#12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chinh Phục

#12
...
Rời khỏi cửa hàng đồng hồ.

" Không biết cậu ấy có thích không nhỉ ? " - Ngô Mỹ Hoa lo lắng tự hỏi chính mình.

Bỗng nhiên có một bàn tay đặt trên vai cô, nói : "Tất nhiên là thích r. " - Là Hồ Thanh Tú nói.

"Ớ. Sao cậu lại ở đây ?" - Cô thẹn thùng, xấu hổ hệt như tên trộm bị bắt tại trận.

"Lúc nãy mình đang mua đổ bên kia đường thì thấy cậu ở bên cửa hàng đồng hồ, nên mình đợi đây. Ai ngờ cậu đi mà không thèm liếc mắt nhìn mình một cái. Ôi chà ! Cái này có được gọi là : ' trọng sắc khinh bạn' không nhỉ ?" - Hồ Thanh Tú bắt được điểm yếu của cô như cá gặp nước, nói không ngừng.

"Mình thế nào mà 'trọng sắc khinh bạn ' được chứ? " - cô đáp.

" Uầy. Đừng giấu nữa. Cậu thích Đồng Phạm Dương rồi phải không ? " - Hồ Thanh Tú lại hỏi

"Ơ. Ai mà thích cậu ta cơ chứ. Rõ ràng là mình cực ghét cậu ta. Con trai gì đâu.... " - Nói đến đây Ngô Mỹ Hoa thật sự không tìm ra điểm xấu của Đồng Phạm Dương

"Ừm. Con trai gì đâu học giỏi, đẹp trai, còn biết quan tâm cậu nữa. Quả thật là quá xấu " - nói rồi Hồ Thanh Tú cười ha hả.

Còn Ngô Mỹ Hoa thì thẹn thùng :" Cậu tốt nhất im đi. Cậu mà đi nói với cậu ta là cậu không yên với mình đâu, mình tuyệt giao với cậu luôn."

Hồ Thanh Tú kéo tay Ngô Mỹ Hoa vào quán nước.

"Cậu định tỏ tình với Đồng Phạm Dương hả ? Mình nghĩ không nên à nha. Mất giá chết mất " - chưa kịp ngồi xuống ghế thì Hồ Thanh Tú đã nói.

"Mình không có tỏ tình. Mình chỉ tặng quà thôi. Còn cậu ta có thích mình đâu mà đòi tỏ với chả tình " - vẻ mặt cô lo lắng, có vẻ hơi ửng hồng.

"Cậu nói sai rồi. Đồng Phạm Dương cùng thích cậu đó. Không thích cậu thì sao ngày hôm đó lo lắng cho cậu đến vậy chớ ? " - Hồ Thanh Tú lại cười.

"Thật hả ? Không lẽ vậy thật hả ? " - Cô không tránh nỗi vui sướng mà hỏi đi hỏi lại.

Hồ Thanh Tú : "Là thật. Giờ cậu định làm gì nhỉ ? "

"Mình nghĩ tặng quà không thôi thì có đơn điệu. Nên làm thêm bánh kem ha ? " - cô hớn hở.

"Ôi trời! Nếu từ trước giờ mình không chơi với cậu, thì chắc giờ mình đã nhìn nhầm người trước mặt là ai rồi đấy chứ. Cái này gọi là 'băng rồi cũng tab chảy bởi ánh mặt trời 'nhỉ?"

Cô cười hì hì.

...

"Không được, nên khuấy bột sao nhỉ ?"

"À. Là thế này. "

"Ô. Được rồi này. Giờ thì bỏ vào lò nướng . "

"Ôi. Không xong rồi. Nó bị khét mất rồi. Làm lại thôi "

Lần 2.

"Lần này bánh không được ngon."

"Làm lại thôi "

Lần 3

"Wow. Xong rồi. Thơm thật nha. Hi hi "

"Giờ thì trang trí. "

"Cuối cùng cũng xong.

....

"Không biết cậu ấy có thích không nhỉ ? Mai là sinh nhật cậu ấy rồi. "

"Haizzz. Nếu lỡ không chịu nhận thì làm sao đây. Nếu như......."

Hàng trăm hàng nghìn câu hỏi "nếu như " cứ lặp đi lặp lại trong đầu của cô. Cô lo lắng. Nhưng chỉ cần nghĩ mai nhìn thấy cậu cười thì mệt nhọc đều tan biến đi mất.
...

[Góc xàm xí : chap sau là chap cuối nhé. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thủy #ăn