Thương tổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiyoshi mở cửa bước vào phòng. Chuyên viên tâm lí Hattori lập tức đứng dậy, đi ra chào đón anh:

- Xem ai kìa. Bây giờ phải gọi là bác sĩ Ishida rồi.

Kiyoshi ôm chầm lấy người phụ nữ trung niên, cười bảo:

- Cô lại đùa em rồi.

- Cô thực sự mừng cho em, Kiyoshi à. Em đã vất vả rồi.

Cô Hattori là người tư vấn tâm lí cho Kiyoshi từ đại học năm nhất. Tất nhiên Kiyoshi không có tiền để đến gặp chuyên gia tâm lí, anh cũng chẳng có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Chỉ là một ngày khi đang học trên giảng đường thì cô Hattori xin phép giảng viên vài phút, có lẽ cô quen và đã xin phép giảng viên từ trước. Cô Hattori lúc đó bảo rằng cô đang làm một nghiên cứu khoa học gì đó về chứng mất trí nhớ, nếu có sinh viên nào có quá khứ từng bị chấn thương đầu và bị mất trí nhớ gián đoạn thì tham gia nghiên cứu của cô. Kiyoshi không có ý định tham gia, vì lịch học đã kín mít. Nhưng sau khi cô Hattori bảo có một ít quà và kinh tế gọi là gửi cho người tham gia nghiên cứu thì Kiyoshi lập tức giơ tay.

Kiyoshi từng gặp tai nạn trên đường lúc tầm bảy hay tám tuổi gì đó, và kí ức trước đó đều bị mất. Mục tiêu của cô Hattori là sẽ giúp cho Kiyoshi lấy lại kí ức nhưng đến tận bây giờ Kiyoshi vẫn chưa thể nhớ ra gì. Hơn nữa, trong quá trình nói chuyện trị liệu với Kiyoshi, cô Hattori phát hiện ra anh có nhiều vấn đề tâm lí cần được giải quyết nữa. Ví dụ như mối quan hệ tồi tệ giữa anh và mẹ khiến cho anh gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống.

Kiyoshi và cô Hattori lại ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế bành màu be quen thuộc:

- Mấy tuần làm bác sĩ như thế nào? Vui chứ?

- Em đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống tồi tệ hơn. Ví dụ như bị bệnh nhân đòi đổi bác sĩ có kinh nghiệm hơn, bị người nhà bệnh nhân mắng chửi. Vậy nên mấy ngày đầu này đúng là suôn sẻ hơn em nghĩ.

- Haha... suy nghĩ tiêu cực đôi khi lại tốt chứ nhỉ? – Cô Hattori cười – Vậy hôm nay em đặt lịch là vì?

Kiyoshi thu nụ cười lại, cúi mặt nhìn xuống sàn nhà:

- Mẹ em vẫn không trả lời tin nhắn ạ. Em đang suy nghĩ có nên liên lạc với bà ấy hay không?

Cô Hattori thở dài, vấn đề giữa Kiyoshi và mẹ chưa bao giờ nguôi ngoai.

Mẹ Kiyoshi là một người mẹ đơn thân, bà là một người chưa tốt nghiệp trung học và kiếm sống bằng gánh hàng rong yatai ở ngoại ô thành phố. Cuộc sống khó khăn khiến cho mối quan hệ giữa hai mẹ con luôn trong tình trạng tồi tệ.

Trong những kí ức của Kiyoshi, từ khi còn bé anh đã phải phụ mẹ bán hàng vào buổi tối. Các yatai không bao giờ đóng cửa trước một giờ sáng, cho nên dường như anh phải thức trắng đêm để phụ mẹ. Do đó những giờ học trên lớp Kiyoshi lúc nào cũng gà gật. Mẹ của anh thì dường như cảm thấy rất phiền phức khi phải cho anh đi học, bà luôn miệng bảo rằng nghỉ học đi để giúp bà chuẩn bị thức ăn vào ban ngày. Kiyoshi nhớ mùi lẩu oden và những xiên thịt yakitori làm anh phát ớn. Thực đơn ba bữa chưa bao giờ đổi, vì anh phải ăn hết những thức ăn thừa không bán được, những thứ bị cháy, bị hư,...

Điều tồi tệ hơn nữa là Kiyoshi luôn chịu sự mắng nhiếc từ mẹ. Hồi nhỏ anh là một thằng bé nhỏ con, vụng về thường làm hỏng thức ăn, vấp ngã rồivỡ bát đĩa. Mỗi lần như thế là anh sẽ bị mẹ đánh. Mẹ sẽ mắngnhiếc anh rằng chẳng làm ra thứ gì nên hồn, chẳng hiểu sao lại còn đi học cho tốn tiền tốn của. Những lúc như thế, Kiyoshi chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất muốn biến mất luôn trước những con mắt tọc mạch của khách hàng.

Thật may, Kiyoshi không từ bỏ việc học. Mặc dù ở nhà anh lúc nào cũng luôn phải phụ giúp mẹ luôn tay, anh luôn tranh thủ những lúc yatai không có khách để đọc sách và làm bài tập. Những lúc ấy, anh cặm cụi giữa những trang sách, còn mẹ anh thì rất bực bội vì ế ẩm nên luôn mồm chửi đứa con trai cho đỡ rảnh rang:

- Học gì học lắm. Cuối cùng cũng đi bán hàng rong thôi.

Anh đã chứng minh cho mẹ thấy bà đã sai.

Anh nhớ lần đầu tiên mình thi đỗ vào đội tuyển thi học sinh giỏi cấp quốc gia. Đó là một trong những vinh dự lớn nhất của một trường nhỏ bé ở ngoại ô thành phố. Đến cả hiệu trưởng cũng đích thân chúc mừng anh, rất tự hào vì có một thần đồng ở trường mình. Kiyoshi đã rất hứng khởi chạy về khoe mẹ, nhưng nhận được cái nhìn lạnh lùng từ bà:

- Thế là mày lên thành phố ôn, không phụ tao nữa chứ gì?

Anh đã nghĩ ít nhất mình cũng đổi được một lời khen của mẹ, nhưng không, tất cả là sự lạnh lùng đến tột cùng. Ngày đó, anh chợt hiểu dù anh có nỗ lực thế nào thì cũng không bao giờ đổi lại được sự công nhận từ mẹ. Kể từ ngày ấy, anh làm việc gì cũng trong âm thầm, chẳng bao giờ nói với mẹ nửa lời.

Mối quan hệ chắp vá giữa Kiyoshi và mẹ tan tành khi bà quyết định tái giá. Đó là một người đàn ông nghiện rượu và nghiện cờ bạc. Ông ta chỉ làm cho cuộc sống của Kiyoshi tồi tệ hơn, ông ta không thích thằng bé. Mỗi lần thấy Kiyoshi học là lại châm chọc, nhiều lần ông ta say rượu và lôi thằng bé ra đánh. Kiyoshi chịu đựng đến cực hạn, và gây chuyện với mẹ.

- Tại sao mẹ lại lấy ông ta làm gì!

Kiyoshi nước mắt nước mũi tèm nhem đến đứng trước mẹ đang chuẩn bị nồi lẩu oden. Bà tức giận quát:

- Sao mày dám gọi bố như thế?

- Đó không phải là bố con! Cả mẹ nữa, mẹ có phải mẹ của con không vậy?

- Sao nào? Tao không được phép lấy chồng hả? Vì mày đời tao đã khốn khổ lắm rồi, bây giờ mày lại muốn làm loạn phải không?

Anh cũng nhớ sự phẫn nộ của mẹ khi anh ứng tuyển và được học bổng toàn phần của trường trung học Kokusai. Anh dõng dạc tuyên bố với mẹ anh sẽ theo con đường học hành và tiếp tục lên đại học. Anh rất ngỗ ngược khi báo với mẹ, bởi vì anh đã nhận được học bổng toàn phần và không cần xin tiền bà một đồng nào nữa. Bà hết sức giận dữ và đánh Kiyoshi một trận. Có lẽ bà nghĩ Kiyoshi chỉ nên học hết cấp hai, sau đó phụ giúp bà với gánh hàng rong nhưng cuối cùng anh lại bỏ mặc bà. Trong cơn roi vọt, anh nhận ra được sự hối hận của bà khi nuôi dạy anh:

- Tại sao tao lại nuôi một thằng vô ơn như mày!

Kiyoshi cũng luôn tự hỏi tại sao bà lại sinh ra mình. Hồi còn bé, anh luôn cố gắng hỏi mẹ về bố của mình. Nhưng trả lời anh là những câu gắt gỏng của bà, bà không hề cho anh biết thứ gì về bố. Có lẽ anh chỉ là tai nạn của cuộc đời bà, tất cả lí giải hợp lí cho những sự cáu gắt và không hài lòng về bất cứ thứ gì của anh.

Những lời mắng nhiếc suốt cả tuổi thơ như găm vào tim Kiyoshi, anh đã quyết tâm tự lập và không liên quan gì đến ngôi nhà này nữa. Ngôi nhà đó đã cho anh một tuổi thơ cơ cực, khiến anh mắc vô số những căn bệnh tâm lí và nảy sinh nhiều khó khăn trong giao tiếp với mọi người.

Cô Hattori đã kiên nhẫn dành nhiều năm để tư vấn trị liệu cho Kiyoshi, bao nhiêu phiên trị liệu anh chẳng còn nhớ nữa, cô thậm chí còn dùng cả biện pháp thôi miên để giúp anh. Nhưng những kí ức ấy chẳng bao giờ phai nhạt đi.

Tuy nhiên, bây giờ anh đã là một người tự do, anh không còn cần dựa vào tiền trợ cấp của mẹ nữa và anh cảm thấy chẳng còn lí do gì để giữ liên lạc với bà nữa.

Những năm đi học xa , anh cũng chẳng bao giờ về nhà. Những kì nghỉ hè, lễ, Tết anh luôn ở lại trường, anh không muốn về căn nhà đầy ám ảnh đó. Số lần liên lạc với mẹ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, có gọi điện cũng chỉ là việc nào đó cực kì cấp thiết. Tiền trợ cấp bà gửi lèo tèo không đủ sống cũng chỉ đều đặn gửi vào tài khoản ngân hàng. Anh thiết nghĩ, mối quan hệ đó có cần gượng gạo duy trì nữa hay không?

- Nhưng dù sao bà ấy cũng đã trợ cấp cho em những năm học đại học. Nếu ngắt liên lạc luôn thì em cảm thấy mình vô ơn làm sao đó. Nhưng mỗi lần nghĩ về bà ấy, hay ai đó tình cờ nhắc đến bà ấy, em đều cảm thấy ngột ngạt. Bà ấy đã thực sự phá hủy cuộc đời em, và giờ đây em phải tỏ ra biết ơn bà ấy.

Cô Hattori thở dài:

- Dạo này em có liên lạc với bà ấy không?

- Không ạ.

- Cô nghĩ ít nhất em cũng nên thông báo với bà ấy một câu. Là em đã đi làm, đã có cuộc sống riêng.

- Cô có nghĩ bà ấy sẽ đòi hỏi trợ cấp không?

- Em nghĩ thế à?

- Vâng, bà ấy luôn nhắc đi nhắc lại việc đã cực khổ nuôi dưỡng em như thế nào. Chắc sau khi biết em đã đi làm và có lương ổn định, bà ấy sẽ đòi hỏi trợ cấp hàng tháng. Sẽ rất phiền phức đây.

Cô Hattori nghiêng đầu:

- Em cứ liên lạc và nói chuyện với bà ấy thẳng thắn xem. Kiyoshi à, hình ảnh của bà ấy trong em đã hơn sáu năm rồi. Có thể bà ấy đã thay đổi.

- Con người đâu thể dễ dàng thay đổi vậy. Em muốn quãng thời gian đi làm đầu tiên của mình yên bình một chút. Dù sao em cũng đã nhắn tin cho bà ấy rồi, khi nào nhận được bà ấy sẽ liên lạc thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net