Chap 21: Tớ đã 18 tuổi rồi!!! (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nội, ngày 22 tháng 9 năm 2018

Có người đã từng hỏi tôi, như thế nào là hạnh phúc? Tôi đã trả lời họ rằng bình yên chính là hạnh phúc. Giữa bề bộn cuộc sống, có đôi lần ta loay hoay và tự hỏi liệu sự bình yên mình vốn có giờ đây đã đi đâu mất rồi? Để giữ lại trong lòng chút bình yên, ta chẳng cần phải chật vật kiếm tìm. Bình yên, vốn hiện diện ở những điều giản đơn trong cuộc sống này mà ta đã vô tình quên đi.

Sáng sớm, mở tung cửa sổ và thấy ánh sáng ngập ngụa tràn vào căn phòng. Tiết trời vui vẻ, không khí trong lành, mặt trời ấm áp, đây chính là một ngày tuyệt vời rồi. Có ai còn cầu một ngày nào khác đẹp trời hơn thế này?

Hôm nay chính là sinh nhật Đức Chinh

Là sinh nhật của Đức Chinh...

Chính là hôm nay, cậu ấy 18 tuổi

Trong đầu Tiến Dũng bây giờ chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ, làm thế nào để dụ cậu ấy ra khỏi nhà đây... Cậu ấy mà cứ ở đây thì làm sao mà chuẩn bị được. Cậu thẫn thờ một hồi mới lấy điện thoại gọi cho Đình Trọng, điện thoại reo hai tiếng liền bắt máy

- Alo, tao nghe!

- Mày biết hôm nay sinh nhật Chinh không?

- Biết chết liền!

- Bạn bè kiểu gì vậy thằng kia?

Dũng cười cười chọc ghẹo

- Nói chứ, tao mua quà hết rồi nè

Bên kia, Đình Trọng cầm bọc nilong trong tay lắc lắc như đang muốn khoe cho Tiến Dũng xem vậy

- Tao nhờ mày một chuyện

- Nói

- Đem Đức Chinh ra khỏi nhà dùm tao!!!

- Chi?

- Muốn cho cậu ấy một bất ngờ!

- Rồi ok, tao rủ cậu ấy đi trà sữa nhưng tiền trà sữa là mày chịu nhaaaa!

Đình Trọng cười cười, giọng nhựa nhựa kéo dài

- Ok, nhưng đừng về trước 6h tối

- Bố thằng điên! Bây giờ mới 1h trưa, tao biết làm gì trong 5 tiếng đồng hồ

Đình Trọng gào thét

- Cái đó mày phải tự nghĩ đi!

- Tao sẽ bồi dưỡng thêm nếu như mày làm tốt, nhớ, đừng về trước 6h.

Tút tút, Tiến Dũng cúp máy, Đình Trọng đang đơ người, làm gì với Đức Chinh đây, làm gì với cái con người đó đây, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu vẫn quyết định mở điện thoại bấm số gọi cho Đức Chinh

- Alo!

- Rảnh không, đi trà sữa

- Không rảnh

- Tao bao!!!

- Giờ rảnh rồi nè, mày đang đâu

- Chờ chút, tao đang trên trường, về ngay.

Thành công dụ Đức Chinh ra ngoài, nhưng 5 tiếng đồng hồ vẫn là quá dài.

Chinh từ trên giường bật dậy, ngồi xếp bằng trên nệm, đờ đẫn một hồi mới đi vào nhà vệ sinh rửa mặt

Tiến Dũng vẫn đang ngồi trước máy vi tính chơi game nhưng đã nhìn thấy mục tiêu di chuyển

- Dậy rồi à?

- Uhm, một hồi tớ đi trà sữa với thằng Trọng nha

- Đi với thằng Trọng hay đi với ai?

Khiếp, giả bộ khiếp thật, trong lòng biết rõ tòng tong rồi còn giả vờ giả vịt

- Thằng Trọng, không tin cứ hỏi nó

- Vậy chạy xe cẩn thận đó

- Tớ không có chạy, là thằng Trọng chạy

- Vậy cậu nhớ nhắc nó chạy xe cẩn thận

- Biết rồiiiii!

Kế hoạch bước đầu thành công, Đình Trọng đã rước Chinh ra khỏi nhà, giờ đến phiên cậu

Cậu chạy tới chạy lui gần cả tiếng đồng hồ để thổi bóng, trang trí phòng ốc các thứ, trông cũng khá có không khí tiệc tùng, nếu không nói là lãng mạn thì đúng thật, cái không khí này có chút, có chút sến sẩm...

Nến đã được xếp thành hình trái tim, trên tường có nhiều tấm ảnh của Đức Chinh, từ hình hồi trung học đến hình tiểu học, ngay cả hình hồi bé cũng có. Còn gắn cả nguyên một dây đèn lead, trông cứ như tiệc dành cho mấy đứa con nít

Mặc dù phòng này dành cho bốn người ở, nhưng mà Tiến Dũng đã chiếm dụng thành công, thương lượng với Tư Dũng rồi cho nên hôm nay, không gian này, chính là của riêng hai người...

Nghĩ đến đây, Tiến Dũng chợt thấy lòng có hơi hồi hộp, cậu đang mong chờ rất nhiều thứ... Trong đó có cả một nụ hôn nồng cháy nữa

Bày ra trang trí rồi lại chạy tới chạy lui dọn dẹp mất cả buổi trời mới xem như căn bản hoàn thành. Tiến Dũng chạy ra ngoài lấy bánh sinh nhật được đặt từ trước về, trên mặt bánh có dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Đức Chinh" kèm theo hình chibi của Chinh, đang cười tươi rói

.......

À mà hình như, Đức Chinh đã quên mất hôm nay sinh nhật cậu ấy

Ngồi luyên thuyên ở quán trà sữa gần cả buổi trời, Đình Trọng cảm thấy thật sự rất chán, nhưng bù lại được uống trà sữa free thì dại gì không làm. Cậu thở dài thườn thược

- Chán quá, đi net không?

- Trời, hôm nay rũ tao đi net luôn ta

- Đi không? Gần đây có một tiệm

- Đi

Ở dưới quê thì không có tiệm net, nếu có thì ra tận thị trấn mới có, ở đây thì khác, tiệm net loại nào cũng có, máy lạnh, cáp quang. Đủ loại, Đức Chinh sau nhiều lần bị rủ rê đi net, cậu cũng đã dần dần quen với việc cắm cọc ở tiệm net chơi game rồi, Tiến Dũng biết như vậy không tốt nhưng cậu cũng chẳng biết làm sao, vì cậu cũng nghiện net không kém Chinh tí nào

Một con nghiện không thể nào kêu một con nghiện khác đừng nghiện nữa, điều đó là phi lý.

Hai người bước vào tiệm rồi là chẳng ai muốn bước ra, thế là ngồi ì ra đến tận gần 6h với chịu vung vai tính tiền ra về

- Mày có biết hôm nay ngày gì không?

Trọng quay qua nói với Chinh, Chinh ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời

- Ngày gì?

- Thôi bỏ đi, về thôi

Về đến trước cửa phòng trọ thì thấy đèn trong phòng tối thui, Chinh vọt miệng nói

- Ủa Dũng đi đâu mà phòng tối thui vậy

- Ai biết

Trọng dựng xe bên cạnh, Tư Dũng cũng từ cổng bước vào, cậu ấy vừa từ chỗ làm thêm buổi trưa trở về. Đi lại đứng cạnh Đình Trọng

- Sao tối thui vậy?

- Biết rồi mà còn hỏi

Tư Dũng cười cười, không nói nữa

Chinh móc chìa khoá phòng ra mở cửa, Tiến Dũng nghe thấy tiếng chìa khoá va vào nhau kêu lẻng kẻng, tim cậu đập thình thịch, hồi hộp thật

Cửa mở rồi!

Đức Chinh quay đầu lại, trước mặt cậu ấy là một khoảng ánh sáng rực rỡ, của nến, của đèn lead và...Và nụ cười của Tiến Dũng

"Sinh nhật vui vẻ"

Đình Trọng và Tư Dũng cùng đồng thanh chúc mừng, hai cậu cũng vào nhà, hát khúc hát mừng sinh nhật, Tiến Dũng bưng bánh kem đến trước mặt Chinh

- Cầu nguyện đi

Đức Chinh nhắm mắt lại, thành khẩn cầu nguyện, trong điều ước của cậu, có Tiến Dũng.

Đình Trọng và Tư Dũng nán lại một lát rồi tìm lý do ra ngoài, không thể làm bóng đèn cho họ như vậy, phòng này vốn dĩ đã quá sáng rồi nên không cần thêm bóng đèn.

Đình Trọng cười không ngừng, xem ra cậu rất vui vẻ với chiến công lần này, cũng có chút ghen tị với Đức Chinh. Nến này, bánh kem này, đèn lead này...

- Cậu thích như vậy hả?

Tư Dũng khoác tay lên vai Đình Trọng tiến ra cổng

- Ừ, mặc dù có hơi sến, nhưng...

Nói đến đây, tủi thân lại ngập tràn trong lòng Đình Trọng, cậu thở dài một hơi, rồi im lặng luôn

- Nhưng sao?

- Nhưng....

Lời cậu muốn nói nghẹn ở cổ, khó chịu đeo bám lấy Đình Trọng, khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó thở

- Đồ ngốc này!

Tư Dũng đưa tay xoa đầu Đình Trọng rồi luồn tay xuống, đan vào tay cậu

- Cậu ghen tị với Đức Chinh à?

- Có một chút

- Tớ xin lỗi!

- Này, lời tớ muốn nghe, không phải là lời xin lỗi

- Đồ ngốc!

- Vì yêu cậu, nên mới trở thành đồ ngốc!

Đồ ngốc!

Tư Dũng không nói nữa, hai tay nắm lấy vai của Đình Trọng, đặt cậu đối diện trước mặt mình, mắt chạm mắt, Đình Trọng sẽ không trốn tránh Tư Dũng, Tư Dũng cũng sẽ không trốn tránh Đình Trọng.

- Đồ ngốc, tớ yêu cậu!

Đình Trọng cười, nụ cười không rạng rỡ nhưng cũng không quá u sầu, chỉ đơn giản là nụ cười pha lẫn một chút hạnh phúc xen vào đó một chút phiền muộn

- Tên khốn nhà cậu, tớ cũng yêu cậu!

Đình Trọng và Tư Dũng không kết thúc bằng một nụ hôn, cả hai kết thúc bằng một nụ cười trên môi, nắm tay nhau, đi về phía trước.

Màn đêm đã buông xuống bao trùm lên thành phố này rồi!

(Aaaaaa lan man quá rồi huhu, chương sau sẽ viết tiếp về không gian riêng của Đức Chinh và Tiến Dũng nha, xin lỗi mọi người nhiều lắm vì đã bắt mọi người phải chờ mà còn làm cụt hứng mọi người nữa, xin nhỗi và cảm ơn mọi người nhiều)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net