Chương 31: Tiêu bản tinh tế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Vu đúng là gừng càng già càng cay! Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, áp sát từng bước, cuối cùng tung đòn quyết định băng chiêu cứu rỗi linh hồn. Bọn em bị anh bịt mắt hết rồi!" Sau khi thẩm vấn Tống Xuân Lệ xong, cảnh sát Trần khen Vu Hạo Dương không ngớt lời.

"Đó là nhờ dấu vân tay không phải của Trần Dĩnh Xuyên lưu lại trên chiếc kẹp tóc. Bằng không tôi đã không thể sử dụng chiêu này với bà ta." Vu Hạo Dương xua tay. "Có điều đừng vội mừng, trước mắt chúng ta phải tóm cổ được kẻ mà Tống Xuân Lệ vừa khai ra đã."

"Không phải anh đã cử người đi tìm rồi sao? Vẫn chưa có tin tức gì à?"

"Ừm, có chút động tĩnh rồi!" Vu Hạo Dương giơ điện thoại di động lên nghe, sắc mặt ông ta liền biến đổi. "Cái gì? Tìm mọi chỗ rồi à? Lập tức tìm lại cho tôi, dù phải lật tung nơi đó lên cũng phải tìm cho ra! Trừ phi hai chân cô ta không chạm đất!"

"Sao thế? Nghi phạm chạy trốn rồi à?"

"Mất tích rồi!" Vu Hạo Dương đanh mặt lại, vẻ hưng phấn khi nãy đột ngột lụi tắt.

Vậy mà vài tiếng sau, ông ta vẫn nhận được tin tức về Nghiêm Hồng, lời ông ta nói đã ứng nghiệm, quả nhiên hai chân cô ta không hề chạm đất.

Sở dĩ phát hiện ra Nghiêm Hồng là vì chủ nhà nghi ngờ có người sử dụng tầng hầm để làm ăn phi pháp, mấy lần trước ông ta không liên lạc được với khách thuê nhà nên tự động tiến hành kiểm tra tầng hầm. Còn chưa vào phòng, ông ta đã ngửi thấy mùi thuốc tẩy, nhìn kỹ hơn không ngờ còn thấy một chiếc bàn phẫu thuật, trên đó có một cô gái lõa thể đã chết. Ông chủ nhà sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, vội vàng báo cảnh sát. Khách thuê căn phòng dưới tầng hầm đó tên là Cố Bắc.

Dưới tầng hầm có ba căn phòng, hai căn trong số đó hợp thành một gian phòng lớn, bên trong đặt một cây đèn phẫu thuật và một chiếc bàn phẫu thuật, bên cạnh còn có một giá inox đựng các dụng cụ phẫu thuật, hơn nữa còn được sắp đặt vô cùng ngăn nắp theo đúng số thứ tự. Nghiêm Hồng nằm trên bàn phẫu thuật, trên người không một manh áo, mắt hạnh khép hờ, da thịt vẫn chưa mất đi vẻ mịn màng, láng bóng. Môi cô ta khẽ mỉm cười, tuyệt đối không thấy vẻ khổ sở, tuyệt vọng hay hãi hùng khi đối mặt với cái chết mà ngược lại, nét mặt cô ta hiện lên vẻ viên mãn vô cùng.

Vu Hạo Dương chú ý thấy trên trán cô ta có một hoa văn, nhìn sát mới phát hiện đó là chữ "Xuyên" được xếp bằng hình xăm các chú bướm nhỏ. Những chú bướm đầy màu sắc sống động y như thật cơ hồ muốn thoát khỏi thể xác cô ta, bay lượn tạo thành vòng tròn mà không chịu tản đi. Vu Hạo Dương định thần nhìn lại lần nữa, phía dưới vết loang lổ đó là một xác chết đã lạnh cứng. Ông ta ngần này tuổi rồi mà nhìn cảnh ấy vẫn thấy ớn lạnh. Trong mắt ông ta, tất cả các "tác phẩm nghệ thuật" được tạo ra bằng cách lợi dụng cái chết chưa bao giờ đẹp đẽ. Nhưng điều khiến ông ta càng không ngờ được là có kẻ lại dùng dao phẫu thuật để biểu đạt "cái đẹp" dị hình ấy. Ngay cả bác sĩ pháp y từng mổ hàng trăm tử thi cũng cảm thấy lạnh gáy, ông ta chỉ biết rùng mình lặng thinh trước cảnh tượng ấy.

Chữ "Xuyên" trong tiếng Trung viết là .

Trên cơ thể Nghiêm Hồng có rất nhiều vệt đỏ giống như mắt lưới, lại vừa giống mỹ nhân ngư bị hoàng tử dùng lưới đánh cá kết bằng chỉ đỏ bắt lên bờ trong thần thoại, thứ trói buộc quanh thân mình nàng là lưới đánh cá, nhưng thứ ràng buộc trái tim nàng lại là lưới tình. Vậy mà sau khi Nghiêm Hồng chết, nụ cười nhẹ nhàng vẫn đọng trên môi như muốn thể hiện cô ta không oán không hận bất kỳ ai. Vu Hạo Dương không thể hiểu nổi nụ cười của cô ta. Ông ta tò mò nhìn những "sợi chỉ đỏ", đương nhiên ông ta biết đó chỉ là những vết cắt có mép bờ ngay ngắn, nhưng khi bác sĩ pháp y vạch những "sợi chỉ đỏ" đó ra thì cảnh tượng bên trong thực khiến người ta lạnh sống lưng.

Vu Hạo Dương không thể chịu nổi nữa, ông ta lao ra ngoài nôn thốc tháo, mùi tử khí không thể xua tan trói chặt lấy ông ta, không lợi lỏng phút nào. Bác sĩ pháp y nói: "Theo phán đoán bước đầu, nạn nhân đã tử vong cách đây hơn hai mươi tư tiếng, hơn nữa có khả năng cô ta bị mổ xẻ trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Chí ít trước khi chết, cô ta biết bản thân mình bị người khác phẫu thuật. Bởi căn cứ vào lượng thuốc mê đã dùng hết, hiệu quả của thuốc mê chỉ duy trì được khoảng hai giờ đồng hồ. Sau đó cô ta dần dần hồi phục ý thức, cảm nhận được mũi dao đang rạch ngang rạch dọc xuyên qua cơ thể mình. Thật đáng sợ!" Nói xong, bác sĩ pháp y cũng thấy rùng rợn bởi chính phản đoán của mình.

Vu Hạo Dương đưa mắt nhìn tấm gương lớn đặt dưới bệ giải phẫu, lòng dạ ông ta rối bời: "Không chỉ vậy, cô ta còn phải tận mắt chứng kiến cảnh linh hồn dần dần rời khỏi thể xác của mình cho đến lúc tắt thở."

"Những gì ông hình dung vẫn chưa đủ tinh tế!"

"Có thể khiến nạn nhân ngậm cười nhìn bản thân bị mổ xẻ, đó mới là điều vi diệu!" Vu Hạo Dương quay lưng lại, để ý thấy một góc thành bàn giải phẫu có một mảng da còn dính cả tóc và máu, ông ta lật phần đầu của người chết, tìm mảng da bị tổn thương khớp với hình dạng của mảng da trên bàn giải phẫu. Sau đó, ông ta lại phát hiện các kẽ ngón tay của cô ta dính thứ bột gì đó màu trắng, trên mặt và trong lòng bàn tay có vài vết dao cứa rất mảnh, nhưng không phải vết do giải phẫu gây ra.

"Có lẽ đây là bột tan, còn vết thương trên đầu chắc không phải vết thương chí mạng. Muốn biết thứ tự trước sau của các vết thương thì phải đợi kiểm tra chi tiết mới rõ được." Bác sĩ pháp y hiểu được ý ông ta nên nhắc nhở.

Bột tan (tức bột talc) là tên gọi của magie hiđrat silicat, thường được bôi lên găng tay phẫu thuật để giảm ma sát, tăng độ bền, chống lão hóa và tác dụng của tia cực tím.

"Có vẻ như trước khi bị giết, cô ta đã đeo găng tay phẫu thuật, nói không chừng trước khi xảy ra chuyện, cô ta cũng chuẩn bị thực hiện phẫu thuật cho ai đó!"

"Rất có khả năng! Vì găng tay phẫu thuật của cô ta lấy từ trong hộp đựng găng ra. Hộp găng vẫn còn đây, có điều đôi găng đó thì không thấy đâu nữa, có lẽ hung thủ đã mang nó đi rồi." Bác sĩ pháp y suy đoán.

Vu Hạo Dương khom lưng xuống, ông ta phát hiện một đôi găng tay đã qua sử dụng ở phía dưới bệ phẫu thuật. Có lẽ quần áo phẫu thuật đã bị hung thủ mang đi mất, bởi vì hung thủ sợ mồ hôi bài tiết ra trong quá trình phẫu thuật sẽ dính vào quần áo, cảnh sát có thể mang đi xét nghiệm ra ADN của hắn. Hung thủ là kẻ vô cùng thận trọng, nếu ông ta không lầm thì hắn còn mắc bệnh sạch sẽ hơi thái quá, sau khi giải phẫu xong, ngay cả vết máu dưới thân mình Nghiêm Hồng đều được lau rửa sạch sẽ bằng thuốc tẩy. Những vệt nước còn sót lại ở góc tường có thể chứng minh điều đó, chiếc thùng lớn ở góc nhà vệ sinh chắc lúc đó được sử dụng để hứng máu của người chết. Mùi thuốc tẩy rất nồng nặc, còn cả mùi máu tanh đến lợm giọng nữa. Bất luận thế nào đó cũng là lời tố cáo của người chết mà hung thủ không thể nào che đậy được.

Trong đầu Vu Hạo Dương xuất hiện một cảnh tượng: Trong bóng tối tĩnh mịch vô cùng vô tận lóe lên ánh đèn phẫu thuật màu trắng sáng, nom chẳng khác nào vầng trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời, đầu của người đó nằm dưới quầng sáng như sương tuyết khiến ngũ quan vốn rất xinh đẹp lúc này toát lên vẻ lạnh lẽo, cứng đờ. Nghiêm Hồng đã đeo găng tay xong, cùng lúc giơ cao hai tay, cô ta không quên quan sát động tĩnh trên bàn phẫu thuật, có lẽ ở đó có thứ gì đó khiến cô rất hứng thú đang nằm thẳng đơ, thậm chí cô ta bắt đầu đưa dao xuống chuẩn bị phẫu thuật con mồi. Đột nhiên có người ghì chặt cổ và đập mạnh đầu cô ta vào bàn phẫu thuật, một loạt dụng cụ phẫu thuật mà cô ta mất công sắp xếp ngay ngắn liền đảo lộn, rơi loảng xoảng trong phút chốc. Một trong số đó vô tình cứa trúng má cô ta, cô ta chống tay xuống, lòng bàn tay đè lên một lưỡi dao vương vãi trên bàn. Cuối cùng cô ta ngất lịm.

Kẻ mới đến nhẩn nha nhặt cán dao, bắt đầu chọn lưỡi dao, rồi thành thạo lắp nó vào cán. Hắn đặt Nghiêm Hồng nằm chỉnh tề trên bàn phẫu thuật phản chiếu ánh hàn quang, hắn cởi áo choàng phẫu thuật màu xanh lục trên người cô ta, đôi găng tay không tiện dụng bị hắn quẳng sang một bên. Khi hắn bắt đầu đóng vai bác sĩ, cơn ác mộng của Nghiêm Hồng lặng lẽ bắt đầu...

Liên tưởng này khiến Vu Hạo Dương này ra một nghi vấn rất lớn: Vì sao sau khi giết người, hung thủ lại dùng thuốc tẩy để xóa sạch vết máu? Đã muốn xóa dấu vết, sao hắn còn bỏ lại đôi găng tay dưới bệ phẫu thuật? Cả những vết máu trên thành hàn phẫu thuật nữa... Những nghi vấn này khiến ông ta này ra cách tư duy mới: Vì biết rõ vết máu trên thành bàn là máu của Nghiêm Hồng, máu dính trên đôi găng tay phẫu thuật cũng là máu của Nghiêm Hồng, nên hắn ta không cần thiết phải tiêu hủy. Nhưng vết máu trên mặt bàn cũng là máu của Nghiêm Hồng, vì sao hắn lại phải mất công tẩy rửa? Hay trước khi Nghiêm Hồng nằm lên đó thì đã có một người khác từng nằm? Nói chính xác hơn, còn một người nữa cũng bị phẫu thuật, nhưng hung thủ không muốn để lộ lai lịch của người này. Rốt cuộc đó là đồng bọn của hắn, hay là người mà hắn muốn bảo vệ?

Vu Hạo Dương giao lại hiện trường cho đội cảnh sát khám nghiệm hiện trường , ông ta bước đến trước mặt vị chủ nhà còn chưa định thần lại, chủ động đưa cho ông ta điếu thuốc. Ông chủ nhà lập cập giơ tay kẹp điếu thuốc, các kẽ ngón tay của ông ta đều ngả màu vàng khè.

"Đừng sợ! Hút điếu thuốc rồi sẽ khá hơn." Vu Hạo Dương châm lửa giúp ông ta và nói. "Sao ông lại nghi ngờ đây là phòng khám của bọn xã hội đen?"

"Có lần cậu ta nộp tiền thuê phòng chậm mất một tuần, tôi lại không liên hệ được với cậu ta nên chạy đến đây ngó xem. Vừa gõ cửa thì thấy cậu khách thuê bước ra, cậu ta thanh minh rằng mình bị ốm nên quên nộp tiền, sau đó liền đưa tiền cho tôi. Khi rời đi, tôi ghé mặt qua khe cửa thì thấy một cô gái đang cởi chiếc áo choàng màu xanh. Lúc đó, tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Cách đây không lâu tôi đưa con trai đến bệnh viện làm tiểu phẫu, lúc đó tôi mới thấy bác sĩ phẫu thuật đều mặc áo choàng màu xanh, tôi chợt nghĩ không khéo khách thuê tầng hầm nhà tôi vụng trộm mở phòng khám. Vì sợ lỡ đâu họ làm ăn bất cẩn gây ra án mạng, tôi định đến đó lần nữa để tìm hiểu rõ, chẳng ngờ không thể liên lạc được với cậu ta."

"Ông có nhận ra cô gái đó không?"

"Cô ta có vẻ giống với cô gái chết trên bàn phẫu thuật kia. Nhưng tôi cũng không dám chắc."

"Cậu khách thuê phòng tên là Cố Bắc kia chỉ ở đây một mình sao? Ông có nhìn thấy người nào khác không?"

Chủ nhà ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu: "Chắc là không! Tôi ít khi đến đây nên cũng chỉ nhìn thấy mỗi cô gái đó thôi!"

Vu Hạo Dương bảo viên cảnh sát hỏi cung khi nãy ở lại tiếp tục ghi chép, rồi dặn khi nào ghép được ảnh chân dung của Cố Bắc thì lập tức thông báo cho ông ta.

Trên đường về sở cảnh sát, Vu Hạo Dương nhận được cuộc điện thoại thông báo Trần Dĩnh Xuyên đang ở văn phòng chờ ông ta, nói là có tin báo quan trọng. Ông ta biết chắc chắn có trò hay nên vội vã trở về. Thân hình ngày càng phát tướng của ông ta không thể chịu được cái nóng, chiếc ví cầm tay kẹp dưới nách đã dấp dính mồ hôi và còn bốc mùi. Ông ta vừa vào văn phòng là quẳng chiếc ví lên bàn, không để ý ngay cạnh đó là chén trà mà nhân viên trong phòng vừa mới rót cho Trần Dĩnh Xuyên.

Trần Dĩnh Xuyên là người rất hay để ý những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống, mặc dù ngoài mặt cô vẫn thể hiện tư thế của thục nữ, nhưng tay cô đã rời tách trà sang hướng khác. Cô lấy khăn ăn trong túi đưa cho Vu Hạo Dương lau mồ hôi, rồi lấy tờ khác lau sạch tay mình. Không đợi Vu Hạo Dương hỏi, cô đã nói trước: "Đội trưởng Vu, khi nãy không tiện nói rõ qua điện thoại, tôi có một manh mối quan trọng muốn báo cáo với anh. Thường ngày Tống Cực vô cùng kính trọng anh, nên tôi tin rằng anh sẽ giúp đỡ anh ấy."

"Cô cứ nói!" Vu Hạo Dương liên tiếp nhấp mấy ngụm trà, mồ hôi trên trán lại nhanh chóng túa ra.

Trần Dĩnh Xuyên lấy một bản báo cáo trong ba lô đưa cho ông ta. "Đây là giấy xét nghiệm mà tôi nhờ bạn làm ở phòng hóa nghiệm kiểm tra giúp. Kết quả cho thấy những mảnh vụn nay là mô người, hơn nữa đó là phần sót lại sau khi phân hủy. Còn đây là bức ảnh tôi in ra từ điện thoại di động, bức ảnh này cũng được phát hiện ở nơi tôi thấy những mảnh vụn và dùng điện thoại chụp lại. Tôi nghi Đinh Á đã chết. À! Tôi còn cho kiểm tra một viên thuốc mà Bao Tiểu Na đưa cho, đó là thuốc chữa bệnh trầm cảm nhưng bạn tôi nói hàm lượng thuốc không phù hợp với chi định thông thường, nếu uống vào sẽ khiến bệnh phát triển nặng thêm, không những vậy, chắc chắn còn mất trí nhớ."

"Mất trí nhớ sao?" Vu Hạo Dương chợt nhớ đến ông Lý xuất hiện trong video, ông ta ngừng lại một lát rồi hỏi. "Cô phát hiện ra những vật này ở đâu? Sao có thể dám chắc tổ chức mô này là của Đinh Á? Huống hồ vụ án của Tống Cực đâu mảy may liên đến những điều cô vừa nói."

"Có người không muốn Tống Cực lật lại vụ án cũ của Bạch Vĩnh Tịnh nên mới hãm hại anh ấy. Hơn nữa địa điểm tôi phát hiện ra những thứ này là nhà kho ngầm của công ty Phong Hỏa. Ông chủ cũ của công ty này là người Đài Loan, bây giờ con gái riêng của vợ ông ta tên là Nghiêm Hồng tiếp quản công ty, còn có một người quản lý nữa tên là Cố Bắc. Tôi không dám khẳng định họ là những kẻ giật dây, nhưng chí ít họ biết rõ nội tình. Và cả Bao Tiểu Na nữa, chính cô ấy kể cho tôi biết về tình hình công ty Phong Hỏa, nhưng từ đêm hôm kia, cô ấy cũng mất tích rồi." Sau khi nhận được kết quả xét nghiệm, việc đầu tiên Trấn Dĩnh Xuyên làm là lập tức thông báo cho Bao Tiểu Na, khuyên cô không nên đến công ty Phong Hỏa nữa. Còn về những con số lưu lại trên mảnh vụn, Trần Dĩnh Xuyên vẫn chưa định kể cho ai biết.

Vu Hạo Dương nghe thấy hai cái tên quen thuộc, lại nghe tin người liên quan đến vụ việc này mất tích, ông ta liền đoán không khéo bọn chúng xảy ra mâu thuẫn nội bộ vì sự xuất hiện của Bao Tiểu Na, chính bởi vậy kẻ bại trận là Nghiêm Hồng mới bị giết để diệt khẩu. Nhưng muốn tiến hành ca phẫu thuật phức tạp này thì cần phải vô cùng tinh thông giải phẫu. Ông ta lệnh cho cấp dưới lập tức điều tra lai lịch của Cố Bắc, rồi quay sang hỏi Trần Dĩnh Xuyên: "Cô biết Bao Tiểu Na có người thân nào không?"

"Cô ấy có bạn trai. Anh ta tên là Tào Nghị, chuyên xăm mình cho khách trên cầu đi bộ."

"Tào Nghị?" Vu Hạo Dương vừa nghe thấy hai từ thợ xăm, không hiểu sao lại liên tưởng đến chữ "Xuyên" xăm trên trán Nghiêm Hồng.

Trần Dĩnh Xuyên dẫn Vu Hạo Dương đến chỗ Tào Nghị. Vừa đến nơi, ông ta đã thấy một người đang xăm mình cho khách. Mặc dù chỉ thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu ta, nhưng cảm giác quen thuộc rất mạnh mẽ liền ập đến. Càng đến gần, hình ảnh trong lòng ông ta càng được phóng to, rồi trở nên rất rõ nét. Năm đó nếu không phải vì vụ án ảnh hưởng đến ông ta rất sâu sắc thì có lẽ thời gian ba năm đủ sức xòa nhòa mọi hình ảnh về cậu con trai của ông chủ Bạch giàu có trong trí nhớ ông ta. Ngay bản thân ông ta cũng không thể ngờ nổi cậu thanh niên ngang tàng và bất cần đời ngày nào giờ lại lột xác trở thành thợ xăm mãi nghệ đường phố. Cuộc đời khác xưa một trời một vực quả thực đã tước đi rất nhiều ngạo khí và ngông cuồng ngày nào của Bạch Thần Dật. Đến tận bây giờ, Vu Hạo Dương vẫn nhớ như in bức ảnh của Bạch Thần Dật dán trong hồ sơ vụ án, dẫu đó chỉ là ảnh chân dung 2x3 nhỏ xíu nhưng vẫn đủ cho thấy hàng lông mày của cậu ta mang nét lạnh lùng và tàn khốc, ngay cả ông ta cũng phải hoài nghi liệu cậu ta có phải hung thủ giết bố đẻ của mình. Bây giờ gặp lại khuôn mặt ấy, mặc dù diện mạo có nhiều điểm thay đổi, nhưng vẻ hàn lãnh ánh lên từ đôi mắt vẫn khiến từ tận đáy lòng ông ta dấy lên cảm giác đáng tiếc y hệt khi xưa.

"Cậu là Tào Nghị phải không?" Sở dĩ Vu Hạo Dương không muốn vạch trần cậu ta là bởi ông ta có hứng thú với sự tái sinh của cậu ta hơn.

Tào Nghị xăm xong nét cuối cùng mới ngẩng đầu lên hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"

"Cậu có nhận ra họa tiết này không?" Vu Hạo Dương cầm bức ảnh chụp hình xăm chữ "Xuyên" trên trán Nghiêm Hồng đưa cho Tào Nghị nhận diện.

Tào Nghị liếc mắt, thờ ơ đáp: "Đó là kiểu đơn giản nhất, ngay cả thợ xăm bình thường cũng xăm được. Dẫu sao tôi cũng không thiết tha xăm thể loại văn tự thế này."

"Cậu có biết văn tự này mang hàm ý gì không?"

"Điều đó thì tôi không biết."

"Bao Tiểu Na là bạn gái cậu phải không?" Vu Hạo Dương hỏi tiếp.

"Đúng vậy!" Tào Nghị đáp.

"Cô ấy đâu?"

"Không thấy đâu nữa!"

"Vì sao anh không báo cảnh sát?" Vu Hạo Dương càng lúc càng thấy khó hiểu, ông ta hỏi. "Bạn gái biến mất mà cậu không hề lo lắng chút nào sao? Vẫn bình tĩnh ngồi đây hành nghề kiếm tiền được à?"

Tào Nghị xòe bàn tay, cười tự trào: "Loại người như tôi thì cô gái nào dây vào sớm muộn cũng biến mất thôi. Vì thế tôi còn biết làm gì?"

"Anh không lo lỡ đâu cô ấy gặp điều bất trắc sao? Anh có phải là người nữa không?" Trần Dĩnh Xuyên luôn ở bên quan sát thực sự không thể chịu nổi sự lạnh lùng của Tào Nghị, đồng thời cô càng cảm thấy xót xa hơn trước hoàn cảnh sống chết khôn lường của Bao Tiểu Na.

Đối với mọi sự chất vấn và công kích của thế giới bên ngoài, Tào Nghị luôn luôn đáp lại bằng nụ cười nhạt, anh khinh bạc nói: "Tôi chưa bao giờ tin có ai đó sẽ hãm hại cô ấy. Cô ấy là người con gái lương thiện nhất mà tôi từng gặp, cho dù ác quỷ gặp cô ấy cũng phải thu móng vuốt lại. Huống hồ tôi lại càng không tin trên đời tồn tại loại thù hận vô duyên vô cớ. Nếu hận thù không được giải phóng với đúng đối tượng , thì bất kể sự báo thù nào cũng hoài công vô ích. Chỉ kẻ đần mới đi làm chuyện đó."

"Anh..." Trần Dĩnh Xuyên tức đến cứng họng, cô không thốt ra được lời nào, hơn nữa còn bị Vu Hạo Dương cưỡng chế lôi đi. Mãi đến khi rời khỏi cây cầu dành cho người đi bộ, Vu Hạo Dương mới nói với Trần Dĩnh Xuyên: "Bao Tiểu Na sẽ không có chuyện gì đâu! Lẽ nào cô còn chưa nghe ra hàm ý ẩn trong câu nói của cậu ta? Loại hận thù vô duyên vô cớ!"

"Điều đó thì liên quan gì đến Bao Tiểu Na? Không chừng cô ấy đã bị người ta giết để diệt khẩu rồi cũng nên!"

"Nếu không được giải phóng với đúng đối tượng thì sự báo thù chỉ hoài công vô ích. Điều này chứng tỏ có người muốn lợi dụng Bao Tiểu Na để uy hiếp ai đó hoặc làm việc gì đó. Bằng không, cô ấy đã chết từ lâu rồi."

"Thế thì càng phải bắt Tào Nghị về hỏi cho rõ mới được! Nói không chừng chính anh ta đã hạ thủ!" Trần Dĩnh Xuyên không có chút thiện cảm nào với con người thâm trầm này. Cô cũng biết rõ Vu Hạo Dương không phải hạng người khoanh tay nhìn song hổ quyết đấu, có điều chưa đến thời khắc then chốt, ông ta nhất định không thu lưới.

Nhưng hiện giờ Bao Tiểu Na đang ở đâu? Còn sống hay đã chết?

Đó là điều Trần Dĩnh Xuyên rất muốn biết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net