1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seoul 2026 - Hàn Quốc,

Chung kết thế giới năm nay được tổ chức tại Seoul. Lâu Vận Phong dẫn dắt Lan Tử Kỳ và ba tuyển thủ mới điên cuồng tranh vị trí hạt giống số hai. Mà với Lâu Vận Phong, đây cũng là lần thứ tư cậu đến thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này.

Ngày cả đội tới Seoul thời tiết khá đẹp, ban huấn luyện cho các tuyển thủ có nửa ngày để nghỉ ngơi điều chỉnh lại trạng thái. Khi chia phòng, Lâu Vận Phong nhờ vào việc đang là đội trưởng liền nhanh chóng chiếm được một phòng đơn. Vì sức chứa thang máy có hạn nên lúc di chuyển lên tầng, Lâu Vận Phong và Lan Tử Kỳ chủ động đứng ở cuối đoàn chờ đi chuyến sau.

"Anh Kanavi gửi tin nhắn Wechat cho em hẹn chúng ta đi ăn tối cùng nhau. Anh có đi không?" Lan Tử Kỳ nghiêng đầu hỏi anh lớn, mặc dù cậu em cũng đã phần nào đoán được câu trả lời, nhưng em vẫn mong anh đổi ý.

"Hôm nay anh dậy sớm nên sẽ ngủ bù, em đi đi." Lâu Vận  Phong không suy nghĩ mà trả lời thẳng. Lan Tử Kỳ gật đầu xác nhận, câu trả lời của người anh lớn không làm em thấy bất ngờ chút nào.

Khi thang máy dừng lại đúng tầng, Lâu Vận Phong vẫy tay chào em nhỏ, một mình đẩy vali đi đến phòng nghỉ bên trái hành lang.

Sau khi quẹt thẻ vào phòng, Lâu Vận Phong nhìn một lượt căn phòng quen thuộc, nhất thời cảm thấy choáng váng. Cậu như quay về mùa đông khi tự mình đến Seoul, vẫn khách sạn ấy, vẫn căn phòng ấy, vẫn là chiếc ghế sofa màu cam và ga giường màu xám, thậm chí màu sắc của thảm trải sàn dưới sofa cũng giống như trước. Chỉ tiếc là đệm gần cửa sổ kính đã được thay bằng một chiếc ghế sofa lớn màu cam.

Lâu Vận Phong cất thẻ phòng và thu dọn hành lý, sau đó cầm lấy điện thoại di động và đi ra ngoài ăn trưa. Cậu nhớ gần đây một con hẻm nhỏ cách khách sạn đang ở chừng mười phút đi bộ. Trước đây ở đầu hẻm có một quán bibimbap, bánh gạo chiên và bibimbap trong cửa hàng đều rất ngon. "Không biết cửa hàng còn ở đó hay không" Lâu Vận Phong lẩm bẩm tự hỏi.

Nhưng cậu không tìm được quán bibimbap đó nữa, quán mà Park Jaehyuk yêu thích, thay vào đó là một tiệm cafe đông đúc. Lâu Vận Phong quay người đi về, nếu may mắn thì cậu vẫn có thể kịp ăn buffet trưa trong nhà hàng của khách sạn.

"Anh ơi! Bên này!" Vừa bước vào nhà hàng khách sạn, cậu đã thấy người nhà mình ngồi cùng nhau và đang vẫy tay gọi người anh lớn.

"Những người khác đâu?" Lâu Vận Phong hỏi khi ngồi xuống chỗ đối diện Lan Tử Kỳ. "Mọi người ăn xong trước nên ra ngoài đi dạo rồi, bọn em ăn chậm, cũng lười di chuyển." Người đi rừng nhỏ tuổi nói xong còn đưa cho cậu một chai nước cam. Lâu Vận Phong uống vài ngụm nước cam rồi mới đứng dậy đi lấy đồ ăn trưa.

"Sao em thấy anh Missing tâm trạng không tốt?" Người chơi đi rừng dùng cùi chỏ huých nhẹ Lan Tử Kỳ. 

"Về thăm lại chốn cũ tâm trạng có thăng có trầm là chuyện bình thường." Lan Tử Kỳ trả lời. (?)

Đầu óc người chơi đi rừng xoay chuyển, cuối cùng cũng nắm được điểm mấu chốt. "Là vì anh Ruler sao? Hay là anh Kanavi?" Lan Tử Kì liếc hắn nói không lên lời. Người đi rừng của họ giỏi về mọi mặt trong trò chơi, nhưng về vấn đề tình cảm đời thường thì lại hơi chậm tiêu.  

"Anh Lan, giữa anh Missing và anh Ruler có chuyện gì vậy? Em thật sự rất tò mò. Nói cho em đi mà, kể cho em đi!"

"Anh cũng không biết." 

"...Anh ơi, anh đang trả lời đối phó với em à..." 

"Anh không trả lời qua loa, anh cũng thật sự không biết." Lan Tử Kỳ thực sự không biết, em cũng chỉ là người ngoài cuộc chứng kiến cặp đôi đường dưới đối xử với nhau từ thận trọng đến không thể tách rời, nhìn họ ngày càng khách sáo rồi cuối cùng là xa cách.

Cuối năm ngoái khi đến thời hạn hợp đồng, cả ba người đi rừng, mid và AD đã chọn giải nghệ cùng nhau, để lại em - mid dự bị của team và hai người mới khác cho Lâu Vận Phong. Sau đó, ngoại trừ bữa tối cuối cùng của đội cùng với lễ giải nghệ chính thức, em không còn thấy botlane của họ tham dự bất kì sự kiện nào cùng nhau nữa.

Em cũng nhớ rõ ràng, ở bữa tối chia tay đó, Lâu Vận Phong ngồi cạnh Tăng Kỳ, người anh trước gần như không nói chuyện, cũng thỉnh thoảng mới động đũa. Có lẽ anh tưởng rằng bản thân che giấu rất tốt, nhưng Lan Tử Kỳ biết anh vẫn chú ý từng động tác của Park Jaehyuk. Bởi mỗi lần em nhìn anh, thì ánh mắt anh vẫn luôn hướng về Park Jaehyuk. Chính bản thân Lan Tử Kỳ cũng muốn hỏi hai người anh lớn giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

"Anh ơi, điện thoại của anh đang đổ chuông kìa." Người đi rừng chỉ vào điện thoại của Lan Tử Kỳ, trên màn hình sáng hiển thị người gọi là Kanavi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net