Chương 32: Chiếc lồng máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng! Ánh sáng chói mắt quá!

Cô nằm lõa lồ dưới luồng ánh sáng cực mạnh, không manh áo che thân, chờ đợi con dao mổ rạch xuống cơ thể mình bất cứ lúc nào. Cô không thể thét lên, cũng chẳng thể giãy giụa, ngay đến nước mắt cũng không thể chảy ra một cách thoải mái. Cô chỉ biết nhìn chằm chằm bản thân mình sắp bị mổ bụng, lột da, rút gân ra sao qua tấm gương đó, thế mà cô không còn chút hơi sức nào, dù là để chớp mắt cự tuyệt...

Cô chỉ biết nhìn, nhìn từng giây từng khắc, cũng có thể phía dưới con dao mổ kia chính là địa ngục.

Đột nhiên... một đôi tay bóp chặt lấy cổ Nghiêm Hồng, một tiếng kêu lạc giọng vang lên nghe như tiếng gà bị cắt cổ...

"Á..." Cuối cùng Bao Tiểu Na cũng tỉnh lại, cô không nhớ đây là lần thứ mấy mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cô cảm thấy mình vẫn còn sống, nhưng hễ tỉnh lại, cô phát hiện còn sống mới là điều đáng sợ nhất. Cô không muốn tiếp tục hồi tưởng xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên bàn giải phẫu. Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng tối đen như mực, bốn bề yên ắng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở của mình vọng lại. Đêm đến khiến sàn nhà trát xi măng trở nên lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi khiến cô phải nằm cuộn tròn sát mép tường. Ngoại trừ một chiếc chăn lông mỏng ra thì họ chẳng để lại cho cô thứ gì cả.

Ngay gần đó có một nhà vệ sinh sơ sài, thực ra nó chẳng khác nào loại hố xí phổ biến ở vùng nông thôn ngày trước, mùi hôi thối bốc lên khiến cô không thể phân biệt được vật ở ngay cạnh tay cô là bát cơm nguội cứu mạng hay là chất thải khiến người ta buồn nôn. Cô thà chết chứ không thèm ăn, lảo đảo dựa vào thành cửa, đợi mọi sức lực trong cơ thể dần dần cạn kiệt.

Không phải cô chưa từng đấu tranh. Cô đã gào khóc, đấm đá, nổi điên, la lối, nhưng thứ duy nhất hồi đáp cô là vết thương do dao đâm ở phía sau eo. Nó giày vò cô trong "chiếc lồng" không thể phân biệt được ngày đêm này, mỗi lần cô gào khóc là lại một lần vết thương nứt toác, đau đến mức cô ngất xỉu mấy lần.

Bao Tiểu Na không nhớ rõ mình phản kháng lại bao nhiêu lần, cô thực sự không nhúc nhích nổi nữa, giờ cô chỉ muốn nằm tại chỗ ngủ một mạch và không bao giờ tỉnh dậy. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện cô đã liều cả mạng sống vì muốn đạt được tâm nguyện và giờ thì đang bị nhốt ở đây, cô lại không cam tâm, lần nữa vùng lên đập thật mạnh vào cánh cửa sắt vừa dày lại vừa nặng.

Đột nhiên "chiếc lồng" bừng sáng. Ánh sáng bất ngờ khiến cô chói mắt, nhất thời không thể mở ra được, cô ôm mắt ngồi tạm nghỉ cạnh cửa sắt. Mãi hồi sau, Bao Tiểu Na mới miễn cưỡng thích ứng được với ánh sáng mà đã lâu cô chưa nhìn thấy, cô bắt đầu quan sát xung quanh. Căn phòng rất nhỏ, chỉ tầm năm, sáu mét vuông, trên trần nhà thấp lè tè treo một máy camera và một chiếc loa, ba vách tường được lắp những màn hình tinh thể lỏng rất lớn, vách tường còn lại là cánh cửa sắt màu xanh sẫm, trên đó chỉ có một ô cửa nhỏ. Một đôi mắt đang từ ngoài ghé vào nhìn cô trừng trừng. Cô rất muốn nhìn kỹ hơn một chút, nhưng kẻ đó nhanh chóng rời đi.

"Nghiêm Hồng! Cô ở ngoài đó phải không? Rốt cuộc cô định giở trò quỷ quái gì thế? Mau thả tôi ra! Nghe thấy không hả?" Cô biết không thể ra khỏi đây nhờ gào thét, ngặt nỗi đối phương lại cố tình khiêu khích ý chí của cô. Kẻ đó liên tục đi đi lại lại ở ngoài cửa, không những vậy thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rôm rốp rất vang, như thể trong miệng đang nhai vật gì tương đối cứng, âm thanh đó khiến không gian vốn đã tối đen và tĩnh mịch càng thêm âm u, quái dị.

"Tôi biết cô muốn gì. Cô muốn xem tôi bị giày vò đến mức nào, bị bức bách đến hóa điên như thế nào phải không? Tôi không để cô thỏa nguyện đâu! Không bao giờ!" Nói xong, nước mắt Bao Tiểu Na bắt đầu rơi, nhớ lại lần trước ở nhà xác, vì nhận được lời động viên của Tào Nghị nên cô mới kiên cường thoát ra khỏi cảnh khốn cùng và tự cứu lấy mình. Nhưng giờ thì sao? Không! Biết đâu anh và cô sẽ không bao giờ gặp nhau được nữa. Cô muốn song hành bên anh trong quãng đường đời tiếp theo biết bao nhiêu, muốn anh nhìn vào mắt cô và thẳng thắn thừa nhận: "Tiểu Na, anh không phải Tào Nghị, mà là Bạch Thần Dật luôn đợi em đến cứu rỗi." Nhưng bây giờ cô không còn cơ hội đó nữa.

"Khó chịu lắm phải không? Không được gặp người cô muốn gặp, trong lòng có nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng thể truyền đạt cho đối phương, giả vờ kiên cường nhưng thực ra tận đáy lòng cảm thấy đau khổ muốn chết, rõ ràng vẫn khao khát được sống nhưng đành bất lực chờ đợi cái chết đến từ từ. Chẳng phải cảm giác đó vô cùng quen thuộc với cô sao?" Tiếng nói của một người đàn ông vọng vào, hắn đã cố tình đổi giọng, chất giọng ồm ồm thô lỗ khiến từng từ hắn thốt ra nghe lạnh lẽo như băng.

"Anh là ai? Cố Bắc ư? Nghiêm Hồng đâu rồi? Rốt cuộc các người muốn gì?" Cô liếm bờ môi khô nứt nẻ, mùi máu tanh thoang thoảng khiến cô cảm nhận rõ hơn điềm báo của cái chết, tiếng cười khô khốc từ ngoài vọng vào lại càng làm hơi thở của tử thần trở nên gần hơn.

"Nghiêm Hồng chết rồi! Cô sẽ đi bầu bạn với cô ta, nhanh thôi! Còn Lục Vũ nữa, anh ta cũng đang đợi các cô đấy! Chẳng phải cô rất muốn gặp Lục Vũ sao? Nguyện ước sắp trở thành hiện thực rồi, cô thấy vui không?"

"Rốt cuộc anh là ai? Vì sao muốn hãm hại tôi?"

"Nếu cô đoán ra, tôi sẽ tha cho cô một mạng."

"Tôi không đoán! Tôi không muốn đoán gì hết!" Bao Tiểu Na bật khóc, cô bịt tai lạ, người loạng choạng muốn ngã.

"Trò chơi bắt đầu!"

"Cạch!" Ba ti vi màn hình phẳng đồng loạt bật lên, trên màn hình hiển thị cảnh tượng thực tế truyền ra từ camera giám sát Bao Tiểu Na đứng ở giữa, nhìn ba hình ảnh của chính mình hiện lên trên ti vi, cả ba hình ảnh đó nhìn chằm chằm vào cô với vẻ khiếp đảm, một áp lực đè nén vô hình khiến cô muốn trốn tránh mà không có đường thoát, hồ như mỗi hình ảnh trong đó là một Bao Tiểu Na đến từ thế giới khác. Dường như bất kể Bao Tiểu Na nào vô tình chui được ra ngoài là lập tức thay thế con người thật là cô.

Cô sợ hãi nhúc nhích cơ thể, không dám đối diện với các "tấm gương", nhưng hình ảnh xung quanh cũng chuyển động theo cô, tất cả đều uốn éo khiến cô cảm thấy như trời xoay đất chuyển, đầu óc quay mòng mòng.

Bao Tiểu Na ngân ngấn nước mắt, nép mình vào cửa sắt, lập tức nhắm chặt mắt lại, bên tai vẫn nghe thấy tiếng cười âm hiểm của kẻ đó vang vọng khắp không gian.

"Sợ rồi à? Nhắm mắt có thể xoa dịu nỗi sợ trong tim cô không? Làm thế chi bằng thản nhiên chấp nhận trải nghiệm khó khăn này một lần xem sao, cứ hưởng thụ hết mình đi. Giống như người đã no nê thì không còn biết đến cảm giác cồn cào cấp thiết khi đói khát. Đối với người đã ăn no, tất cả cao lương mỹ vị trên đời cũng chỉ là những món ăn bình thường mà thôi. Nhưng đối với kẻ sắp chết đói, đó không chỉ là mỹ vị mà còn là gốc rễ của sự sống, chỉ những người sống trường kỳ trong nỗi khao khát sinh tồn mới hiểu cách trân trọng những gì mình đang có. Với các đối tượng khác nhau thì ý nghĩa mà nỗi sợ ban tặng cũng không giống nhau: Đối với một người mẹ, không gì khiến họ cảm thấy sợ hãi bằng việc mất đi đứa con thân yêu của mình; đối với một cô gái đang yêu, không gì khiến cô ta oán hận bằng việc người yêu thay lòng đổi dạ; đối với các quan chức đức cao vọng trọng thì không gì khiến họ run sợ bằng việc đánh mất quyền tước trong tay. Những nỗi sợ có muôn vàn nguyên nhân khác nhau, nhưng cội rễ tận cùng của nó chẳng qua là do con người quá khao khát được điều khiển dục vọng của bản thân. Vì con cũng được, vì người yêu cũng thế, hay vì quyền lực cũng vậy, tựu trung lại đều là vì hy vọng có thể điều khiển những si tâm vọng tưởng mà rõ ràng họ không thể nắm giữ trong tay. Bởi vậy con người mới đau khổ, mới thù hận, mới cố chấp, phát sinh ra các mẫu thuẫn xung đột muôn hình vạn trạng."

"Bây giờ thì cô rõ rồi chứ ? Khắc cốt ghi tâm hình dáng của nỗi sợ không bằng học cách giải trừ mọi căn nguyên khiến cô sợ hãi, có như vậy cô mới thực sự thấu hiểu ý nghĩa tồn tại của nó. Hiểu được ý nghĩa của nó không phải để cô thêm sợ mà để cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa." Giọng đàn ông nhẹ nhàng trầm bổng vọng khắp căn phòng, đánh thức từng tế bào trong cơ thể Bao Tiểu Na.

Cô ra sức bịt chặt tai, không muốn bị mê hoặc thêm nữa, nhưng giọng người đàn ông như phá vỡ mọi phòng tuyến còn sót lại của cô, khiến cô phải hét lên: "Cút! Cút ngay cho tôi! Đừng thuyết giáo nữa! Tôi không muốn nghe, cũng không muốn biết gì hết! Cút! Cút đi..."

Tiếng thét gào của cô vừa vặn để lộ nhược điểm chết người, nó khiến đối phương ôm bụng phá lên cười khi thấy cô cuống cuồng rối trí. Cùng lúc đó, ba màn hình lớn trước mắt cô đột nhiên chuyển thành màu nâu sẫm, chẳng khác nào các hố đen nhỏ bé nhưng không thể bỏ qua trong vũ trụ. Hố đen càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng, cuối cùng hóa thành nguyên dạng một con mắt người, nó đang chớp chớp nhìn dán vào Bao Tiểu Na. Cảnh tượng mỗi lúc một phóng to lên, lộ ra một con mắt khác, đôi mắt này gắn trên khuôn mặt xinh đẹp - khuôn mặt của Nghiêm Hồng!

Nghiêm Hồng trong màn hình trợn trừng hai mắt, đôi mắt vừa to lại vừa đen, nom giống như khoảng không trống rỗng trong vũ trụ, đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước và không hề chớp. Máy quay chĩa vào cô ta ở cự ly gần rồi phóng to ra, để lộ toàn bộ hình dáng cô ta: Nghiêm Hồng nằm lõa thể trên chiếc bàn giải phẫu mà Bao Tiểu Na từng nằm, khắp người bị buộc bằng các sợi chỉ đó chi chít nhưng có quy luật, hợp thành một trận đồ mê cung cỡ đại. Nhìn kỹ, Bao Tiểu Na thấy phía dưới các sợi chỉ là cả một vùng biển đỏ mênh mông – là máu!

Giọng đàn ông lần nữa vang lên gợi ý: "Cô đã tìm ra chưa? Con đường rời khỏi mê cung ấy? Nhìn kỹ xem rồi nói cho tôi biết!"

"Cô ta... cô ta chết rồi..."

"Năm phút."

"Đừng ép tôi!"

"Bốn phút."

"Không biết!"

"Ba phút."

"Vì sao? Xin anh hãy thả tôi ra!"

"Hai phút."

"..."

"Một phút."

Bao Tiểu Na hoàn toàn không dám xem tiếp, cô rất xót thương trước cái chết thảm của Nghiêm Hồng. Đòn tác động mãnh liệt trên màn hình khiến nước mắt cô trào ra như suối. Cô không chỉ thương tiếc người đã khuất mà còn dự liệu được cái chết sắp đến với mình, chắc chắn nó còn thê thảm hơn.

"Hết giờ! Nói cho tôi biết, đáp án là gì?" Đối phương ép cô trả lời, không cho cô được biện bạch.

Bao Tiểu Na khổ sở ngẩng đầu lên, im như ve sầu mùa đông ngẩng lên nhìn màn hình đang vây quanh mình. Cô vừa khóc vừa nhìn xác chết bị cắt thành năm, sáu mảnh của Nghiêm Hồng để tìm ra lối thoát. Những đường chỉ đỏ giống như những con đường thông ra bốn phương tám hướng, chia cắt cơ thể Nghiêm Hồng thành vô số mảnh nhỏ, hồ như đây không còn là cơ thể của một con người mà là thành trì bị vây cấm. Thì ra trong thành trì nhấp nhô đó ẩn hiện một chữ, Bao Tiểu Na nheo mắt, từ các khe nứt mơ hồ, cô nhận ra một chữ: Bắc.

Chữ " Bắc " trong tiếng Trung viết là .

"Bắc? Cố Bắc?" Bao Tiểu Na kinh hô.

Cảm giác ngộp thở giống như sợi dây siết chặt lấy cổ Bao Tiểu Na, khiến cô thét lên thất thanh trước cảnh tượng máu me lênh láng. Cô hét cuồng loạn rồi quỳ sụp xuống trước cánh cửa, không ngừng van xin, không ngừng đập những ngón tay với phần móng đã bị mài mòn một cách vô nghĩa. Trong lúc ấy, vết thương do dao đâm ở phần eo cuối cùng không thể chịu nổi một loạt các động tác kịch liệt của cô, vết thương vốn đã khép miệng giờ bắt đầu nứt toác. Tinh thần Bao Tiểu Na kiệt quệ, cô liền lăn ra đất ngất xỉu trong khi da thịt trên eo đang rách dần.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt. Khi chắc chắn cô đã ngất xỉu, hắn mới điềm đạm mở cánh cửa sắt. Hắn khom lưng, chạm nhẹ ngón tay thon dài lên gò má ngả vàng của cô, khe khẽ thở dài: "Thật đáng tiếc!" Hắn chỉ nói một câu vô cảm như thể người trước mắt chẳng hề liên quan đến mình.

Vì cấp trên quan tâm cao độ đến vụ án này, nên yêu cầu mau chóng phá án liên tiếp được truyền xuống, khiến một người khao khát thông qua vụ án này để thăng chức như Vu Hạo Dương rõ ràng không thể chịu nổi. Ông ta lại triệu tập cuộc họp để tổng kết cách nhìn nhận của đồng nghiệp và tình hình tiến triển của vụ án: "Những vụ án mạng xảy ra liên tiếp trong thời gian gần đây có vẻ giống như những vụ án riêng biệt, nhưng thực ra chúng đều liên quan đến một người, đó là Nghiêm Hồng."

Một cảnh sát hình sự nói: "Tống Xuân Lệ đã khai rằng, vì bà ta thuê lại văn phòng của công ty Phong Hỏa nên bà ta từng tiếp xúc với người phụ trách ở đó là Nghiêm Hồng và Cố Bắc. Nhưng trong quãng thời gian Nghiêm Hồng tử vong, Tống Xuân Lệ vẫn đang bị giám sát, hơn nữa qua điều tra thực địa từ nhiều phương diện khác, có thể thấy bà ta không có quan hệ gì với người bị hại Nghiêm Hồng. Qua đối chiếu dấu vân tay, chúng tôi đã chứng thực dấu vân tay còn lại trên chiếc kẹp tóc của Trần Dĩnh Xuyên chính là của Nghiêm Hồng. Tôi đoán, rất có khả năng Trần Dĩnh Xuyên phát hiện ra bí mật của Nghiêm Hồng với nạn nhân vụ án này nên cô ta mới bị chúng bắt cóc. Vì muốn giết người diệt khẩu nên Nghiêm Hồng đã đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Trần Dĩnh Xuyên, nhờ thế kế hoạch này vốn rất chu toàn và không có sơ hở."

"Nếu đây là tình huống đột phát thì làm sao vạch âm mưu từ trước được chứ?" Vu Hạo Dương chất vấn.

"Có thể còn có tầng ý nghĩa nào đó nữa, ví dụ như rung cây dọa khỉ chẳng hạn?"

"Thế khỉ là ai?" Vu Hạo Dương hướng ánh nhìn về phía các cảnh sát hình sự, điều chỉnh ngữ khí chất vất khi trước. Ông ta nhắc nhở: "Nếu nói vậy thì việc bắt giữ Trần Dĩnh Xuyên có thể gây sốc cho ai? Tôi đã điều tra về Nghiêm Hồng, cô ta từng học trường Đại học Y khoa Trung Sơn, nhưng về sau bỏ học giữa chừng. Cô ta học cùng khoa với Lục Vũ, sinh viên tự sát bốn năm về trước, đồng thời Lục Vũ lại từng làm việc trong công ty của bố dượng Nghiêm Hồng, chính là công ty Phong Hỏa."

"Lẽ nào là Tống Cực? Tôi nghe nói trước khi xảy ra chuyện, cậu ấy vẫn luôn truy cứu vụ án bốn năm về trước. Có lẽ nào vì bọn Nghiêm Hồng không muốn cậu ấy tiếp tục điều tra về vụ án đó nên đã diễn màn kịch này? Mà vụ án của Tống Cực lại đầy rẫy nghi vấn, huống hồ bên pháp y cũng chứng thực rằng trước khi Hà Mã chết, anh ta đã tiếp xúc với chất gây hưng phấn. Bất luận từ hình thái vết thương hay trạng thái tinh thần đều có thể phán đoán anh ta đã tự sát. Nếu manh mối này chính xác thì chúng ta phải lợi dụng mới được." Một cảnh sát hình sự đang ghi bút lục chợt ngẩng đầu lên nói. "Có điều, trước tiên chúng ta cần làm rõ mối quan hệ giữa Nghiêm Hồng và Lục Vũ. Vì sao chúng muốn ngăn người khác điều tra vụ án này? Huống hồ năm đó rõ ràng Lục Vũ đã tự sát, lẽ ra không có gì đáng phải bàn cãi mới đúng, hay trong cái chết của Lục Vũ còn ẩn chứa nội tình gì đó?"

"Trước tiên, chúng ta nên tiếp tục bàn về vụ án của Nghiêm Hồng." Vu Hạo Dương kéo sự chú ý của mọi người trở về vấn đề thảo luận ban đầu.

"Thời gian Trần Dĩnh Xuyên bị Tống Xuân Lê giam giữ chính là thời điểm nạn nhân của vụ án này tử vong, bởi vậy Trần Dĩnh Xuyên chỉ được đưa đến hiện trường sau khi hung thủ đã sát hại nạn nhân. Chỉ dựa vào sức của Nghiêm Hồng thì không thể cùng lúc thần tốc giết người phanh thây, lại còn dọn rửa hiện trường sao cho chỉ để lại dấu vết của một mình Trần Dĩnh Xuyên được. Chắc chắn cô ta phải có đồng bọn. Rất có thể Cố Bắc chính là một trong những đồng bọn của cô ta." Một nữ cảnh sát hình sự bổ sung.

"Đã xác nhận được hình của Cố Bắc chưa? Mối quan hệ xã hội của anh ta thế nào?" Vu Hạo Dương hỏi.

"Được rồi ạ! Người mà chủ nhà nói đến cũng chính là người mà Tống Xuân Lệ đã khai." Một viên cảnh sát khác nói. "Thành phố này có tất cả hơn một ngàn người tên là Cố Bắc, mà các tài khoản ngân hàng Cố Bắc mở ra để chuyển tiền vào đều dùng giấy tờ giả, rất có khả năng Cố Bắc chỉ là biệt danh của anh ta. Tôi đối chiếu với ảnh trong kho dữ liệu hộ tịch thì thấy ba người có dung mạo hao hao giống với người được miêu tả, một người là dân thành phố, hai người còn lại là dân ngoại tỉnh, nhưng tên của cả ba đều không phải Cố Bắc. Hiện giờ chúng ta đang chờ câu trả lời của cảnh sát địa phương."

Vu Hạo Dương gật đầu: "Còn về Nghiêm Hồng, người bình thường không thể gây ra cái chết như vậy được. Hãy tìm kỹ trong mạng lưới quan hệ của cô ta xem có người nào đang công tác ở trường Y hay không, đặc biệt là những người vô cùng thành thạo môn giải phẫu, không loại trừ khả năng hung thủ là bác sĩ đương chức."

"Tôi đã điều tra việc này rồi, ngoại trừ lai lịch Cố Bắc không rõ ràng thì đa số những người cô ta tiếp xúc đều là bạn làm ăn của ông bố dượng và một vài người không dính dáng gì đến ngành y."

"Thế bạn học thời đại học thì sao?"

"Tôi cũng đã điều tra. Quan hệ của cô ta với các bạn cùng trường rất bình thường, hơn nữa cô ta lại nghỉ học giữa chừng nên không có bạn thân. Có điều tôi lại điều tra được trước đây Nghiêm Hông thường qua lại với hai tên lêu lổng, hai tên đó đều là người bản địa, một người là tay chân của tên Mã Chí Lương, có biệt danh là chú Mã. Bọn chúng buôn lậu thuốc lắc, chuyên kiếm tiền từ các thanh niên choai choai. Tôi từng đến thẩm vấn Mã Chí Lương về chuyện của Nghiêm Hồng. Lão ta một mực không thừa nhận mình quen biết ba người kia. Tôi không thể moi được lời khai từ miệng lão hồ ly đó!" Một cảnh sát hình sự trẻ đặt xấp tài liệu trong tay xuống với vẻ ủ rũ.

"Những người khác có gì cần báo cáo không?" Vu Hạo Dương đan hai tay vào nhau. "Mọi người đã điều tra về manh mối các hình xăm trong những vụ án này chưa?"

"Tôi đã điều tra rồi, những nạn nhân trong các vụ tự sát trước đây đều là khách hàng của một thợ xăm dạo tên là Tào Nghị. Vì người chết trong các vụ án này đều được xác định là do tự sát nên chúng tôi chỉ tiến hành thẩm vấn anh ta lấy lệ. Còn về hình xăm trên trán Nghiêm Hồng, tôi đã so sánh rồi, nó không giống với phong cách xăm trổ của anh ta lắm. Hơn nữa trong thời gian xảy ra án mạng, anh ta lại có chứng cứ ngoại phạm; anh ta cũng không hề âm thầm tiếp xúc với Nghiêm Hồng, chi có bạn gái của anh ta là Bao Tiểu Na từng làm việc ở cùng một quán trà với Nghiêm Hồng mà thôi. Tôi còn kiểm tra phong cách xăm mình mà anh ta hay dùng, thông qua đó, tôi tìm ra người đầu tiên áp dụng loại hình xăm này là Đại Cửu Ca. Ông Lý từng làm việc ở nhà tang lễ trước đây chính là môn đệ của người này. Đại Cửu Ca tiết lộ ông Lý quá sùng bái các loại vu thuật Nam Dương nên các hình xăm của ông Lý đều mang màu sắc mê tín. Sau đó ông Lý rời khỏi sự môn và không còn liên hệ gì nữa. Có điều, ông ta còn nói, trước khi rời đi, ông Lý từng xăm hình một con bướm lên lưng nữ sinh nào đó. Đó cũng chính là tác phẩm để đời của ông ta. Đại Cửu Ca nói ông Lý gọi hình xăm con bướm đó là "Phản Phệ", tức là người ước nguyện muốn biến mình thành tế phẩm, chỉ cần nguyện ước thành sự thật thì buộc phải dâng hiến bản thân, nếu bội ước sẽ vĩnh viễn không được luân hồi. Bây giờ bức tranh đó vẫn còn treo ở chỗ Đại Cửu Ca. Đây là bức ảnh chụp hình xăm bướm." Viên cảnh sát lấy ảnh hình xăm con bướm đưa cho Vu Hạo Dương xem. "Tôi còn đưa mấy tấm hình xăm trên người những nạn nhân tự sát trước kia cho Đại Cửu Ca nhận diện, ông ta nói phong cách xăm này rất giống phong cách của ông Lý, trong khi ông ta hoàn toàn không biết Tào Nghị là ai. Còn một điểm nữa, đồng nghiệp ở nhà tang lễ nói ba năm trước ông Lý mới đến Quảng Châu, nhưng thực ra ông ta đã đến đây từ bốn năm trước."

Vu Hạo Dương thầm đánh giá hình con bướm khổng lồ trong bức ảnh, ông ta chợt nhớ đến miếng da bị bóc ra từ lưng của Diệp Hân Ngô. "Mọi người có ý kiến gì về hình xăm này không?"

"Tôi cảm thấy nó liên quan đến vụ án thi thể nữ bị bỏ ở nhà tang lễ. Tôi đối chiếu bức ảnh chụp lưng của người chết và bức ảnh chụp phần lưng của thiếu nữ này thì thấy hình dáng bên ngoài rất giống nhau, hơn nữa trong phòng ông Lý cũng có chứng cứ liên quan đến Diệp Hân Ngô, bởi vậy chúng ta cần tìm Đại Cửu Ca để hỏi thăm địa chỉ ban đầu của ông Lý, chính là nơi mà ba năm trước ông ta từng ở. Qua chứng thực của bộ phận kỹ thuật, mẫu nước ở phòng vệ sinh và mẫu nước ứ đọng trong phổi của Diệp Hân Ngô là đồng nhất, điều này chứng tỏ đó chính là hiện trường Diệp Hân Ngô bị hại. Đáng tiếc,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net