Chương 33: Lối ra thứ ba - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông tin có người chết trong công ty Phong Hỏa được cấp tốc báo về sở cảnh sát, hành tung của Bao Tiểu Na vẫn là một ẩn số, thậm chí cảnh sát còn chưa đề cập đến những người chết và mất tích có liên quan đến vụ án này. Người ngoài nhìn vào chỉ cho rằng đây là một vụ giết người bình thường.

Trần Dĩnh Xuyên hiểu rõ những ngóc ngách sâu thẳm của vụ án này, cô định liên hệ với Vu Hạo Dương để hỏi dò thêm tin tức, nhưng Vu Hạo Dương từ đầu chí cuối đều kiếm cớ bận việc để từ chối gặp cô. Trần Dĩnh Xuyên biết rằng những vụ án này chắc chắn gây cho ông ta áp lực không nhỏ. Cô vốn do dự chẳng biết có nên cung cấp manh mối quan trọng nhất không, nhưng giờ xem ra tốt nhất cô nên tìm người khác đáng tin cậy hơn.

Tuy rằng người cô muốn gặp đang ở nơi không phù hợp để nói chuyện chính sự, nhưng cô tin lời Bao Tiểu Na: Tống Cực chịu lưu lại bệnh viện tâm thần không phải chỉ đơn giản vì mục đích giả điên. Trần Dĩnh Xuyên đến vườn hoa trong khu dành cho bệnh nhân theo sự chỉ dẫn của y tá. Y tá nói Tống Cực vừa trị liệu xong, giờ đang phơi nắng ngoài vườn. Cô tìm một lát thì thấy anh đang vươn vai lười nhác nằm trên chiếc ghế phía trước mấy gốc hoa mộc. Anh gầy rộc đi, râu mọc lởm chởm, ít nhiều mang dáng dấp phong sương, lãng tử. Thấy cô đi đến, anh hơi sững người.

Trần Dĩnh Xuyên nhận thấy anh có rất nhiều điều muốn nói, chỉ có điều anh đã quen dùng khuôn mặt lạnh để che đậy trước tất cả mọi người. Cô bước lại gần, kéo anh lại trước khi Tống Cực kịp quay người rời đi. Cô nói khẽ: "Bao Tiểu Na bị người ta bắt cóc rồi, có khả năng đã gặp bất trắc. Em đến chuyến này không phải vì điều gì khác mà chỉ muốn hỏi anh một câu: Anh còn muốn tiếp tục điều tra vụ án này nữa không?"

Đương nhiên Tống Cực muốn tiếp tục điều tra, chỉ có điều chuyến viếng thăm của Trần Dĩnh Xuyên khiến anh cảm thấy hơi bất ngờ. Trước đây anh không thể kể rõ sự tình cho cô biết vì không muốn lôi kéo cô vào vụ này. Thế mà anh ngàn vạn lần không ngờ rằng Bao Tiểu Na lại tìm tới cô. Từ lời nói của Trần Dĩnh Xuyên có thể phán đoán, Bao Tiểu Na đã tiết lộ cho cô khá nhiều thông tin mật. Ban đầu anh định tiếp tục ngụy trang, nhưng vì sự an nguy của Bao Tiểu Na nên anh không thể làm ngơ được nữa . Anh quay lưng lại, đưa tay ra định ngắt cành hoa mộc gần mình nhất, miệng lẩm bẩm: "Hãy kể hết với anh toàn bộ những gì em biết, bằng không, em đừng đến đây tìm anh nữa. Khi ra đến cổng, nhớ giả bộ thất vọng rời đi nhé!"

"Em hiểu mà!" Cô biết rõ sự kiên nhẫn ẩn mình trong giờ phút này của anh là điều cần thiết để chào đón ánh sáng vào ngày mai. Đồng thời, đó cũng chính là tâm huyết của Tống Cực, cô nhất định phải dốc hết sức phối hợp với anh. Vì không muốn bị người ta phát giác ra hành vi khác thường, cô tựa vào gốc hoa mộc, ngồi xuống một cách tự nhiên, trong mắt chỉ thấy những người ngây ngây dại dại ở phía trước, cô khe khẽ kể cho anh nghe toàn bộ tình tiết của vụ án. Ngoài ra, cô còn cung cấp thêm một manh mối vô cùng quan trọng: "Em không chỉ cạo được tổ chức mô người đã phân hủy trên thành ghế ở nhà kho dưới tầng hầm mà còn tìm thấy một dãy số, đó chính là dãy số mà Đinh Á để lại trước khi chết. Anh bạn ở phòng hóa nghiệm bảo rằng rất có thể trong quá trình tử thi bị phân hủy, một vài hóa đơn cô ấy trong người đã in lên trên đó. Lại vì cô ấy tựa lưng vào thành phế nên phần tổ chức đó in lên thành ghế, nhờ không gian hoàn toàn khép kín nên dãy số này mới may mắn được bảo toàn nguyên vẹn. Kết quả hóa nghiệm cho thấy, đây là loại giấy sao chép không có than chuyên dùng để viết các vận đơn chuyển phát nhanh, cũng chính là tờ hóa đơn liên hai dành cho khách hàng. Bởi vậy rất có thể dãy số này là mã vận đơn, đồng thời đồ cần vận chuyển đã được chuyển đi."

"Có điều em không tra ra được vận đơn đó của công ty chuyển phát nào vì mã số bị khuyết thiếu." Cô nhặt nhánh hoa mộc mà Tống Cực vừa vứt xuống, viết mã vận đơn lên bãi cỏ, rồi nói suy nghĩ của mình. "Em đã xuống căn phòng dưới tầng hầm đó, thi thể của Đinh Á đã mục nát thì chẳng có lý do gì phải mang ra ngoài chôn cất. Em nghi ngờ xác của cô ấy vẫn ở dưới tầng hầm, nhưng em không tìm được, đó cũng là điểm khiến em thấy kỳ quái. Đợi khi anh giải quyết xong xuôi công việc ở đây, thì anh phải ra ngoài để đi tìm đáp án thực sự."

"Em giúp anh điều tra lai lịch của hai đối tượng. Đối tượng thứ nhất là Tưởng Mộng Dao, trước đây bà ta là diễn viên kịch có tiếng của đoàn kịch Quảng Đông. Đối tượng thứ hai là con gái riêng của bà ta tên là Tưởng Ngọc Trân và con rể của bà ta tên là Trần Thanh Dũng. Tất cả tư liệu liên quan đến họ, bao gồm cả các tin đồn, đều phải thu thập càng kỹ lưỡng càng tốt. Những việc khác cứ để anh lo. Em đừng kể chuyện này cho bất kỳ ai khác." Một y tá liên tục nhìn về phía hai người họ, Tống Cực liền lên tiếng chấm dứt cuộc nói chuyện. "Em về đi, tránh để người khác nhận ra."

Trần Dĩnh Xuyên cũng phát hiện có người quan sát họ, cô đành đứng dậy ra về. Trước khi rời đi, cô quay lại nhìn anh một thoáng, hai mắt bỗng nóng lên, cô không muốn tiếp tục che đậy nữa, để mặc dòng lệ tự nhiên chảy xuống, không phải bởi cô muốn phối hợp diễn kịch mà cô thực sự đau lòng khi thấy anh cố tình bỏ lại bóng lưng cho mình. "Anh phải giữ gìn đấy! Nhất định phải lành lặn nguyên vẹn trở ra với em." Muôn lời dặn dò chẳng qua chỉ muốn cầu mong bình an cho anh, ngoài mong ước đó ra cô thực sự không ôm tham niệm gì hết.

Tống Cực nghe ra âm điệu ứ nghẹn của cô là vì đang cố gắng kìm nén tiếng khóc. Nhưng ánh sáng le lói của hy vọng được nhìn thấy thắng lợi khiến anh không thể không buông bỏ những tình cảm không liên quan. Nhân lúc chưa bị nhấn chìm bởi nước mắt của người yêu, Tống Cực liền đứng lên bước dài về phía trước. Anh nghe thấy Trần Dĩnh Xuyên đang hét gọi tên mình, nhưng anh không ngoảnh lại, chỉ lẳng lặng đi xa dần.

Anh vội vã trở về phòng bệnh, mãi mới đè nén được tâm trạng hỗn loạn và sốt ruột. Những ẩn số trước đây vẫn chưa hé mở, giờ lại thêm một ẩn số nữa, những thử thách tới tấp bay về phía anh, không cho phép anh có giây phút nghỉ ngơi. Anh cầm bệnh án lấy trộm từ phòng lưu trữ hồ sơ trước đây đối chiếu lại lần nữa. Suốt mấy ngày không hề có tiến triển khiến anh bắt đầu nghĩ lại, liệu con đường giải đố của anh có gì sai lầm chăng? Nhân lúc vẫn chưa quên mất, anh vội vàng ghi lại mã vận đơn mà Trần Dĩnh Xuyên cung cấp vào tờ giấy, rồi rút mấy trang Đinh Á ghi chép trong bệnh án, đồng thời đối chiếu với ngày tháng mà Đinh Á để lại. Phía sau họ tên của mỗi bệnh nhân đều có một dãy số không rõ nguồn gốc, mà những con số này đều năm trong khoảng từ 3 đến 8.

Tống Cực nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy Đinh Á là y tá nên manh mối cô để lại chắc chắn phải liên quan đến chuyên ngành của cô. Căn cứ vào hiểu biết của anh trong những ngày tháng ở đây thì công việc hằng ngày thường làm nhất của một y tá chẳng qua chỉ có hai việc chính: quan sát bệnh nhân và làm theo chỉ định của bác sĩ. Anh nghĩ trong giờ làm việc Đinh Á cũng không khác gì các y tá mà anh nhìn thấy trong bệnh viện này: đầu tiên phải đo nhiệt độ cơ thể, đo mạch, hỏi về tình hình đại tiểu tiện của bệnh nhân, rồi đẩy xe đi phát thuốc, sau đó... Đúng rồi! Một ý tưởng chợt nảy ra, anh lập tức đem chữ số phía sau tên của bốn bệnh nhân đối chiếu với biểu đồ thân nhiệt cơ bản trong ngày Đinh Á trực ca. Quả nhiên anh phát hiện mấy chữ số đó chính là nhiệt độ cơ thể của bốn bệnh nhân, có điều Đinh Á đã giản lược phân số phía trước dấu chấm, chỉ để lại con số đăng sau, ví dụ 36.8 thì cô chỉ ghi là 8. Tống Cực phấn khích dùng bút đỏ đánh dấu các con số mà Đinh Á để lại trên biểu đồ thân nhiệt theo thứ tự của từng bệnh nhân, nhưng một vấn đề khó lại nảy sinh. Mặc dù anh đã đánh dấu xong xuôi, nhưng khi nối những điểm này lại với nhau thì nhìn bề ngoài chúng chỉ là những đường nối rất bình thường mà thôi.

Tống Cực cảm thấy khó hiểu. Anh giơ biểu đồ lên xem rất lâu, rồi lại chiếu vào ánh sáng để tìm hàm ý của các chữ số, rõ ràng đây không phải đáp án đúng. Chờ chút! Có lẽ vẫn còn một cách mà anh chưa dùng đến. Vừa nghĩ đến đây, anh liền lục ngăn kéo lấy một cuộn giấy, tách ba lớp giấy ra, xé lớp giấy để tách thành các đoạn ngắn bằng với chiều dài của biểu đồ thân nhiệt, rồi trải những mảnh giấy mỏng tang đó lên trên biểu đồ, tô lại các vị trí đánh dấu không sai lệch nửa li, sau đó xếp các mảnh giấy chồng lên nhau một cách ngay ngắn và đưa lên ảnh đèn kiểm tra thật kỹ. Mặc dù những điểm đánh dấu đỏ chỉ hiện lên lờ mờ sau nhiều lớp giấy, nhưng anh vẫn có thể thấy chúng tạo thành một họa tiết vô cùng đặc biệt giống như hình ảnh của chòm sao. Tống Cực phấn khích dùng bút bi nối những điểm đánh dấu đỏ nom có vẻ chẳng liên quan gì lại với nhau. Con chữ nghệch ngoạc dần dần hiện ra: EXIT 3 - Lối ra thứ ba.

Theo như anh biết, bệnh viện tâm thần này chỉ có hai cổng vào là cổng phía nam và cổng phía bắc, lẽ nào EXIT ở đây mang ý nghĩa khác? Để giải quyết nghi vấn này, Tống Cực quyết định đến phòng trực của y tá, đó là nơi mà thường ngày anh không muốn đến nhất. Đợi mãi mới thấy ông bác sĩ ngồi chuyện phiếm ở đó rời đi chỗ khác, anh liền chui vào. Tống Cực thấy một cô y tá đang chăm chú đan áo len, anh lẻn đến bên cạnh kêu: "Chị ơi! Đổi phòng khác cho tôi đi! Phòng tôi có ma đấy!"

Nữ y tá lười nhác ngẩng đầu lên nhìn anh, cô ta bảo: "Ma trong đầu anh thì có! Ra ngoài kia phơi nắng đi, ra ngoài nắng thì ma quỷ gì cũng biến mất."

" Chị ơi!" Tống Cực lom khom giật tay áo cô ta, giả vờ đầu mày cuối mắt nài nỉ. "Phòng tôi có ma thật mà! Con ma đó nói rằng nó vào bằng cổng lớn thứ ba. Chị ơi, chị giúp tôi đóng cánh cổng ở phía đông bệnh viện lại để chúng không thể vào được nhé!"

Mặc dù lúc đó nhệch miệng cười một cách ngớ ngẩn nhưng trong lòng Tống Cực thực sự muốn chết quách cho rồi. May mà nữ y tá lại bình thản tiếp nhận phản ánh của bệnh nhân, cô ta chỉ bật cười bảo: "Anh lẩn thẩn à? Bệnh viện chúng ta làm gì có cổng ở phía đông! Chỉ có hai cổng thôi, anh mắc lừa con ma đó rồi!"

"Thật vậy sao? Nhưng những con ma vào từ nơi đó mà!"

"Nếu nói vậy thì chẳng bằng anh nói đi cổng tây cho xong! Cổng tây - cổng lên tây thiên ấy! Chính là chỉ nhà xác còn gì! Hai cánh cổng ở phía trước dành cho người sống, chỉ nơi đó dành cho người chết. Như vậy cũng được xem là một lối vào chứ nhỉ?" Nữ y tá đẩy nhẹ anh một cái. "Được rồi! Ra ngoài kia mà chơi! Sắp đến giờ cơm rồi!" Khuyên Tống Cực còn đang đứng ngẩn người xong, cô ta tiếp tục mải mê với những mũi đan còn dang dở.

Lời gợi ý vô tình của cô y tá khiến Tống Cực sực tỉnh, anh ngẫm thấy hoàn toàn có khả năng đó. Vị bác sĩ tự sát trước đây rất nhiệt tình giúp tổ chức lễ an táng cho bệnh nhân, nói không chừng bên trong lại có trò quỷ gì đó. Anh nhớ lại chữ cái tiếng Anh mà Đinh Á để lại, phía sau tên của bệnh nhân mắc chứng trầm cảm tên là Vương Chí Bằng có hai chữ cái là qd, căn cứ vào ngày tháng viết bên trên, anh lật tìm những ghi chép của ngày hôm đó, đối chiếu với chỉ định về đơn thuốc thì qd chính là q.d, mang ý nghĩa "mỗi ngày một lần". Anh nhanh chóng tìm ra loại thuốc có liều dùng như vậy - Fluoxetine. Phen này Tống Cực còn đau đầu hơn, những kiến thức phổ thông anh còn miễn cưỡng đối phó được, nhưng đụng đến lĩnh vực dược lý học thì anh hoàn toàn mù tịt. Đinh Á lưu lại manh mối này là để mai sau có ai đó phát hiện ra, nhưng cô ấy cũng không nên coi tất cả mọi người đều văn võ song toàn giống như Sherlock Holmes như thế chứ! Anh chợt nghĩ nếu manh mối để lại là chữ viết tắt liều dùng thuốc thì chìa khóa để giải mã ẩn số kia cũng là từ viết tắt, có lẽ liên quan đến tên tiếng Anh của thuốc, anh nhớ đa số các bác sĩ đều viết tắt tên thuốc bằng chữ Latin khi kê đơn. Về vấn đề này, trực giác mách bảo anh rằng chỉ cần đi tìm ông lão, anh sẽ có được đáp án.

Ông lão ngồi trong thư viện liếc mắt một cái, trả lời anh bằng giọng quyền uy vừa đủ: "Fluoxetine hydrochloride là thành phần chủ yếu có trong Prozac, một loại biệt dược dùng để chữa trị bệnh trầm cảm, một trong sáu loại thuốc thuộc dòng SSRI được kê đơn nhiều nhất hiện nay."

"SSRI là gì ạ?" Tống Cực lơ mơ hỏi.

"Là tên viết tắt của "Selective Serotonin Reuptake Inhibitor", dịch ra là "thuốc ức chế tái hấp thu có chọn lọc serotonin". SSRI là loại dược lý được ưa dùng hiện nay, nó làm tăng nồng độ của serotonin nhưng không ảnh hưởng đến nồng độ của norepinephrine."

Ông lão vẫn muốn giải thích tiếp nhưng Tống Cực liền ngăn lại. Một loạt tên tiếng Anh khiến đầu óc anh quay mòng mòng, anh bảo ông lão viết ra giấy cho dễ nhìn. Ban đầu anh còn không dám chắc ông lão có thể giải đáp, nhưng giờ anh đã hoàn toàn lĩnh hội được ý nghĩa của câu "Nước chảy đá mòn", nhất là với người hiếu học như ông lão, Tống Cực thực sự không thể tưởng tượng nổi còn điều gì ông lão chưa biết.

"Nếu một y tá để lại một tên thuốc cho ông tìm đáp án, thì điều đầu tiên ông nghĩ đến là gì?" Anh rất muốn nghe ý kiến của ông lão.

Ông lão trầm ngâm giây lát, rồi ngẩng đầu lên nói: "Y tá không có quyền kê đơn, điều họ cần làm là thực hiện nghiêm ngặt các chỉ định của bác sĩ. Nếu y tá để lại đơn thuốc thì đáp án chỉ có thể liên quan đến phương thức viết đơn thuốc hoặc bác sĩ kê đơn. Nếu xét về cách viết đơn thuốc, bất kể coi nó là một từ hay chia thành hai từ thì đều không thể tìm được hàm ý chính xác của cụm từ Fluoxetine hydrochloride. Bởi vì nghĩa của từ Hydrochloride và Fluoxetine đều quá rộng. Nếu dịch sang tiếng Anh thì đơn giản hơn nhiều, SSRI, cậu có thể thấy đó là chữ viết tắt của bốn từ đơn tiếng Anh. Nếu là vậy thì thà rằng cô ấy ghi quách SSRI cho rồi, việc gì phải để lại tên thuốc cho cậu, nên nhớ phương thức giải thích và giải mã chỉ nằm trong phạm trù khả năng của một y tá. Vì sao tôi không nói tên viết tắt của Fluoxetine hydrochloride là FH? Đó là bởi không có cách nói này. Tôi khuyên cậu nên tách cụm từ SSRI thành cách viết tắt của bốn chỉ định của bác sĩ, biết đâu như vậy sẽ giúp cậu tìm được đáp án mà cậu cần."

"Thỉnh thoảng cháu thực sự hoài nghi rốt cuộc vì sao ông lại đến đây." Sự uyên bác của ông lão là điều mà nhiều người mong cầu không được, vậy mà kết cục cuộc đời ông lại khiến người ta bùi ngùi tiếc nuối. Tống Cực thật lòng cảm thấy buồn thay cho ông lão.

"Bởi vậy tôi mới là quý ông độc nhất ở viện này." Ông lão vẫn chưa quên biệt hiệu mà Tống Cực trêu chọc đặt cho ông, ngạo khí trên gương mặt ông vẫn không hề suy giảm.

Tống Cực cười cười thở dài, ông lão đâu cần ai thương hại, cũng đâu cần ai giải cứu. Mỗi người đều có cách sống riêng, không thể phân cao thấp, sang hèn.

Nếu SSRI là chữ viết tắt thể hiện bốn chỉ định thì S có nhiều cách hiểu, nhưng các chữ sau dễ định vị hơn. Tống Cực đoán có thể SSRI là chữ cái đầu của các tổ từ sos, st, rp, iv, chúng có nghĩa là " Lập tức tiêm vào tĩnh mạch khi cần thiết". Nghĩa thì thông suốt rồi nhưng lại chẳng nói lên điều gì, chí ít đó không phải hàm ý mà Tống Cực dự liệu. Lúc này, anh chợt nhớ đến hai bệnh nhân bị ghi sai ngày một cách cố tình, đồng thời sau tên của họ không có bất kỳ gợi ý tiếng Anh nào. Có lẽ phải giải được câu đố tiếng Anh này thì manh mối của họ mới nổi lên. Thế là Tống Cực vội vàng giở bệnh án vào ngày bị ghi sai, kết quả chỉ có một người phù hợp, người đó tên là Cố Bình, mắc chứng rối loạn lưỡng cực, ngày tháng bị ghi sai là ngày thứ ba trước khi anh ta chết. Tống Cực đã xem tên bác sĩ kê đơn cho anh ta, quả nhiên là bác sĩ Vương, có điều y tá điều trị lại không phải Tiểu Đích mà là Đinh Á. Một trong những loại thuốc kê cho bệnh nhân là thuốc tiêm tĩnh mạch, loại thuốc này được kê thêm vào sau, xem ghi chép có thể thấy bệnh tình của bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực này rất nghiêm trọng, cần phải lập tức tiêm Chlorpromazine, thời gian lúc bấy giờ là mười hai rưỡi đêm.

Các ký hiệu viết tắt mà các bác sĩ thường dùng khi kê đơn, trong đó sos: khi cần, st: lập tức, rp: lấy, iv: tiêm tĩnh mạch.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Tống Cực không thấy trong đó có vấn đề gì, nhưng khi tĩnh tâm nghĩ lại, anh bừng tỉnh hiểu ra Đinh Á đã chơi trò đố chữ. Manh mối cô để lại là "khi nào cần", trong khi chỉ định của bác sĩ là "lập tức ", người thực hiện theo chỉ định vẫn là bản thân Đinh Á. Xem ra cô ấy hơi bất mãn với điều này hoặc chí ít cô ấy cũng nghi ngờ, bằng không sẽ không đặc biệt lưu ý người giải đố. Cô bất mãn vì bác sĩ đã phán đoán sai bệnh trạng của bệnh nhân hay vì cách sử dụng thuốc? Để giải quyết điều này, Tống Cực không thể không đến gặp ông lão lần nữa.

Ông lão vô cùng tò mò với sổ ghi chép bệnh án mà Tống Cực len lén nhét vào lòng ông. Ông liên tục liếc nhìn giữa tập bệnh án và Tống Cực, rồi nhướng mày, ngẩng đầu nghiêm trang như một quân nhân.

"Ông cũng không hiểu à?" Để ngăn ông lão không dò hỏi những chuyện bên lề, Tống Cực cố tình khiêu khích đối phương.

Ý đồ của ông không qua được mắt Tống Cực nên ông đành ngoan ngoãn chịu thua. Lòng hiếu kỳ ban đầu nhanh chóng chuyển thành sự phản bác dữ dội: "Câu đố của cậu hạ nhục trí tuệ của tôi thì có. Rõ như ban ngày thế này, ai mà chẳng hiểu." Ông lão chỉ tay vào hai chữ viết tắt. "Nhìn cho rõ nhé! Trên đơn chỉ định ghi là ivgtt, chứ không phải iv như cậu viết. Chữ trước nghĩa là "truyền vào tĩnh mạch", còn chữ sau nghĩa là "tiêm vào tĩnh mạch", đây là hai phương thức hoàn toàn khác nhau. Còn chuyện một chỉ định là " khi cần", một chỉ định lại là "lập tức", điều này chứng tỏ tình trạng của người bệnh trong đơn chỉ định thứ nhất là cần chú ý quan sát, còn người bệnh trong đơn chỉ định thứ hai là không thể trì hoãn được nữa. Đinh Á là y tá trực ca đó, nếu cô ấy hoài nghi thì chứng tỏ có một số việc cô ấy không được tham gia vào hoặc theo như cô ấy nhận thấy, tình trạng người bệnh vẫn chưa nghiêm trọng đến mức phải thực hiện theo chỉ định đó của bác sĩ. Cậu lại nhìn phần ký tên của Đinh Á mà xem, nó hơi khác so với những chỗ khác, cậu không để ý đến điểm này sao?"

Tống Cực ngượng đỏ mặt, anh liền tỉ mỉ quan sát sự khác nhau của các chữ ký và nhanh chóng phát hiện Đinh Á thường chấm nhẹ một chấm ngay cạnh chữ ký của mình, có lẽ đó là động tác theo thói quen của cô, nhưng chữ ký ở đơn chỉ định gây tranh cãi kia lại không thêm dấu chấm. Trong đầu anh liền hiện lên giả thiết táo bạo: Đinh Á không thực hiện theo như đơn thuốc viết, có lẽ ai đó đã phạm sai lầm, vì muốn che đậy tội lỗi của mình nên kẻ đó cố ý viết lại ghi chép trong bệnh án, thậm chí thay đổi cả đơn chỉ định, mặc dù kẻ đó bắt chước nét chữ của Đinh Á giống y chang, nhưng rốt cuộc đã thất bại ở một chi tiết nhỏ. Sau sự việc này, chắc chắn Đinh Á đã phát hiện ra chân tướng, nhưng vì muốn bảo toàn tính mạng hoặc vì muốn giữ được công việc nên cô không lập tức tiết lộ ra ngoài, mà chỉ để lại phục bút theo cách mà cô thừa nhận. Hẳn lúc đó cô phải rất sợ hãi nên mới vắt óc nghĩ ra cách chôn giấu từng manh mối nhỏ ngay trước mặt "kẻ thù".

Nghĩ đến những mảnh vụn được bảo tồn khá nguyên vẹn của thi thể cô, nỗi chua xót trong lòng anh lại bất giác trào lên, anh không kìm được tiếng thở dài: "Cháu vẫn không hiểu lắm, dù phương thức tiêm truyền không giống nhau, nhưng chắc không đến nỗi sai cả loại thuốc chứ?"

"Nếu tình hình vô cùng khẩn cấp thì tiêm cơ bắp là tiện lợi nhất, mà lại không mạo hiểm như tiêm tĩnh mạch. Huống hồ khi một bệnh nhân đang kêu gào la hét, cậu nghĩ anh ta ngoan ngoãn chịu nằm trên giường đợi truyền từng giọt dịch vào người sao? Hơn nữa, khi chứng hưng - trầm cảm phát tác mà không có người giúp đỡ ấn bệnh nhân xuống, thì chẳng ai có thể truyền cho anh ta được. Vào lúc mười hai giờ đêm khuya khoắt, ngày nào ở bệnh viện cũng chỉ có một bác sĩ và một y tá, những y tá giỏi giang một chút đều tìm cách cao chạy xa bay khỏi đây từ lâu rồi. Bởi vậy bệnh viện tâm thần này mới quanh năm thiếu nhân lực. Vậy cậu nghĩ mà xem, cho dù y tá trực đêm có muốn đối phương nằm yên chấp nhận truyền dịch thì cũng khó hơn bắc thang lên trời." Khi nói những lời này, ông lão không hề nhìn Tống Cực mà ánh mắt dán chặt vào người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang đang cao giọng hát, ông nói tiếp. "Khi bệnh nhân phát bệnh cấp tính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net