Chương 1021-1030

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1021: Tôi thấy Tước mệt chết rồi.

Editor: May

Trong ngày thường Tô Man Ngưng rất an tĩnh, sau khi say rượu liền trở nên giống như hai người, càng không ngừng lăn lộn trên giường, lăn qua lăn lại, mùi rượu cả phòng khiến Tống Trí Kha không khỏi nhíu mày.

"Cô đi xử lý một chút đi." Anh chuyển tầm mắt qua trên người Bạch Nhã bên cạnh, "Sau đó nhìn xem trong tủ quần áo của cô ấy có quần áo cô có thể mặc hay không."

"Nếu như cô có thể ở nơi này bồi với cô ấy một đêm, vậy thì không thể nào tốt hơn nữa, nếu như không thể cũng không sao, tôi đưa cô về nhà."

Bạch Nhã nhìn Tống Trí Kha cao hơn cô một cái đầu, đường cong tinh tế của khuôn mặt của cô càng trở nên nhu hòa, nhưng vẻ mặt mệt mỏi vẫn xuất hiện ở trong một góc sáng sủa.

Cô theo bản năng dời tầm mắt đi, nhìn Tô Man Ngưng ngủ say trên giường, nói: "Tôi có thể ở tại chỗ này."

Nghe được lời của cô, Tống Trí Kha liền thở dài một hơi, mở chân dài ra đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sỏ lên, nói: "Vậy thì phiền cô rồi."

Bạch Nhã cũng không biết Tống Trí Kha rời đi từ khi nào, lúc cô đi ra từ phòng tắm liền không còn bóng người của anh nữa, trên bàn là một bát canh giải rượu, trên bát còn mờ mịt hơi nóng, xem ra là vừa mới đun sôi.

Bên cạnh chén còn dán một tờ giấy dán tiện lợi, chữ viết cứng cáp mạnh mẽ có lực viết ngay ngắn chỉnh tề: Chờ canh ấm liền cho cô ấy uống, ngủ ngon.

Bạch Nhã cười cười, anh đại khái không biết, thật ra bắt đầu từ thời đại học cô đã thầm mến anh rồi, tính tính, đã có bốn năm rồi.

*

Lúc Tô Cửu Y nghe Tống Trí Kha nói Tô Trấn Hùng ở bên ngoài..., vẻ mặt lạnh nhạt nâng cằm lên, thần thái đó khiến Tống Trí Kha trong nháy mắt cảm thấy, cô đã nhận được chân truyền của Thi Ngạo Tước.

"Sao cô không kinh ngạc." Tống Trí Kha dùng thìa quấy cà phê trong ly.

Thi Ngạo Tước còn chui ở trong một đống văn kiện, giống như không cảm thấy hứng thú đàm luận chủ đề này với bọn họ.

"Tôi đã đoán rồi." Tô Cửu Y nhếch khóe môi, "Ở trên vũ hội lần trước liền chú ý tới Triệu Thư Nhã đang ầm ĩ với ông ta, tôi liền cảm thấy khẳng định gần đây lão già đó không có yên phận."

Tống Trí Kha cười khẽ.

"Đúng rồi, Tô Man Ngưng thế nào rồi?" Chuyện bên ngoài của Tô Trấn Hùng đối với Tô Cửu Y mà nói rất vô thưởng vô phạt, nhưng đối với Tô Man Ngưng mà nói, lại là không giống với lúc trước, cô ấy đóa hoa lớn lên ở trong phòng ấm, vẫn luôn được Tô Trấn Hùng nâng niu che chở trong lòng bàn tay, hiện tại ông ta phản bội gia đình, cô ấy hẳn là rất khó tiếp nhận đi.

"Bạn của cô ấy đang ở cùng với cô ấy." Tống Trí Kha để ly cà phê xuống đứng lên, "Tôi đi công ty xử lý công việc, hai người các người từ từ trò chuyện."

"Đi bây giờ sao... ?" Tô Cửu Y liếc nhìn ly cà phê anh chỉ uống vài ngụm, chân mày cau lại.

Tống Trí Kha nghe tiếng, nhếch cười xấu xa một chút, sau đó tiến đến bên tai của cô nhỏ giọng nói: "Tôi thấy Tước mệt chết đi được."

Mệt!?

Thật ra vừa mới bắt đầu, Tô Cửu Y hoàn toàn không có hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của anh, nhưng sau khi nhìn thấy ánh sáng tinh ranh trong mắt anh, trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của anh.

.... Thật sự là lưu manh phúc hắc.

Thu thập xong đặt ly cà phê ở trên bàn, Tô Cửu Y nhìn chung quanh phòng sách của Thi Ngạo Tước một chút, người nào đó ngồi trước bàn sách bộ dáng nghiêm túc, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu chút nào.

Tô Cửu Y không muốn quấy rầy anh, liền bưng khay đi ra phòng sách.

Thi Ngạo Tước khẽ liếc mắt cửa cô đóng chặt một chút, sau đó tiếp tục chuyển tầm mắt qua trên văn kiện.

*

Sân bay.

Cửa kiểm an chậm rãi đi tới một người phụ nữ có vóc dáng nóng bỏng.

Trên cánh tay của cô xách một túi xách LV quý giá số lượng có hạn, mắt kính to che đi biểu cảm trên mặt cô, đôi môi đỏ mọng khêu gợi khẽ giơ lên, vô cùng nổi bật.

Chương 1022: Tước thì sao?

Editor: May

"Quyền tiểu thư, chúng ta cầm va ly giúp cô." Mấy vệ sĩ mặc một thân áo đen đi đến trước mặt cô, rất cung kính cúi đầu.

Cô gái "Ừ" một tiếng, sau đó tháo mắt đeo kính xuống nhìn bốn phía chung quanh một chút.

Cô trang điểm tinh tế, mũi đặc biệt cao thẳng, hình dáng khuôn mặt xinh đẹp và sự cao quý.

"Tước thì sao?" Cô thuận tay đẩy mắt kính lên đỉnh đầu, vén tóc dài trên trán lên, "Sao không có tới sân bay đón tôi?"

Mấy vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau một hồi, sau đó có người đứng ra nói: "Gần đây Tước thiếu bề bộn nhiều việc, cố ý sai chúng tôi đi đến đón Quyền tiểu thư, người hầu cũng đã chuẩn bị xong bữa tối và gian phòng cho cô rồi."

Tuy rằng Quyền Tâm canh cánh trong lòng với chuyện Thi Ngạo Tước không tới sân bay đón mình, nhưng cô cũng hiểu mỗi ngày anh làm việc vất vả, cũng không oán giận gì nữa, cùng đám vệ sĩ lên xe.

Mới vừa kết thúc cuộc họp, đang trên đường đi đến bãi đỗ xe, Thi Ngạo Tước nhận được điện thoại Tô Cửu Y gọi tới.

"Sao vậy?"

Ngồi vào trong xe, anh chuyển động tay lái quay đầu xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

"Buổi chiều tôi lười biếng bất cẩn ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại phát hiện đại sảnh đặc biệt náo nhiệt, bộ dạng giống như có ai đó muốn trở về, là ai vậy? Là phu nhân sao?" Tô Cửu Y tận lực hạ thấp giọng nói.

Nghe cô nói như vậy, Thi Ngạo Tước ngược lại nhớ ra rồi, hôm nay là ngày Quyền Tâm muốn về nước, chắc hẳn trợ lý hẳn đã an bài người đi sân bay đón cô ta, nếu không theo tính tình của cô ta, lúc này chắc hẳn lại muốn ồn ào không thôi.

"Đương nhiên không phải." Anh trả lời ngắn gọn, "Chỉ là một người bạn."

"Bạn bè cần trận thế lớn như vậy ư...." Tô Cửu Y đứng ở cửa gian phòng nhìn đại sảnh phía dưới.

Sau đó mở miệng nói: "Đám nữ hầu chia làm hai hàng chỉnh tề đứng ở cửa đại sảnh, ngọn đèn bị người bố trí lộng lẫy, ở đầu bậc thang còn treo ruy băng màu sắc khác nhau lên, quản sự đứng ở chính giữa hai hàng nữ hầu, trong tay bưng lấy một bó to hoa hồng tươi. Đây giống như là bộ dạng tiếp đãi một người bạn bình thường sao?"

Nghe cô nói như vậy, Thi Ngạo Tước không khỏi cười ra tiếng.

"Sao?" Cô hỏi.

"Đây nhất định là Tần Thiếu Bạch bảo bọn họ làm như vậy." Anh kiên nhẫn giải thích với cô, "Lúc nhỏ hai người bọn họ đã thích mở party."

"À ...." Giống như nghe được bên ngoài có một trận âm thanh huyên náo, Tô Cửu Y lập tức nhìn quanh phía dưới một vòng, sau đó nói: "Tôi cúp trước, anh sớm trở về một chút, chú ý an toàn."

Thi Ngạo Tước cảm thấy buồn cười, gần đây Tô Cửu Y càng lúc càng giống một người vợ nhỏ mới cưới, mỗi ngày quét dọn vệ sinh trong phòng cho anh, cũng sẽ gọi một cuộc điện thoại vào lúc anh làm việc.

Đặc biệt lúc ăn cơm giữa trưa, cô còn có thể khoe khoang với anh hôm nay mình ở phòng bếp lén ăn được món ngon gì.

Sau đó, cô sẽ hỏi anh thời gian trở về vào buổi tối, bảo anh chú ý an toàn dọc đường.

Tô Cửu Y cũng không có ý thức được chuyện này, Thi Ngạo Tước đều làm không biết mệt nhớ ở trong lòng.

Loại hình thức chung đụng này, tựa hồ không sai.

Quyền Tâm nện bước chân ưu nhã đi vào đại sảnh nhà họ Thi, cô ta giẫm đôi giày cao gót mười cm, một loại khuôn mặt như thiên sứ dáng người như ma quỷ dùng để hình dung cô, không thể thích hợp hơn nữa.

Loại người này dường như chính là chiếm được ân sủng của trời cao, có tiền có thế còn có bộ dạng.

Không xinh đẹp giống như Thích Cảnh Nhân, cô gái trước mắt này, quả thật chính là một đóa hoa hồng diêm dúa lẳng lơ, thoạt nhìn là một bộ dáng cao cao tại thượng, giống như toàn thân mọc đầy gai không dễ tiếp cận với người khác.

Chương 1023: Sao giờ anh mới trở về

Editor: May

Tô Cửu Y đứng ở đầu bậc thang nhìn mấy lần, cô gái dường như có chút không vui, chẳng lẽ là nghi thức nghênh đón không đủ long trọng?

Lúc Quyền Tâm tiến vào, đã cảm thấy những năm này nhà họ Thi đã thay đổi rất nhiều, có thể là nguyên nhân mình đã quá lâu chưa trở về.

Hơn nữa những nữ hầu này cơ bản đều thay đổi một lần, đều là một vài gương mặt lạ hoắc.

Quan trọng nhất là cô lại không nhìn thấy bất kỳ người nào trong ba người Thi Ngạo Tước, Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha.

Không phải nói cũng sẽ biết hôm nay cô sẽ trở về chứ, sao công việc bận đến mức một người cũng không chịu xuất hiện.

"Quyền tiểu thư, hành lý của cô đã đặt ở trên lầu, xin cô trước đi phòng ăn chờ một chút, đợi tí nữa Tước thiếu sẽ trở lại, hơn nữa Tần thiếu gia và Tống thiếu tỏ vẻ sau khi hết bận công việc trong tay, sẽ chạy tới đón gió tẩy trần cho cô." Quản gia Tôn thấy Quyền Tâm có một chút không hài lòng, thầm nghĩ đại khái là chuyện Thi Ngạo Tước còn chưa có trở lại khiến cho cô không cao hứng, liền tiến lên một bước kiên nhẫn giải thích.

"Thôi." Quyền Tâm khoát khoát tay, nhận hoa hồng trong tay quản sự, để tới dưới mũi ngửi hương hoa một chút, sau đó nói: "Trước mang tôi đi gian phòng đổi một bộ quần áo đi."

Quản sự ở phía trước dẫn đường, mấy nữ hầu ở phía sau giúp Quyền Tâm cầm đồ.

Nhìn các cô vào thang máy, Tô Cửu Y mới đi ra từ trong góc cầu thang, nữ hầu trong phòng khách cũng tản ra vào lúc này.

Tô Cửu Y bước nhanh đi lên trước ngăn Trần Thiến lại.

"Người nọ là ai, địa vị lớn như vậy." Cô hỏi.

Hai người sóng vai đi tới, Trần Thiến trả lời nói: "Cô ta chính là Quyền Tâm, nghe nói ban đầu mẹ của cô ta đã cứu phu nhân, cho nên phu nhân vẫn luôn xem cô ta là do mình sinh ra, cũng từng ở nhà họ Thi một thời gian ngắn, nhưng sau đó hình như là xuất ngoại đi học đại học."

Hóa ra là thanh mai trúc mã của Thi Ngạo Tước, khó trách khí thế như vậy.

Không đợi Tô Cửu Y xúc động xong, Trần Thiến liền thở dài một hơi: "Chắc hẳn, về sau Quyền Tâm sẽ trở thành nữ chủ nhân nhà họ Thi."

Tô Cửu Y không nói thêm gì, chỉ là dời chủ đề, "Có phải cô muốn đi phòng bếp cầm đồ ăn không?"

"Đúng vậy, cần dùng bữa tối." Trần Thiến trả lời.

"Vậy tôi đi lấy thay cô, cô trở về nghỉ ngơi một chút đi." Tô Cửu Y tính toán trong lòng, đợi lát nữa ở bên cạnh nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người, sẽ đoán được thái độ của Thi Ngạo Tước với Quyền Tâm.

Lúc Thi Ngạo Tước trở lại, Quyền Tâm vừa vặn tắm rửa thay đổi quần áo xong, chỉ đợi đi phòng ăn thôi, vừa vặn thấy Thi Ngạo Tước ở cửa ra vào chỉ mặc áo sơ mi đen, caravat khẽ buông lỏng.

"Tước!" Cô ta hưng phấn chạy tới khoác cánh tay của anh, "Sao giờ anh mới quay về."

Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên rút cánh tay của mình từ trong khuỷu tay cô ra, nhàn nhạt nói: "Công ty có một số việc trì hoãn."

Lúc này người giúp việc giúp bọn họ đẩy cửa lớn phòng ăn ra, Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha đã chờ ở bên trong rồi.

Tần Thiếu Bạch mím môi lắc đầu vẻ mặt rất thú vị, giống như là có thâm ý, Tống Trí Kha cũng nâng cằm lên, bộ dạng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Thi Ngạo Tước cau mày liếc nhìn chỗ nữ hầu bên cạnh, quả nhiên thấy được Tô Cửu Y đang chuẩn bị đồ ăn.

"Cuối cùng hai người các anh đã đến rồi." Nhìn thấy bạn chơi nối khố, Quyền Tâm tự nhiên rất cao hứng, cô ta lôi kéo cánh tay Thi Ngạo Tước, để anh ngồi ở trên chủ vị, mình thì ngồi ở bên cạnh.

Nhìn món ngon đầy bàn mang theo hơi thở nơi mình sinh ra, trong lòng Quyền Tâm tràn đầy vui mừng, oán trách mình ở nước ngoài ăn món không phải do đầu bếp nhà họ Thi làm, sau đó còn không ngừng gắp thức ăn cho Thi Ngạo Tước.

Chương 1024: Xin lỗi tôi phát sai rồi.

Editor: May

Trong lúc ăn cơm, Thi Ngạo Tước đều rất ít nói chuyện, cơ bản đều là Quyền Tâm kể chuyện cô ta gặp phải ở nước ngoài, ngoài hai người bình thường đặc biệt phụ trách làm sinh động bầu không khí, còn lại đều hoá đá buồn bực như chết.

Tô Cửu Y bưng cái khay đứng thẳng tắp ở phòng ăn, không thể không châm chọc thời gian dùng bữa cơm này dài dằng dặc, tay chân của cô đều đặc biệt mỏi nhừ, giống như rất nhanh sẽ muốn ngã rơi xuống bàn ăn.

Thi Ngạo Tước cũng chú ý tới phản ứng của cô, thật ra Quyền Tâm cũng không có ăn bao nhiêu, Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha gần như cũng đều dùng sắp xong, chỉ là không tiện quấy rầy Quyền Tâm nói chuyện.

Đúng lúc đó, cổ tay Thi Quyền bất cẩn đụng đĩa cơm trên bàn ăn rơi xuống mặt đất, cô theo bản năng liếc nhìn trên đất, sau đó nói:

"Cho tôi thêm một dĩa ăn."

Tô Cửu Y vừa vặn không kiên trì nổi, trong nháy mắt cô ta mở miệng, khay trong tay rơi xuống từ trong tay, tất cả đồ ăn bên trong đều rơi trên mặt đất.

"A xin lỗi."

Tô Cửu Y liền vội ngồi xổm xuống nhặt, trong lòng suy nghĩ sớm biết thế sẽ không tiến vào, biến thành bộ dạng này khẳng định bị quản sự mắng.

Giọng nói Quyền Tâm truyền đến từ nơi xa, trong giọng nói mang theo một chút tức giận: "Cô là cố ý ư?"

Tiêu rồi.

Vào giờ phút này Tô Cửu Y mới biết được, mình không có một chút tố dưỡng làm nữ hầu.

Nỗi khổ khi làm nữ hầu chính là phải cúi đầu khom lưng với người khác, từ sau khi Tô Cửu Y đi đến nhà họ Thi làm việc, Thi Ngạo Tước cũng không có nói ra yêu cầu gì quá làm khó cô, nhiều nhất chính là lúc cô làm việc gì sai thì quản sự sẽ cằn nhằn cô vài câu, nhưng cũng không có hung dữ với cô đến mức này.

Ánh mắt liếc đến quản sự bên cạnh, đối phương cúi thân thể xuống hơi nghiêng về phía sau khoát tay, ý bảo cô vội vàng đi phòng bếp thay mới.

Tô Cửu Y không kịp nghĩ nhiều, lui sang một bên, sau đó đứng dậy bưng chén đĩa chạy ra ngoài.

"Này!" Sau lưng truyền đến tiếng gào của Quyền Tâm.

Quản sự thấy đầu mày đẹp của Quyền Tâm đều nhăn lại một chỗ, sợ cô ta phát giận đuổi Tô Cửu Y ra khỏi nhà họ Thi, liền vội đi tới gần lên tiếng xin tha thứ: "Cô ấy là người mới tới không hiểu quy củ lắm, là tôi chưa dạy bảo tốt, Quyền tiểu thư đừng nóng giận nữa."

Thi Ngạo Tước lạnh mặt nói: "Cô không thể lưu lại cho người khác một chút ấn tượng tốt ư?"

Quyền Tâm "Hừ" một tiếng cúi đầu xuống, cầm lấy cái thìa quấy nước canh trong chén, không có nói nữa.

Lúc này điện thoại di động trong túi Thi Ngạo Tước chấn động lên, anh trượt màn hình thấy là một tin nhắn này đến từ Tô Cửu Y.

.... Đại tiểu thư này còn hung dữ hơn cả quản sự.

Tô Cửu Y ở trên hành lang gửi tin nhắn cho Thi Ngạo Tước, kết quả phát ra ngoài xong cô lập tức hối hận.

Cô quên mất quan hệ hai người bọn họ mới tương đối gần, cô công khai nói bạn anh như vậy là không đúng, chẳng phải là đánh mặt mũi của anh sao, huống chi anh chắc chắn sẽ không thiên vị cô.

Cô vội vã lại gửi cho một tin: Xin lỗi tôi gửi nhầm rồi.

Đang chuẩn bị gửi qua, kết quả là nhận được tin nhắn trả lời của Thi Ngạo Tước.

.... Cô ta vẫn luôn là như vậy, em yên tâm trở về là được.

Nhận được tin nhắn này, Tô Cửu Y giống như thấy được có một tờ "tiền giấy", lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ.

Trận nháo kịch này cứ như vậy kết thúc, buổi tối sau khi Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha đều đi trở về, Tô Cửu Y giống như thường ngày đi đến trong sân nhỏ.

Cô biết Quyền Tâm nhất định không phải là người dễ trêu chọc, hơn nữa vừa rồi trước khi đi Tống Trí Kha còn căn dặn cô, nói phải đề phòng người này.

Nhưng Tô Cửu Y thật sự không hiểu, bọn họ rõ ràng đều là bạn tốt cùng nhau lớn lên với Quyền Tâm, sao bây giờ lại đều thiên vị người ngoài như cô chứ.

Chương 1025: Có đành lòng rời khỏi Thi Ngạo Tước hay không.

Editor: May

Thi Ngạo Tước cắm tay vào trong túi tựa ở trên vách tường, ánh sáng nhạt trong phòng khách bắn ra, dán đường nét mơ hồ lên chung quanh anh, ánh trăng bị sương mù nồng đậm che khuất, đêm đen nhánh hoàn toàn không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh.

Tô Cửu Y đứng ở dưới bậc thang cách đó không xa nhìn anh một lát, sau đó cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.

"Cười ngốc cái gì?" Tính tình vốn lãnh đạm, lúc nào cũng dễ dàng bị nụ cười không có tim không có phổi của cô bao phủ vô tung vô ảnh, tâm tình của anh cũng bởi vì cô mà tốt hơn rất nhiều.

Cô không nói gì, sải bước nhảy nhót giống như nhảy ô vuông lúc nhỏ đến bên cạnh của anh, vốn hai người đã tồn tại chênh lệch chiều cao không ít, bởi như vậy. Thi Ngạo Tước đứng trên bậc thang càng thêm nhìn xuống cô từ trên cao.

"Gần đây em còn có liên lạc với tiểu tình nhân không?" Anh ôm ngực nhíu mày hỏi, giữa hai đầu lông mày là thần sắc trêu chọc.

Tô Cửu Y tự nhiên biết người trong lời Thi Ngạo Tước là Dạ Hàn.

Bởi vì nói đến bạn bè khác phái, cô vẫn chưa từng liên lạc mật thiết với người đàn ông nào ngoại trừ Dạ Hàn và Thi Ngạo Tước.

Về cơ bản mỗi ngày cô và Dạ Hàn đều gửi tin nhắn, nhưng cơ bản đều là một chút việc vặt cuộc sống, mà ngày đó lúc đang đánh quét gian phòng của Thi Ngạo Tước, di động đã rơi ở phòng của anh.

Cô không có thói quen khóa điện thoại di động, mà khi đó đúng lúc Dạ Hàn vừa gửi tin nhắn tới, Thi Ngạo Tước cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy tin nhắn này.

Nội dung tin nhắn là: "Hôm nay khách hàng đặc biệt khó chơi, đúng thật là đặc biệt không thích xã giao, chờ sau khi ký tên một đơn đặt hàng lớn, ba của tôi lại để cho tôi đi du lịch, đến lúc đó mang theo cô đi."

Cũng may ngày hôm đó Thi Ngạo Tước bề bộn nhiều việc, hoàn toàn không có thời gian để quan tâm chuyện của cô, cho nên cô mới thuận lý thành chương tránh được một kiếp nạn.

Khi đó cô hoàn toàn không có nghĩ qua loại giải thích giống như tình nhân bên ngoài.

Mà hiện tại lại bị anh nói ra một lần nữa, trong nháy mắt Tô Cửu Y cảm giác mình giống như bị nước miếng nghẹn một chút, sặc đến trực tiếp ho khan.

"Tiểu tình nhân gì!?" Mặt cô bị nghẹn đỏ bừng, lúc nói chuyện đều không phấn khích.

Thi Ngạo Tước hời hợt nói: "Chính là tiểu tình nhân dạy em làm món điểm tâm ngọt."

Thi Ngạo Tước đương nhiên là sẽ nhớ rõ ràng người này, xuất phát từ trực giác mẫn cảm của anh, tên Dạ Hàn kia nhất định là một phiền toái rất lớn.

Thi Ngạo Tước ôm ngực nhìn xuống cô từ trên cao: "Cho nên qua một thời gian ngắn nữa em còn muốn đi ra ngoài du lịch với anh ta?"

Thần sắc của anh khiến Tô Cửu Y cảm thấy hơi mất tự nhiên, cảm giác bộ dáng của anh giống thẩm vấn phạm nhân, giọng điệu người gây sự khiến người ta không thở nổi.

"Thật ra tôi rất thích vừa du lịch vừa nhấm nháp mỹ thực các nơi trên thế giới." Cô thành thật khai báo, "Anh cũng biết tôi chính là một người thích ăn, hiện tại nguyện vọng lớn nhất chính là mở tiệm bánh ngọt, cho nên tôi cảm thấy rất cần phải muốn đi ra ngoài du lịch một chuyến."

Nhìn vẻ mặt Thi Ngạo Tước càng lúc càng đen, Tô Cửu Y vội bổ sung: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chờ sau khi anh tra được lai lịch những người kia rồi mới đi, chắc chắn sẽ không liên lụy đến anh, cũng sẽ không trở thành vướng víu của anh."

Này là cái gì với cái gì chứ ....

Thi Ngạo Tước bất giác cau mày lại, sắc mặt anh không tốt là vì cô cố ý muốn đi du lịch cùng Dạ Hàn, mà không phải sợ cô sẽ bại lộ thân phận và bối cảnh của mình.

Im lặng rất lâu, hai người đều hết sức ăn ý không mở miệng nói chuyện nữa.

Trong lòng Tô Cửu Y có chút buồn phiền, nghĩ đến nếu thật sự có một ngày kết thúc vụ án như vậy, đến tột cùng cô có đành lòng rời khỏi tòa nhà này không.

Có đành lòng rời khỏi Thi Ngạo Tước không.

Chương 1026: Trong khoảng thời gian này, tại sao anh đối với tôi tốt như vậy

Editor: May

"Thời gian không còn sớm nữa, anh đi ngủ sớm một chút đi, mệt cả một ngày rồi." Cô nhìn nhìn bầu trời đêm, sương mù dày đặc tầng tầng đã sớm tản ra, vầng trăng sáng nhô đầu ra từ ranh giới phía trên, ánh trăng lười nhác chiếu ở trong hoa viên, khuôn mặt anh tuấn của Thi Ngạo Tước xuất hiện ở trước mắt, một mảnh mông lung.

"Tính tình Quyền Tâm đặc biệt không tốt, nếu như tôi không ở nhà thì sẽ không có người trị được cô ta." Anh nhẹ nói, "Nếu như ngày mai cô ta tìm em gây phiền toái, nhớ gọi điện thoại cho tôi."

Tô Cửu Y như có điều suy nghĩ cúi đầu xuống, cũng không nói lời nào.

"Trong khoảng thời gian này, tại sao anh đối với tôi tốt như vậy."

Phía sau của cô là đèn đường mờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net