#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chinh Phục
#4
...
Thứ năm tuần này trường  cô và cậu có tổ chức buổi ngoại khóa : nào là rung chuông vàng : toán -lí-hóa , những trò chơi dân gian..
...
Vẫn như mọi ngày, Ngô Mỹ Hoa đến lớp rất sớm để chuẩn bị ghế ngồi, những thứ cần thiết cho buổi ngoại khóa. Hôm nay không ngờ lại xuất hiện thêm.cậu ta- Đồng Phạm Dương
..
" Hoa Hoa, cậu đến sớm.thật đấy!" - Hồ Thanh Tú vui vẻ nói với Ngô Mỹ Hoa.

Đồng Phạm Dương thầm nghĩ : một người như tản băng, một người hòa đồng vui vẻ, cả hai khác một trời một vực ,tại sao lại có thể chơi thân với nhau như vậy chứ?

Đồng Phạm Dương thật sự không hiểu rõ về quá khứ của Ngô Mỹ Hòa. Trước kia, Ngô Mỹ Hoa rất linh hoạt, hoạt bát, lúc nào cũng vui vẻ. Nhưng giờ một nụ cười hay câu nói nào đó của cô thường toát ra một vẻ lạnh lùng, lúc cần thiết mới nói, không cần thiết sẽ không mở miệng hé môi nói lời nào. Nụ cười của cô cũng vậy, trên đời này không gì khiến cô bật cười ngoại trừ việc bên và chăm sóc mẹ cô.

"Ô! Đồng Phạm Dương cậu cũng đến sớm thế ?" - Nãy giờ Hồ Thanh Tú chỉ để ý đến Ngô Mỹ Hoa, giờ bất giác ngạc nhiên khi thấy Đồng Phạm Dương.

" Cậu làm gì mà ngạc nhiên vậy? Chỉ là đến sớm thôi mà" - Đồng Phạm Dương trả lời một cách tự nhiên .

Hồ Thanh Tú bước đến nói nhỏ bên tai Đồng Phạm Dương : " Này, cậu và Hoa Hoa sao rồi?"

Đồng Phạm Dương nói với vẻ u sầu : " Thế nào là thế nào? Cậu ta thật quá đáng. Một câu cũng không nói cho tôi nghe " .

"Uầy. Hay rồi. Cậu có gắng nhé. Chúc cậu may mắn lần nữa" - Hồ Thanh Tú lại nở nụ cười châm biếm .
...
" Này, Hoa Hoa chúng ta đi nhanh lên, kẻo cả lớp chết khát mất " - Hồ Thanh Tú vội vàng nói với Ngô Mỹ Hoa
"Ừ .biết rồi. Đi thôi" - Ngô Mỹ Hoa đáp .
...
" Đồng Phạm Dương, cậu có thấy Hoa Hoa Hoa không?" - Thanh Tú vừa thở hỗn hển ,mồ hôi nhễ nhại, vội vàng hỏi.

" Không. Chẳng phải cậu và Ngô Mỹ Hoa luôn đi chung sao? " Đồng Phạm Dương hỏi ngược lại.

Hồ Thanh Tú với ve mặt lo.lắng : " đúng. Tôi và Hoa Hoa  luôn đi chung. Lúc nãy, tôi và cậu ấy lấy nước cho lớp. Tôi thì vội mang nước về, cậu ấy cũng đi theo tôi. Nhưng giờ đến đây lại không thấy cậu ấy."

" Ơ. Sao vậy được chớ. Con người chớ đâu phải kiến đâu mà nói biến mất là biến mất. Giờ  cậu hãy cho tôi.biết nơi ở trường mà cậu ấy hay đến " - Đồng Phạm Dương lo lắng .
.....
"Bàn ghế đá không có" ; " hàng phượng không có" ; " Hàng nước cũng không có" - Đồng Phạm Dương tìm hết nơi này đến nơi khác, tìm hết tất cả những nơi Hồ Thanh Tú nói.

" À. Đúng rồi" - hình như Đồng Phạm Dương nghĩ đến nơi nào đó. Cậu ta cười rạng rỡ, Cậu ta chạy lên lầu 2, rồi lên lầu 3, rồi dừng lại ở lớp học .
" ơ. Sao lại không có" - hóa ra là cậu ta đến lớp học tìm Ngô Mỹ Hoa

Đồng Phạm Dương như trên trời rơi xuống, cậu ta vừa mới cười rạng rỡ khi nghĩ đến nơi nàu. Nhưng giờ không tìm thấy cô ở đây. Bất giác cậu như rơi từ thiên đàn xuống địa ngục.
...
Cậu ta không biết mình đã ân trúng thứ gì mà sao.lại lo.lắng cho Ngô Mỹ Hoa. Cậu ta thầm trách : Ngô Mỹ Hoa cậu mà bỏ đi, tôi sẽ tính sổ với cậu. Hơn nữa, nếu cậu có xảy ra chuyện gì thì cũng kệ cậu, nhưng tôi không muốn thất hứa

những lời thầm trách đó cứ lặp đi lặp lại hàng trăm lần, tim cậu ta lại đập nhanh " phình phịch"..

" Ơ..đây là.cảm giác gì ? Sao lại khó chịu vậy?" - Đồng Phạm Dương tự hỏi chính mình. Sao tim.cậu lại đập nhanh. Sao cậu lain vô cùng lo lắng cho Ngô Mỹ Hoa.
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thủy #ăn