Sát nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Ngôi kể thứ nhất (Draco Malfoy). Nhân vật của J.K Rowling nhưng cốt truyện của tôi. Hoàn toàn khác bản gốc. Không thích thì out ra nhé.

Warning: Máu me, cái chết. Tâm lí không ổn định đừng đọc.

_________________________

Mẹ tôi đã chết. Một cái chết được mô tả là tàn độc và khó hiểu.

Cảnh sát điều tra và hỏi tôi nhiều câu hỏi.

Mọi đêm như thường lệ, tôi ngủ trong phòng riêng, chốt cửa. Cả cha và mẹ ngủ chung ở phòng riêng dưới tầng. Tôi ghét sự ồn ào khi muốn yên tĩnh trong phòng, nhưng cha lại không muốn tôi lắp cửa cách âm. Tôi chỉ đành nhượng bộ, cho lắp một cánh cửa dày, ngăn ít nhiều được những âm thanh hỗn tạp bên ngoài. Vậy nên, tôi chẳng nghe được tiếng gì trong đêm hôm đó, khi mẹ tôi bị hãm hại cách man rợ.

Mẹ chắc phải đau đớn lắm. Tôi đã tận mắt thấy mẹ nằm đó, trên vũng máu và nghe kể sơ qua về tình trạng của mẹ từ cảnh sát và lời tường thuật của người cha.

Họ vừa hoàn thành xong công việc giúp tôi có thêm một đứa em. Mẹ bảo muốn ra ngoài uống nước. Cha tôi nghe vậy cũng ựm ờ gật đầu rồi thiếp đi. 

Tôi không biết làm sao và cách nào nhưng tên sát nhân đã có sẵn trong phòng bếp, chực chờ đợi mẹ ra để giết bà.

Bà bị bịt miệng bằng một miếng giẻ lau, thật mất vệ sinh quá đi mất, trói chặt bằng những sợi kẽm được chuẩn bị sẵn. Bà bị đâm bởi con dao thái nhà tôi, tận 10 vết đâm. Bà chết không nhắm mắt, không kêu la được gì. Lưỡi bị cắt đi mất. Tôi đã thấy nó nằm trong máy xay, có lẽ tối quá nên hắn ta chưa kịp nhấn nút xay nó thành món sinh tố lưỡi người. Tai cũng không còn, ngón tay bị rút hết, máu me đỏ lòm, chảy thành sông, nhuộm đỏ cả nền gạch nhà bếp. Ngón chân bị băm, là băm thành một khối thịt thối bầy nhầy. 

Đó là bên ngoài, nội tạng bên trong không còn nữa. Tim bị moi ra, đặt trong một túi ni lông màu đen nhét trong sọt rác, cách nhà một dãy phố. Ruột và lá phổi trang trí trên dĩa, nằm trên bàn ăn. Thận trong tủ lạnh, cứng thành đá. Một phần máu của bà được lấy ra khi còn sống trước của phòng của cha.

Đó là tình trạng của mẹ. Thê thảm. Tàn nhẫn. 

Một cảnh sát tên Harry Potter đã tra hỏi tôi nhiều điều, đầu tôi muốn nứt toác cả ra. 

Hắn ta cứ luôm miệng hỏi những câu khó hiểu.

Tôi và hắn chẳng hợp nhau, dù vậy tôi vẫn cắn răng chịu đựng sự phiền phức của hắn.

Tên hung thủ được xác định sau đó hai tuần. Tòa án nhanh chóng kết án hắn 40 năm tù giam.

Cha tôi vì cái chết của mẹ mà lâm bệnh nặng.

Tôi đưa cha vào bệnh viện nhưng nó ám ảnh cha quá mức.

Đêm nào cha cũng tự làm đau bản thân để quên đi, lạm dụng thuốc ngủ.

Người cha chằn chịt vết thương. Cha nghĩ quẩn.

Cha uống thuốc phá hủy nội tạng bên trong rồi lên sân thượng của bệnh viện gieo mình xuống.

Cha chết, toàn thân nát bét, máu hòa cùng thịt và xương, nội tạng đen khét, nhuộm cả sắc trời u uất.

Cảnh sát kết luận đây là vụ tự tử.

Nhà bên nội ngoại hay tin, vừa thương xót cho tôi vừa đau lòng cho số phận của cha mẹ xấu số.

Quá tội nghiệp cho họ.

Kiếp này đã sai vì....

_____________________________________

"Cậu Draco Malfoy"

"Harry Potter?"

Tôi mở cửa, bên ngoài là vị cảnh sát phiền phức ấy. Chỉ vừa qua lễ mai táng cha tôi được hai tuần.

"Chúng ta nói chuyện được không?"

"Có chuyện gì sao? Tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi"

Hắn ta hắng giọng.

"Cứ cho tôi vào nhà đã, chẳng phải đó là phép lịch sự sao?"

Tôi nép sang một bên để hắn vào trong nhà.

"Cậu vẫn dám sống ở đây à, sau cái chết của hai người ấy"

"Tôi còn nơi nào để đi"

"Phục vụ nhà cậu cũng đi rồi à"

"Họ sợ nên xin nghỉ, bỏ trốn khỏi đây"

"Cậu không sợ à?"

"Tôi cũng sợ"

Tôi từ tốn trả lời, nhấp một ngụm trà đã nguội ngắt.

"Hôm nay nhã hứng thế nào cảnh sát lại đến nhà tôi?"

Tôi vừa dứt câu hỏi khỏi môi, hắn ta liền bật dậy, tôi vào thế phòng thủ.

"Cậu sợ sao?"

Câu hỏi mang đầy tính đe dọa, như cố moi móc từng ngóc ngách trong cơ thể tôi.

"Tôi sợ"

"Sợ điều gì?"

Tôi mỉm cười nhẹ. Hắn ta cũng cười. Tôi biết nụ cười ấy nghĩa là gì. 

"Sợ để lộ sự thật"

"Sự thật rằng cậu chính là kẻ sát nhân giấu mặt ấy à?"

"Sợ những tên người hầu ấy để lộ"

Tôi ngầm đồng ý với người trước mặt.

"Bây giờ cậu sẽ làm gì?"

"Phải xem Harry Potter đây sẽ làm gì đã"

Hắn ta bước qua bàn, đứng trước mặt tôi. Hai tay hắn như những con rắn, điêu luyện, ấm nóng, đầy dục vọng trườn nhẹ trên mặt, xuống ngực, qua thắt lưng, lướt nhẹ trên đùi tôi. Tôi ưỡn người, giúp hắn có thể dễ dàng thực hiện hành vi ấy. 

Chúng tôi chìm vào hoan lạc. Hắn hôn tôi, tôi đáp trả. Hắn đưa tất cả tinh hoa của đàn ông vào người tôi, tôi hạnh phúc đón nhận. Mùi máu tanh của căn nhà đã phai, nhường chỗ cho mùi mặn nồng của hai cơ thể gần như bện chặt vào nhau.

"Tại sao anh biết tôi là hung thủ?"

"Một phần bởi thái độ"

"Tôi dửng dưng đến thế cơ à"

"Cậu không hề đau lòng. Cậu ánh lên vẻ mãn nguyện, tôi đã thấy"

"Còn lí do nào nữa không?"

"Tôi luôn theo dõi cậu"

"Cảnh sát thiếu liêm chính quá đấy"

"Tôi là đồng phạm của cậu"

Tôi bật cười khanh khách, tay luồn vào mái tóc đẫm mồ hôi, bết vào nhau của hắn, giật mạnh. Hắn ngửa đầu ra sau, tôi thuận đà hôn từ chóp mũi đến yết hầu đầy quyến rũ.

"Em mà làm thế, tôi sẽ không nương tay"

"Từ điển của tôi không có từ đấy"

Miệng tôi tràn ngập mùi vị đàn ông của hắn ta. Vị của nó mặn mà, kinh dị.

"Hôm sau giết mấy kẻ còn sót lại đi, đừng để lộ bất cứ điều gì"

"Anh giúp em chứ?"

"Anh đã luôn giúp em từ đầu"

"Vậy em sẽ dùng máy cưa để tạo hình. Háo hức muốn biết tác phẩm của em không?"

"Có, em yêu. Anh luôn háo hức tất cả mọi thứ về em. Ngay cả ở cái lỗ dâm đảng này"

"Em dâng mình cho anh đấy, cục cưng à"


Hôm sau, tất cả những tên phục vụ ở nhà tôi đã chết. Tôi đã hạnh phúc khi được chơi nặn hình như thế. Mắt tên này gắn vào tay tên kia. Tim của cô ta nên nằm trong miệng của gã. Những tác phẩm để đời. Nếu có máy ảnh, tôi muốn chụp lại hình ảnh ấy. Những bức tượng đáng yêu của tôi.

Anh ấy đã giúp tôi, lái vụ án sang hướng khác. Một tên lạ mặt nào đó bị án tử hình. 

"Anh yêu à, em muốn xay sinh tố tim. Em tìm được đối tượng rồi. Cô bé gái 5 tuổi ở phố bên kia"

"Làm đi bé yêu, anh sẽ lo liệu cho em"

"Yêu anh nhất"

"Yêu em"

_______________________________

Quá tội nghiệp cho họ.

Kiếp này đã sai vì....

Vì đã sinh ra một con người có sở thích quái dị đến thế.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net