Chapter 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi thì khá là thích nó." Hắn thú nhận với một nụ cười ranh mãnh.

Đầu óc tôi quay cuồng khi nhận ra lời hắn vừa nói. Dường như hắn không cố đẩy tôi ra nữa. Nên mừng hay nên lo đây? Khi hắn không còn né tránh thì khí thế ban đầu của tôi giảm dần.

Hắn nhìn vào mắt tôi, đôi tay chạm vào gò má tôi, ngón tay lướt qua môi tôi. Màu mắt hắn càng thêm tối khi hắn nhìn xuống môi tôi. Chết tiệt, tôi thậm chí còn quên dùng son dưỡng hay cắn môi để trông nó hồng hào hơn.

Hắn phải tự giải quyết thôi.

Hắn hôn tôi và cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái dần lan tới. Những ý nghĩ về hận thù trong đầu óc đều tan chảy và tôi hoan hỉ trước sự hiện diện của hắn.

Tôi không muốn né tránh, tôi bị ám ảnh với việc bị hắn chối bỏ. Nhắm mắt lại và tận hưởng khoảnh khắc này, tôi cảm nhận được hắn đang kéo tôi lại gần.

Hắn dứt khỏi nụ hôn và tôi thầm nghĩ rằng hắn sẽ lùi lại nhưng thay vào đó tay hắn trượt xuống eo tôi. Tôi nhìn lên cần cổ hắn và khao khát được ghi lại dấu hôn trên làn da trắng tuyết.

Khi môi tôi chạm vào da hắn, tay hắn rời xuống xa hơn và ghì nhẹ hông tôi. Ngón tay tôi chơi đùa với tóc hắn, cuộn lại những lọn tóc nâu.

Môi tôi rời từ xương quai hàn hắn xuống cổ, mút lấy phần da trắng. Tiếng rên trầm thấp của hắn bật ra. Hắn lại nhấn xuống hông tôi thêm một lần nữa và đặt tôi ngồi lên bàn.

Tiếng gõ cửa bất chợt làm chúng tôi dừng lại. Hắn đẩy tôi ra ngay lập tức trong khi tôi vẫn mơ mơ hồ hồ. Hắn vội vàng sửa lại đầu tóc quần áo, tôi ngồi xuống ghế, cúi đầu thật thấp.

"Chào buổi chiều thầy Howell." Cô Wickenburg nói khi bước vào phòng. Vẻ mặt bà tỏ rõ vẻ hồ nghi khi bà quan sát cả hai chúng tôi. Thầy Howell đóng cửa và quay trở về bàn với một chút khó chịu.

"Chào buổi chiều thưa cô." Tôi phun ra vài lời khi ánh mắt hình dao găm chọc thẳng vào người tôi. Thầy Howell dường như chẳng quan tâm, hắn chỉ ngồi với một biểu cảm chán chường.

"Ờ, chào." Hắn nói bất cần.

Ánh mắt của cô Wickenburg rời sang chỗ hắn. "Thầy Howell, cổ thầy bị sao thế?". Mắt tôi dán chặt vào nơi tôi vừa hôn cách đây ít lâu. Nó nhìn không giống một cái hickey mà chỉ như bị nổi đỏ.

"Tôi hông biết. Bà có cần gì không?" Thái độ không hề tôn trọng chút nào. Tôi chưa nhìn thấy hắn như vậy bao giờ.

"Tôi chỉ đi xem anh như thế nào, tôi đang tìm em Williams."

"Vậy rút cuộc như thế nào?" Bà đang tìm tôi hay em ấy?"

"Cả hai. Thực ra có một chút chuyện." Bà ta cuối cùng cũng nói trúng tim đen của tôi.

Liệu bà ta có biết chuyện vừa xảy ra? Ôi không...

"Nghe không giống như tôi gặp rắc rối cho lắm. Bà tự xử đi. Tôi còn phải nói chuyện với học sinh." Hắn vừa nói vừa ra hiệu cho tôi.

"Thầy Howell, thái độ bất kính này là như thế nào?" Bà lên giọng tức giận và trừng mắt với hắn. Còn thầy Howell chỉ nhướn mày như muốn thách thức.

Tôi quyết định xen vào. "Cô Wickenburg, có chuyện gì liên quan đến em hoặc thầy không?"

"Có đấy em Williams. Bố em đang ở đây và hiện tại đang ngồi trong văn phòng của tôi và ông ấy muốn nói chuyện riêng với em." Bà chỉ tay ra cánh cửa và muốn tôi rời đi càng nhanh càng tốt, không phải vì bà ta đang nghĩ cho bố tôi.

Và ngay khi tôi bước ra, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại.

-----

Klq: Game Of Thrones quay trở lại rồi!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net