễ dàng để đạt được danh hiệu này và cái mác "Nam thần thiên tài" chứ. Lỡ cố đến đó rồi, không thể bỏ ngang. Coi như đây là một phần bù đắp cho cuộc sống sinh viên của cậu. 

Và đặc biệt, Draco nhấn mạnh nó là một phần đặc biệt phải tách biệt, một lí do khiến cậu muốn gục ngã. Sinh viên năm tốt không chửi tục nhưng, mẹ nó chứ, cậu không thể nhịn nổi. Harry Potter- tên giảng viên chết dẫm môn Thần Kinh học chính là tiền đề của mọi chán nản, căng thẳng, phẫn nộ và... niềm vui. Ừ thì Draco không thể khẳng định điều đó nhưng cuộc sống của cậu bị đảo lộn đa sắc thái là do tên đó. 

Một ngày cơ bản của cậu gồm việc đến lớp học, thảo luận với bạn bè, chạy deadline rồi thì sẽ là chăm sóc cho tên đó. Cái tên được ca ngợi là thầy giáo của năm nhưng thực tế chỉ là một tên vô dụng, đáng khinh. Cậu thở dài, thầm chửi cả họ tổ tông của ông giảng viên ấy nhưng chân vẫn bước đều đến cái căn hộ quen thuộc. Cậu nhiều lần tự hỏi, tại sao mình không ở đó nhưng nhắm mắt cũng đến được đó, thuộc mọi ngóc ngách trong nhà. 

"Tôi đến rồi đây" Cậu bỏ qua phần gõ cửa, một mạch tiến vào trong.

Vừa bước vào nhà, tay cậu nắm thành nắm đấm.

"Harry Potter, thầy còn nằm đó nữa hả? Nhìn cái chuồng heo này đi."

Cậu đang ngăn cho bản thân bổ nhào lên nắm cổ áo tên đang nằm dài ra đó mà lắc mạnh.

"Dray, em đến rồi à." Harry dửng dưng nói, chậm chạp đứng dậy.

"Tôi đang nói đấy. Tập trung vào chuyện chính đi"

Harry gãi đầu và Draco có thể gần như chắc chắn gàu đã bám một mảng trên đó.

Cậu thở dài một hơi, tháo bỏ đôi giày mềm mại, từng bước tiến vào gian chính. Cậu nhăn mày, lần cuối cậu dọn dẹp mới chỉ là ba ngày trước mà bây giờ nơi này như một bãi rác chính hiệu. Trong góc còn có ba bịch rác to tướng, trên bàn gồm vỏ chuối, hộp sữa, hai ly mì rỗng. Trên sàn nhà ngổn ngang những chiếc tất bẩn, mấy cái áo sơ mi mà tên thầy giáo ấy mặc cách đây 5 hay 7 ngày gì đó, quần tây và cả.... quần lót. Draco muốn thét lên rằng, má nó, ổng không có chút tự trọng nào hả. 

Cậu chuyển dần sang hướng bếp. Giữa bếp là đống rác đổ, thùng rác nằm trước tủ lạnh và tủ lạnh còn chẳng thèm cắm điện nữa, bởi trong đó chẳng có gì. Cậu chẳng ngạc nhiên khi thấy một đống chén đũa bẩn bốc mùi và trên kệ chén chẳng còn lấy một cái muỗng. Cậu nhớ ba hôm trước mình có việc bận nên bảo Harry rửa chúng đi, và cậu chẳng thể tin tưởng được mà.

Vuốt mặt bất lực, cậu quay lại phòng khách, tiện chân đá phăng cái áo ngáng chân mình. 

"Này, tôi hỏi. Thầy có ăn uống đầy đủ và điều độ ba ngày tôi vắng mặt không?"

"Có mà" Harry híp mắt trả lời

Draco dùng một lực vừa đủ đá vào ống chân Harry để xả cơn giận. 

"Chén bát chưa rửa, thầy còn nói dối tôi?"

"Thầy ăn mì và thức ăn nhanh đặt về. Có thịt và rau, đủ dinh dưỡng mà" Harry ôm chân xuýt xoa

Draco nuốt cục tức xuống. Tự hỏi làm sao ổng có thể làm một giảng viên của đại học y được chứ, quá vô lí. 

"Thầy gọi tôi tới để dọn nhà nữa? Tôi không phải osin của thầy"

"Làm gì có, thầy muốn hỏi em một việc"

Draco nhướn mày. "Việc gì?"

"Em sắp xếp lại và trả lời mail hộ thầy nhé" Harry cười hề hề, không chú ý gương mặt người kia đã đen như nhọ nồi.

"Tại sao?"

"Thì..." Harry lại gãi đầu. "Em nhớ mật khẩu mail thầy và em khá giỏi công nghệ. Em biết thầy mù công nghệ mà"

Draco nhìn đồng hồ, bây giờ là 4 giờ chiều. Cậu cởi chiếc áo khoác ra, gấp gọn rồi để ở ghế sofa, nơi được coi là miễn cưỡng sạch sẽ. Nhanh nhẹn mở chiếc máy tính lên như nó là của mình, nhập một loạt kí tự.

"Tôi sẽ làm, và nó ngốn khá nhiều thời gian đấy" Draco nói khi nhìn vào con số 1032 mail mới. "Tôi cần thầy cút vào phòng tắm, gội cho kĩ cái đầu tổ quạ bẩn thỉu của thầy ngay lập tức. Sau đó, dọn ngay đống quần áo kia. Tôi nói đấy, ngay lập tức"

Cậu chỉ tay thẳng mặt thầy mà ra lệnh, bỏ luôn cái danh hiệu học sinh gương mẫu. Cậu biết chắc chắn Harry sẽ không dám bật lại hay lên giọng thầy giáo với cậu lúc này. Harry biết mình ở thế yếu, ngoan ngoãn gật đầu làm ngay. 

Việc soạn lại đống mail quả nhiên tốn khoảng 2 tiếng rưỡi của Draco. Cậu vươn vai uể oải, ngáp dài một tiếng.

"Harry" Draco gọi khẽ

Chống người đứng dậy chậm chạp, Draco đi quanh nhà.

"Harry? Thầy đâu rồi?"

Draco nghe tiếng xả nước ở phòng tắm. Cửa vừa mở, hơi nóng tràn ra mù mịt như sương sớm. Harry lau mái tóc, mỉm cười tự hào.

"Em gọi thầy hử?"

Draco nheo mày. "Thầy tắm nãy giờ luôn đấy hả?"

"Chắc thế. Em muốn thầy gội thật kĩ còn gì. Thầy dùng hết chai dầu gội và thêm 5 gói nhỏ nữa. Nhiều bong bóng xà phòng lắm"

Draco ôm trán lắc đầu. Lại tự hỏi thêm lần nữa, kiếp trước mình phạm tội gì mà kiếp này dính phải tên ngớ ngẩn này chứ.

Bây giờ là 6h40p. Draco lẩm nhẩm: "Xem nào, giờ chạy ra mua ít rau và thịt vẫn còn kịp. Nấu nhanh thì tầm 7h30p có thể ăn. Quét nhà, lau nhà, rửa chén, giặt đồ... cũng khoảng hơn 9h chút xíu."

"Cần thầy giúp gì không?"

"Khỏi, tôi tự làm. Thầy chỉ biết phá. Ngồi yên một chỗ đi"

Draco lấy áo khoác, cầm theo ít tiền chạy nhanh đi mua thức ăn tối. Harry ở nhà, không biết làm gì nên đã soạn giáo án cho tiết dạy tới. Phải nói, bình thường bê tha, luộm thuộm, dơ bẩn, đần độn, ngớ ngẩn, vô dụng, phá hoại... thì lúc làm việc lại rất tập trung và tài giỏi. Draco chỉ chấm được mỗi điều này.

Khoảng 15p sau, Draco về tới, mồ hôi đọng lại trên trán. Đập vào mắt mình là khung cảnh một người thầy giáo gọn gàng đang chú tâm vào máy tính gõ lạch cạch, một bên là sấp tài liệu. Phong thái vô cùng điềm đạm, chuẩn một giáo viên ba tốt..... Chỉ là nếu căn nhà sạch sẽ hơn thôi. 

"Y như một con ngựa ngồi ở chuồng heo 3 năm chưa dọn". Draco nhận xét.

Cậu nhanh chóng nấu bữa tối, tuy đạm bạc nhưng ít ra vẫn đầy đủ dinh dưỡng. 

"Harry, ăn đi này."

"Em không muốn ăn à?"

"Tôi còn phải dọn nhà"

Harry đẩy đống tài liệu cùng máy tính sang một bên, vươn tay kéo Draco ngồi vào lòng mình. Cậu đã quá quen với việc làm bộc phát này nên cũng mặc kệ. Nhúc nhích để tìm được tư thế thoải mái nhất.

"Mai em không phải đi học, để đó đi, mai anh giúp em"

"Hừ... Làm như tôi tin ấy" Draco hừ mũi

Harry cầm đôi đũa gắp lấy miếng thịt bò trên dĩa.

"Nói 'aaa' đi"

Draco mở miệng, đón lấy miếng thịt bò mọng nước. 

"Ngon chứ?" Harry nhìn khuôn miệng nhai chóp chép của Draco.

"Ừm, ngon, đương nhiên rồi"

Lại gắp thêm một miếng nữa. Draco vui vẻ đón lấy. Ai ngờ, chưa kịp nhai xong, Harry đã phủ lên đôi môi một nụ hôn. Lưỡi anh nhanh chóng càng quét, đảo miếng thịt tứ phương trong miệng Draco. Kết thúc nụ hôn, Draco thở hồng hộc, miếng thịt lại vào bụng Harry.

"Muốn ăn thì ăn bình thương đi. Thầy bị ấm đầu hả" Cậu quát vào mặt anh

"Ăn thế này ngọt hơn"

Draco đẩy Harry ra, đứng phắt dậy.

"Ăn đi, tôi đi tắm đã"

"Sau đó làm gì?"

Harry cười tủm tỉm, đưa ít cơm vào miệng, ánh mắt gian xảo mấy phần. Draco đỏ mặt.

"Thầy muốn làm gì thì làm"

"Làm tình nhé"

Cậu bỏ đi nhưng đã nghe được điều anh nói. Harry biết điều đó nên vẫn tiếp tục bữa ăn của mình. Draco là một sinh viên năm tốt, nhưng ở với ông thầy ba tốt kia, tất cả đều tan thành mây khói. 

Cậu yêu giảng viên của mình. Ngủ cùng giảng viên. Ăn cùng giảng viên. Làm tình cùng giảng viên.

Anh rất yêu học trò của mình. Ngủ cùng học trò. Ăn cùng học trò. Làm tình cùng học trò.

Cậu thích cái ôm của anh sau mỗi lần mây mưa. Tận hưởng nụ hôn của anh mỗi ngày. Thích gương mặt đẫm mồ hôi nhưng bị sắc dục chi phối. 

Anh yêu mọi thứ của cậu, từ ngoài vào trong. Thưởng thức cậu như món ăn đặc biệt. Yêu tiếng rên rỉ vì khoái cảm, yêu gương mặt ngập trong dục vọng của cậu.

Cậu thích anh thì anh chính là yêu tha thiết cậu.

Cậu yêu anh thì anh chính là dâng hiến toàn bộ cho cậu.

Mọi phẫn nộ, bực bội, khó chịu do anh đem tới.

Nhưng anh cũng là người đem lại cảm giác thư giãn, hạnh phúc, niềm vui cho cậu.

Ngẫm lại thì, Draco đang "chống chọi" với cuộc sống sinh viên.

Nhưng Draco cũng đang "tận hưởng" nó.

"Làm tình nhé"

"Ừ"

"Yêu em"

"Tôi cũng yêu thầy"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net