Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn từ ngoài vào, nơi đây giống như một vương quốc hưng thịnh, với những hàng cây lớn nối tiếp nhau, thảm cỏ xanh mượt ôm lấy nền đất,..v...v... Nhưng có ai hay những hàng cây lớn ấy được làm bằng kim loại, thảm cỏ được dệt từ sợi cotton vô tri. Mỗi một cánh rừng như vậy chúng gọi là một bộ tộc, những loài chim có giống nhau đến đâu chỉ cần sống khác nơi đều có thể trở thành kẻ thù. Chúng sống bên trong thân cây kim loại ấy hàng ngày kiếm việc làm chỉ để dư giả thứ gọi là " bao", cái bao ấy cũng chỉ để đổi lại thức ăn hàng ngày, những sợi dây lấp lánh trang trí và cả một ngôi nhà to hơn. Những điều mà một sinh vật bình thường hàng ngày có thể làm ra, chúng lao đầu chạy theo hư vô để đổi lại thứ ở ngay bên cạnh chúng. Chúng tàn sát lẫn nhau chỉ với câu nói " ta là đang bảo vệ tộc người chim", những thị dân yếu ớt chỉ biết gồng mình làm hết những việc của những kẻ lười biếng để xoáy vào địa ngục khốn đốn, những đồng bào không biết chiến đấu vì cái gì và chịu khổ vì đều gì chúng lại cho rằng " đó là sự hy sinh cần thiết". Và chúng gọi tất cả những đều ấy là thiên đường, là hòa bình, là hạnh phúc.
Băng Trúc tự hỏi bọn chúng làm sao có thể tồn tại với bộ não ngu ngốc ấy. Câu trả lời tạm bợ chỉ có thể là những kẻ ngốc sống với nhau sẽ tự nhận mình là thông minh. Nàng tự mình thở dài một hơi, trước mắt nàng đã hoàn thành được những bước đầu tỉ như tìm đến những trưởng bộ của mỗi tộc như một kẻ ngoại kết giao theo hướng cộng sinh, điều chúng muốn nàng giúp sẽ phải đánh đổi vật gì đó tương ứng. Một sợi dây mỏng manh dần kết nối những bộ tộc có cùng ý niệm với nhau. Hiện tại nàng cần thêm một chất kết dính hoàn hảo để khiến sợi dây thêm bền chặt. Có lẽ cần một người chim có đủ năng lực.

- " G..rào~"

Tiếng gầm của một con smilodon populator(*) cỡ lớn phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng. Những trùm lông vàng sẫm lốm đốm trên nền lông trắng tinh khiết, một sự hiện diện kì lạ khi một smilodon populator bình thường chỉ có bộ lông vàng. Lông mi nàng rũ xuống lộ ra dáng vẻ ôn nhu mà nghiêm nghị, đưa tay xoa đầu nó như một đứa trẻ làm được việc tốt.

- Băng Trúc: Dậy rồi, vil? Anh ngươi đâu rồi?

Vil hiểu ý ngoảnh đầu về phía căn phòng nhỏ, rồi ngước con ngươi to tròn lên nhìn nàng.

- Băng Trúc: Không cần gọi. Hôm nay ta sẽ về muộn. Khi nào Dev dậy hãy cùng y luyện tập biết không?

Vil gật đầu luyến tiếc dựa vào người nàng cọ tới lui khiến nàng mềm lòng mà mỉm cười trong tâm cũng có phút không nỡ.

- Băng Trúc: Ngoan. Ta về sẽ đem chút đồ ăn vặt cho.

Sau khi rời khỏi nhà, nàng bắt đầu tìm kiếm đối tượng. Nàng cũng suy nghĩ kĩ không có nơi nào không bị những suy nghĩ tư tưởng ngu ngốc kia xâm chiếm, cũng xác định không thể rời đi trong nay mai chi bằng tìm một đứa trẻ tốt dạy dỗ. Nghĩ là làm nàng đến một hòn đảo cách đất liền không xa, nơi ấy thế giới được cho là lạc hậu và lỗi thời khi đa số thị dân vẫn sử dụng gỗ thật, cành thật để dựng nhà, sử dụng đôi cánh để di chuyển thay vì những phương tiện mà những kẻ bên ngoài gọi là hiện đại và nhanh hơn. Nàng cũng không mấy hài lòng khi lý do bản thân nỗ lực cố gắng để thay đổi không phải là lý do thị dân nơi ấy, chỉ đơn giản họ không đủ "bao" để tới nơi tốt hơn. Nàng đáp xuống một cánh đồng lương thực gần đó nghỉ chân, nhìn những sinh vật ngổn ngang tồn tại trên nền đất mà cảm thấy khó chịu. " kẻ mạnh đánh bại kẻ yếu", " kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh" là điều tất yếu và tự nhiên trong quy luật vạn vật, nhưng nàng chưa từng thấy loài nào bức các sinh vật khác đến bước đường này bằng những vật liệu lấy được từ địa mẫu(*). Vậy mà chúng vẫn cho rằng sinh vật vẫn đang sống tốt hơn chúng. Chợt có bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo của nàng kéo kéo, khi nàng quay lại phát hiện là một cô bé chừng 5 tuổi, mái tóc trắng cắt ngắn, đôi mắt to tròn lông mi đen cong vút đôi cánh phía sau lưng cũng phủ màu trắng phau. Nói đến đặc điểm khác biệt của tộc chim nơi này, nàng cũng đôi phần dao động không ngờ, ngoại đôi cánh vốn có của loài chim, chúng lại mọc ra hai chi trước giống như thú, một số loài cũng chỉ có cánh là chi trước nhưng chỉ chiếm tiểu số. Nàng không loại trừ khả năng tổ tiên của chúng đã giao phối với một loài khác. Cô bé Columbidae( bồ câu) ngây thơ chĩa ra quả khô giọng nói trong veo cất lên.

- Krattas: Chị đẹp thật đó. Cho chị này.

- Băng Trúc: Ngươi biết ta là ai không?

Krattas lắc đầu nói:

- Krattas: Em không. Nhưng chị không muốn ăn sao? Nó ngon lắm.

Đối với con bồ câu nhỏ trước mắt có chút hứng thú không ngại hạ thân thấp xuống đối mắt với cô. Lúc này Krattas mới nhìn rõ gương mặt của Băng Trúc nhất thời ngây ra.

- Băng Trúc: Vậy ngươi biết là là loài nào không?

- Krattas: Là pavo cristatus ( khổng tước) phải không ạ?

- Băng Trúc: là long. Một con rồng lớn.

Krattas nhăn mặt nhìn nàng tỏ vẻ không hiểu. Nàng cũng đưa ra bàn tay của mình là năm ngón hoàn chỉnh chứ không phải 4. Thấy đứa nhỏ vẫn mơ màng nàng bèn nói.

- Băng Trúc: Sau này ngươi sẽ hiểu.

- Krattas: Vậy chúng ta còn gặp nhau đúng không?

- Băng Trúc: Muốn?

Krattas nhanh nhảu gật đầu. Nàng cũng hài lòng mà xoa đầu cô.

- Băng Trúc: Vậy chiều theo ý ngươi vậy, nhóc con.

_______
Chú Thích:
- smilodon populator(*): hổ nanh kiếm. Trong cốt chuyện hiện tại nó cao 1,5m, đuôi ngắn. Răng nhanh kiếm dài 10cm
- địa mẫu(*): đất mẹ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC