Chapter 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và ngay khi tôi bước ra, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại.

Tôi rón rén đi hết hành lang vì hầu hết các phòng học đều đang trống và cả khu chìm trong im lặng. Làm cách nào mà cô Wickenburg biết được tôi ở đâu? Có phải phòng thầy Howell là căn phòng đầu tiên bà ta kiểm tra? Tôi có linh cảm xấu rằng bà đã biết về chuyện xảy ra giữa chúng tôi.

Tôi ngừng suy nghĩ khi tới gần văn phòng cô Wickenburg.

Lặng lẽ bước vào phòng và tôi nhìn thấy bố ở đó. Trông bố thật xa lạ sau bao nhiêu tuần xa cách. Ông nở nụ cười rạng rỡ quan sát tôi. Chắc vì tôi không trang điểm và ông rất ưng điều đó.

"Hey..." Tôi kéo dài giọng khi ông đứng dậy khỏi ghế. Bố tôi có vẻ hơi sốt ruột khi gặp con gái, tôi mong có tin tốt lành.

"Omera, con khỏe không?" Ông hỏi đầy hứng khởi.

"Con rất tốt. Sao bố lại đến đây thế?" Tôi không muốn vòng vo.

"Có tin tốt và tin xấu đây." Ông lấy một đồng xu ra và tôi đảo mắt. Lại là trò tung đồng xu ngốc nghếch của bố. Tệ hơn là ông sẽ tung đồng xu cho mỗi một quyết định.

"Đừng có tung cái đồng xu ngu xuẩn đó nữa. Cứ nói thẳng ra đi." Tôi cắt ngang, nụ cười của bố tôi xìu xuống thành cái nhăn mặt và ông cất đồng xu đi.

"Thì, tin tốt là bố mẹ sẽ đưa con ra khỏi ngôi trường này. Mẹ con và bố nghĩ rằng đây là ý tồi."

Không

Không, không, không, không.

Tôi chưa muốn rời khỏi đây. Vì lý do nào đó, rời bỏ thầy Howell giống như điều tệ hại nhất tôi có thể làm bây giờ. Tôi phải báo thù trước khi rời khỏi đây, không hẳn là báo thù. Tôi thực sự dần khao khát hắn và không thể để bố phát hiện được.

"Và tin xấu là...?" Tôi do dự hỏi.

"Là bố sẽ đưa con ra khỏi trường sau học kỳ này. Trong khoảng 2 tháng nữa. Bố biết con muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt nhưng..."

Đây thực ra lại là tin tốt.

"Hoàn hảo. Cảm ơn bố nhé." Tôi nói với sự vui vẻ thái quá. Bố nhìn tôi kỳ lạ nhưng tôi mặc kệ.

--

Tôi quyết định đi về phòng của thầy Howell. Tôi cần phải tăng tốc vì thời gian chỉ còn hai tháng.

Tôi lo lắng nhìn đồng hồ treo tường trước khi leo cầu thang, chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ ăn trưa, không kịp rồi.

Được nửa đường lên cầu thang thì chuông reo.

"Mọi người làm ơn hãy đến phòng hội nghị thay vì phòng ăn trưa. Xin cảm ơn."

Tôi vô cùng ngạc nhiên khi cô Wickenburg chỉ cần nói có một lần. Thường thì các thông báo đều phải nhắc lại 2 lần. Tôi không có thời gian để về phòng cất đồ, vì sợ gặp rắc rối nếu đến muộn.

Tôi chạy theo một nhóm học sinh vào phòng hội nghị, không rõ là nó ở đâu nên đành theo đuôi bọn họ. Khi đến gần cánh cửa vào phòng, tôi nhìn thấy thầy Howell, hắn trông thoải mái khi chào hỏi một số học sinh. Vài đứa lớp dưới cười thầm khi trộm nhìn hắn và tôi không khỏi cảm thấy ghen tị. Tôi cố tình đụng vào người chúng nó khi bước qua.

Maci từ đằng xa vẫy tay chào tôi và vì tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh trên ghế nên không quá khó để đi đến chỗ cậu. Tôi đảo mắt quanh phòng để tìm thầy Howell, hắn đang ngồi cạnh một giáo viên khác, tán gẫu với cô ta và cười đùa. Máu ghen của tôi như bùng lên khi ả ta ngồi sát lại hắn.

Tôi đi tới chỗ Maci và vẫn cố theo dõi hắn, hắn đang cười. Thật lạ lùng khi nhìn thấy hắn nhìn người khác như vậy. Hắn chắc chắn thích ả ta và ít ra bọn họ có thể hẹn hò với nhau mà không gặp rắc rối.

"Im lặng!" Cô Wickenburg ra lệnh từ phía sân khấu. Im lặng lập tức bao trùm. Ngạc nhiên thay sự ngoan ngoãn này.

"Như các em đã biết, chúng ta hiếm khi có trải nghiệm ngoại khóa ở Trường nội trú Gwen Allen. Chúng tôi đã xem xét lại ý kiến của hội đồng học sinh nhà trường và quyết định tổ chức một chuyến đi ngắn. Học sinh sẽ được trải nghiệm cắm trại tại Trại Nước Trong." Bà dừng lại khi một số học sinh reo lên.

"Nhưng đó là đặc quyền mà chúng tôi sẽ trao cho một số học sinh. Vậy nên hãy hành động thận trọng." Cô Wickenburg thông báo, còn tôi không ngừng kinh hãi cảnh đi cắm trại.

Lần cuối đi cắm trại tôi vấp phải một viên đá và bị tím một bên mắt.

"Chúng ta sẽ đi cùng với Trường nội trú Morrison. Tuy nhiên, nếu em nào đi cắm trại thì sẽ không thể đến hội Lập Thu." Vậy tốt thôi, tôi sẽ chỉ đi đến vũ hội đó. Cắm trại là thứ dở hơi. Sẽ vui hơn nếu bọn học sinh không quá vâng lời.

Phiếu đăng ký cắm trại được phát ra và cô Wickenburg đi đến chỗ tôi. Bà ta muốn gì?

"Em William, tôi hy vọng rằng em biết được việc đi cắm trại đối với em là bắt buộc."

"Cái gì cơ? Em không muốn ở cùng với một đám con gái khó tính." Tôi từ chối thẳng thừng.

"Làm ơn hãy phát ngôn có tôn trọng."

"Vâng thưa cô." Tôi thở dài.

"Em là học sinh có hạnh kiểm tệ nhất trường. Và em sẽ phải đi cắm trại làm việc như một hình phạt." Bà thông báo với tôi trong sự vui vẻ.

"Ew, không. Em phản đối thưa cô." Tôi không muốn làm lao công, quá vất vả.

"Em không có quyền nói đâu. Đây là hình phạt." Bà ta rời đi. Tôi đảo mắt và gục xuống vai Maci.

"Giết tớ đi Maci."

"Không sao đâu Omera. Ít ra thầy Howell cũng đi cùng mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net