Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Brachivolk: Ta chỉ tới đó một lần. Lần ấy......Điể...kế thần Phong Vũ tiêu tan không rõ lý do, ta cùng số thần khác đến đó kiểm tra. Sau đó Ba vị vương đưa ra hình phạt thích đáng, trong đó Phong Vũ bị tách khỏi Thượng Ngân... Vậy nên ta thực sự không biết hiện nó bị chuyển tới đâu.

Lang Nhất đem vẻ mặt hoài nghi trưng ra mặc cho Brachivolk giải thích đến mấy. Kiều Khánh lúc này chậm rãi mở lời cắt ngang:

- Kiều Khánh: Vậy tại sao Băng Dương lại nói ngươi biết?

- Brachivolk: Ta?

Brachivolk cố gắng nhớ lại xem bản thân có bỏ xót kí ức nào không. Mặc dù trong lòng vẫn không thôi căm hận Phong Vũ nhưng bọn chúng đã bị xử phạt âu cũng đã qua mấy nghìn năm những kẻ làm ra tai họa cũng đã chết. Nơi ấy vẫn còn những thị dân tốt lành tuy chỉ là thiểu số. Với suy nghĩ ấy, hắn cũng đã bỏ mặc Phong Vũ tự sinh tự diệt, nào có bén mảng tới đó. Nhưng kẻ ngoài cuộc lại cho rằng hắncăm hận chúng, muốn chúng sống trong nguyền rủa. Nebuara hướng tới Brachivolk thưa gửi:

- Nebuara: Ngài Brachivolk, tôi nghĩ có khi Băng Dương kia là muốn nói tới hội tinh thảo?

- Kiều Khánh: Hội tinh thảo? Nó là cái gì vậy?

- Nebuara: Nó là một cái cây nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay còn là thân mềm, chỉ ra hạt không ra quả hay hoa gì hết. Cái đó... à... còn có tia sáng như mấy nhỏ đom đóm ..... nó có khả năng nhận biết một hành tinh bất kì thông qua câu chú của kẻ đầu tiên hái hó .....lâu lâu bọn ta có dùng trộm nó để đi tới hành tinh khác nhưng nó chỉ mọc 10 năm một lần và mỗi một lần hái chỉ có thể sử dụng một lần thôi.

Brachivolk gật gù đồng ý như bồi thêm tính chân thật của nó bỏ qua lỗi vặt của Nebuara. Cũng không ngờ tới chị gái song sinh kia của tam vương có thể biết chi tiết về chỗ này như vậy. Trong lòng khó chịu đôi phần.

- Lang Nhất: Vậy có thể tìm nó ở đâu?

- Brachivolk: mọi nơi mà các ngươi có thể đi tới trong hành tinh này, nơi càng sâu càng cao chúng sẽ mọc nhiều hơn. Nói là nhiều những mỗi đợt chỉ có 4 cây duy nhất và không may mắn cho các ngươi rằng nó vừa có năm ngoái.

- Lang Nhất: Ngươi không thể cảm nhận nó ở đâu sao?

Brachivolk bật cười nhún vai nói:

- Brachivolk: hừm... Ngươi đừng nghĩ ai cũng như ngài Tam vương chứ? Ta không đủ năng lực cũng không muốn quản chuyện của thực sinh. Mà ..... ta không quan tâm ai đến chỗ ta lắm đâu. Các người muốn ở bấy lâu thì ở miễn khônh gây chuyện là được. Khi nào muốn đi cứ dùng thượng quan đó đi không cần hỏi ta.

Brachivolk hiểu rõ bọn chúng sẽ không vì trở ngại này mà dừng lại. Đó là tính cách của thị dân Nhất Tinh thể khiến hắn hứng thú. Không còn chút thông tin gì nữa, Lang Nhất xoay người rời khỏi lâu đài. Kiều Khánh kéo tay Hy Trân miễn cưỡng chào thay với ý nghĩ dù sao cũng đang nhờ vả, sau đó mới theo gót Lang Nhất trở ra..

Lang Nhất cố ý lại làm như vô tình đứng chờ bọn họ trên bờ hồ. Cả đám đứng tựa vào gốc cây lớn gần đó, trên mặt đều khó giấu chán nản. Hy Trân khó chịu lên tiếng:

- Hy Trân: Những gần 9 năm nữa lận, chúng ta còn không biết 1 năm ở đây có giống ở Nhất Tinh thể hay không. Ngươi có cách nào khác không, Lang Nhất.

- Lang Nhất: Nếu có đã không tới đây.

Kiều Khánh nhận biết rõ tình hình hiện tại nhẹ nhàng khuyên nhủ tâm ngọc của mình vài câu:

- Kiều Khánh: Thôi mà, dù sao cũng ở đây rồi. Nếu quay về sợ sự tình sẽ khó hành động hơn. Ta nghĩ chủ nhân bên ấy sẽ không có vấn đề gì đâu. Khônh phải kế hoạch của ngài ấy luôn bắt đầu lúc phút chót sao?

- Lang Nhất: Việc còn lại là nơi càng sâu càng gần.

- Hy Trân: Hmmm........ sâu và gần? Có giống một cái hố lớn không nhỉ? Nhưng hố chỉ sâu chứ không gần mà.

- Kiều Khánh: Ta cũng nghĩ vậy. Gần là gần trời có khi nào cái hố đó ở trên núi không?

- Hy Trân phấn khích reo lên: Đúng rồi!!

- Lang Nhất: Không. Nó phải là một địa hình tự nhiên.

Trong đầu hắn khẽ hiện ra nơi bọn hắn lần đầu xuất hiện. Thốt lên.

- Lang Nhất: Là cái vực đó. Các ngươi có nhớ nơi chúng ta mới tới đây?

Cả Kiều Khánh và Hy Trân đều ồ lên.

- Hy Trân: Trí nhớ tốt. Nơi này bằng phẳng, ta thấy núi cũng không có nhiều hẳn cũng chỉ có mấy cái vực.

- Kiều Khánh: Hay vậy đi. Chúng ta chia ra mỗi người một phía. 9 năm sau gặp lại chỗ này có tìm được hay không vẫn gặp, tới lúc đó nếu cả ba đều không có thì tìm cách khác. Được không?

Hy Trân cùng Lang Nhất đồng ý, đó là cách hiệu quả nhất. Ngay sau đó họ chia nhau mỗi ngả, tìm kiếm cùng chờ đợi trong 9 năm ấy
----------------
Tại một dải ngân hà cách hệ Thượng Ngân mấy nghìn năm ánh sáng, điểm đặc biệt là quả cầu lửa quanh năm rực cháy bên cạnh 3 hành tinh quay quanh nó. Trong 3 hành tinh ấy chỉ còn lại hành tinh số 3 có sự sống, và đó cũng chính là hành tinh Phong Vũ. Chính vì độc nhất sự sống những sinh vật ngoại tinh luôn thâm nhập và tái tạo bản thân khiến Phong Vũ trở thành một nơi đa dạng sinh vật. Nhưng chúng không đồng nghĩa với số lượng đông. Bởi nơi này đại đa số lãnh thổ đều bị tộc chim chiếm lấy làm của riêng hơn hết những tộc chim nhỏ lẻ thường xuyên gây chiến trên diện rộng khiến sinh vật khác phải bỏ đi hoặc tuyệt chủng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC