Dượng Tanaka

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiyoshi tìm về nhà mẹ. Anh không thể chịu đựng nổi sự tò mò này giày vò thêm một chút nào nữa. Đúng vậy, đến hỏi bà ta anh là con ruột hay được bà ta nhận nuôi là được thôi mà. Anh cũng chẳng đến xin bà ta một đồng nào, việc gì phải sợ hãi cơ chứ.

Anh đi chuyến tàu điện ngầm dài bốn tiếng mới có thể về đến vùng ngoại ô mà mẹ anh ở. Đã lâu lắm rồi, anh mới trở lại nơi đây, từ ngày đi học ở trường trung học Kokusai anh rất hiếm khi về nhà. Khung cảnh yên bình hiện ra, không còn những tòa nhà cao ốc chót vót và những hàng quán đắt tiền và sang trọng nữa. Thay vào đó là cây cối xanh tươi um tùm, những hàng quán đơn giản mộc mạc san sát nhau.

Giờ đang là ban ngày, chắc mẹ anh đang chuẩn bị thức ăn để bán buổi tối ở nhà. Anh theo phản xạ tự nhiên, đi đến khu chung cư tập thể lụp xụp mốc meo bám đầy lên tường. Căn số 405 chật chội năm nào, căn nhà lúc nào cũng trong những mùi lẩu oden rồi những xiên que đầy mùi dầu mỡ, và ngập trong những tiếng cằn nhằn của mẹ anh. Đôi khi là những cuộc cãi nhau giữa mẹ và bố dượng và mùi rượu nồng nặc của bố dượng anh.

Trong những ngày ôn thi căng thẳng, anh thường nằm ngủ quên trên bàn học và chiêm bao thấy mình quay lại căn chung cư ngột ngạt này. Những lúc đó, anh choàng tỉnh dậy và lại tiếp tục lao vào học, sợ rằng mình sẽ phải quay lại tình cảnh này.

Kiyoshi hít một hơi thật sâu để lấy can đảm sau đó gõ cửa. Không có tiếng trả lời nên anh gõ cửa mạnh hơn. Trong nhà có tiếng động vọng lại, Kiyoshi cau mày đó là tiếng của đàn ông nhưng không phải của bố dượng anh. Dường như là của một cậu trai trẻ.

Kiyoshi đoán không sai, mở cửa là một chàng trai đầu tóc rối bù ngáp ngắn ngáp dài hỏi:

- Anh là ai vậy?

- Ờ... tôi là... - Kiyoshi bối rối.

- Nếu anh tìm người trọ cũ thì tôi đã chuyển đến đây được hơn tuần rồi nhé. Lắm người đến tìm bà ấy thế không biết.

Nói xong anh ta đóng sập cửa lại, dường như muốn nhanh chóng quay lại giường ngủ tiếp, để lại Kiyoshi đứng ngoài cửa. Vậy là mẹ anh đã chuyển đi rồi ư? Chuyển đi đâu được cơ chứ? Chẳng lẽ bà và chồng đã tìm được chỗ nào tốt hơn nơi đây rồi à?

Anh lại không có số điện thoại của bố dượng. Bây giờ biết tìm mẹ anh như thế nào đây? Một ý tưởng chợt nảy lên trong đầu Kiyoshi, bố dượng anh thường có thói quen đi đánh mạt chược ở một quán người quen nọ. Anh thường bị mẹ bắt đến đó để gọi bố về nên vẫn nhớ đường đến quán rượu cuối ngõ đó.

Thế là Kiyoshi lại men theo trí nhớ của mình, đi đến quán rượu quen thuộc mà hồi nhỏ mình thường hay đến. Anh cũng không chắc là sẽ gặp bố dượng ở đó, nhưng đã đi về nhà thế này rồi thì cũng nên thử vận may xem sao.

Không ngờ anh gặp được bố dượng thật, ông đang đánh bài cùng với những người bạn của mình. Ông đã khác khi xưa nhiều, giờ đây ông dường như đã lên cân, để râu tóc xồm xoàm và tóc dường như cũng đã hói đi nhiều phần. Nhìn ông ta, Kiyoshi mới cảm nhận được thời gian thực sự đã trôi rất nhanh.

- Dượng Tanaka.

Ông ta nheo mắt nhìn lên Kiyoshi, hỏi:

- Ai đây?

- Kiyoshi ạ.

Ông ta thả bài, nhìn chằm chặp vào anh như thể không tin được. Kiyoshi đoán mình cũng đã khác rất nhiều so với hồi còn mười bốn tuổi. Ông Tanaka như muốn xác minh lại trí nhớ của mình hỏi:

- Thằng bé của Chikako?

- Vâng.

Ông ta phá lên cười:

- Bao nhiêu năm rồi, thời gian quả thực nghiệt ngã mà. Sao, mày có chuyện gì?

- Mẹ con đâu?

- Sao mày lại hỏi tao?

- Không phải dượng với mẹ đã chuyển ra khỏi khu chung cư đó rồi sao?

Ông ta cười khểnh, nụ cười đó khiến Kiyoshi bất an:

- Chẳng lẽ bà ta không nói cho mày biết bọn tao đã ly hôn rồi ư?

- Đã ly hôn? Khi nào? – Kiyoshi ngạc nhiên.

- Chuyện của mấy năm trước rồi. Mày đi học ở Tokyo thôi mà sao như ở trên trời rơi xuống vậy?

- Tại sao?

- Mày hỏi tại sao ư? – Ông ta cười nhạt - Là vì mày đấy.

Kiyoshi đứng thẫn người ở đó. Ông Tanaka lại nhặt bài lên, tiếp tục hăng say đánh cùng bạn bè của ông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net