xhgctd.02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc hôn nhân của tôi với Jeong Jihoon đã chính thức được xác nhận cách đây hai năm.

Không thể nói là không tình nguyện, một ngày sau khi tôi bị bạn trai cũ lừa dối, người mà tôi có "mối quan hệ cạnh tranh" đã xuất hiện trước cửa nhà tôi, đeo một chiếc nhẫn xinh đẹp vào tay tôi rồi nói: "Lee Sanghyuk, chúng ta kết hôn nhé".

Kết hôn? Cậu ấy nghĩ đây là chuyện nhỏ đấy à?

Mặc dù vì tên khốn đó đã nói những điều vô nghĩa trước mặt đồng nghiệp của tôi và khoe khoang: "Anh chắc chắn sẽ cầu hôn em ở nơi đẹp nhất vào tháng tới", sau mấy lời ấy tôi thực sự cần một người bạn đời.

Nhưng điều này không có nghĩa là hôn nhân chỉ là trò trẻ con.

Nhưng có ai ngờ được tháng sau chưa kịp tới, tôi đã nhận được một email nặc danh không rõ lí do, kèm theo rất nhiều hình ảnh khó coi của tên khốn ấy.

Theo địa chỉ trên, tôi đã tham gia vào một khung cảnh bắt quả tang ngoại tình tuyệt vời, tối hôm đó tôi vô tình uống hơi nhiều để xả stress nên đã mê man rất lâu.

"Lý do?" Tôi thực sự không thể hiểu được cậu ấy đang muốn gì.

Mối quan hệ của chúng tôi không thể nói là thân quen, nếu phải nói thì có lẽ là do trước đây chúng tôi đã cùng nhau tham gia một cuộc thi.

Khỏi phải nói, tôi là người đứng thứ nhất.

Vẻ mặt của Jeong Jihoon lúc này cũng giống như lần đầu chúng tôi tình cờ gặp nhau bên một cái ao cạn, cậu ấy luôn mang vẻ trẻ trung, tâm hồn vô tư và thái độ muốn làm gì thì làm.

"Gả cho em rồi em sẽ nói cho anh nghe."

"Vậy sao không phải là em gả cho anh." Tôi sờ chiếc nhẫn trên tay, không ngờ lại vừa vặn đến vậy.

Jeong Jihoon cười khúc khích và không phản bác câu nói của tôi: "Được thôi, em sẽ gả cho anh."

Lúc này tôi mới để ý rằng cậu ấy đã sớm đeo một chiếc nhẫn khác cho mình, nếu không đồng ý, chắc cậu ấy sẽ đứng trước cửa nhà tôi cả ngày.

Vì "câu trả lời" này, tôi đã yêu cầu cậu ấy đợi tôi thay quần áo rồi đi ký giấy đăng ký kết hôn ngay hôm đó.

Khi chúng tôi "làm" xong lần đầu tiên, tôi xoa xoa cái eo đau nhức của mình và nói: "Bây giờ em có thể cho anh biết lý do được không?"

"Lý do gì cơ?" Jeong Jihoon nhìn tôi với vẻ mặt thỏa mãn.

Rõ ràng là cậu ấy đã quên nên tôi nhắc lại: "Lý do em muốn cưới anh."

"Ồ, cái đó." Jeong Jihoon giơ tay ra xoa bóp cho tôi, thản nhiên trả lời: "Mẹ em để cho em một khoản tiền, kết hôn xong thì em sẽ được lấy."

Ssibal...

Tên này còn tệ hơn cả bạn trai cũ mình.

Với tư cách là đối tác, tôi liền yêu cầu cậu ấy chia cho tôi một nửa.

"Không phải em đã giao toàn bộ quyền quản lí tài chính cho anh rồi sao?" Cậu ấy tựa cái đầu bông xù của mình vào người tôi, nũng nịu nói; "Sau này hãy chăm sóc em thật tốt nhé vợ yêu của em~"

...Kinh tởm quá, tôi thực sự muốn đá cậu ta xuống.

Ban đầu tôi nghĩ hai người không hề thân thiết sống chung sẽ hơi loạn, nếu vài ngày sau li hôn chắc cũng không có gì lạ.

Thế là khi hiểu sâu sắc về vấn đề này rồi, tôi chỉ cần liếc một cái là "chồng" mới cưới liền ôm eo tôi, như cô con dâu nhỏ bị oan, khiến tôi thấy mình như trở thành một kẻ cặn bã.

"Anh độc ác lắm ấy, Lee Sanghyuk."

"Ờ."

"Anh vô tâm lắm ấy, Lee Sanghyuk."

"Ờ."

"Đừng ly hôn với em, Lee Sanghyuk."

"..."

Jeong Jihoon: "Sao anh không "Ờ" nữa đi? "Ờ" nhanh đi chứ!"

Tôi mà không đồng ý là cậu ấy lại chẳng bảm riết lấy tôi cho mà coi.

Tôi đâu có ngu, thẻ tín dụng tôi vừa bỏ vào túi còn chưa ấm lên...

"Mà này, sao em hơi khác so với những gì anh nghĩ vậy?" Tôi kéo khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ của cậu ấy ra khỏi gấu quần.

Hình ảnh Jeong Jihoon đọng lại trong tâm trí tôi dường như vẫn là một người trẻ tuổi đầy nghị lực, ngồi xổm bên mặt ao lặng gió và tập trung cho cá ăn.

Tôi nhớ tên cậu ấy, nó có trong danh sách đăng ký, cái tên thứ hai sau tôi, Jeong Jihoon.

Mặt nước đầu thu soi bóng cây cối và nhà cửa xung quanh, cành liễu đung đưa nhẹ nhàng trên mặt nước, như một bức tranh tao nhã.

Khoảnh khắc cậu ấy vô tình ngước mắt lên, phản ứng đầu tiên của tôi khi đứng bên kia ao là vội vàng tránh ánh nhìn của cậu ấy, trong tiềm thức tôi muốn giải thích rằng "Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."

Trận chung kết được tổ chức tại một trường đại học khác, tôi và Jeong Jihoon tình cờ được bố trí chung một phòng khách sạn.

Khi tôi mở cửa, cậu ấy đang nằm trên giường và đã ngủ rồi.

Chúng tôi chào hỏi nhau khi cậu ấy vừa tỉnh dậy trong cơn choáng váng, giọng nói của Jeong Jihoon vẫn còn hơi ngái ngủ, cậu ấy nhìn chăm chăm vào tôi một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Tiền bối."

Tôi ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc trong khách sạn, nhìn ánh sáng màu cam nhạt trên bàn, một vầng sáng nhỏ vương trên lòng bàn tay.

Tôi đã chuẩn bị cho trận chung kết này trong nhiều ngày, chỉ khi cầm trên tay chiếc cúp thực sự, tôi mới cảm thấy thực tế hơn một chút.

Kết quả này không có gì bất ngờ, dù sao tôi cũng có sự hướng dẫn riêng từ người chiến thắng trong cuộc thi thiết kế thủ công trước đó.

Tôi nhạy bén nhận ra, một ánh mắt mơ hồ từ bên cạnh rơi vào tôi, điểm số cuối cùng của Jeong Jihoon gần bằng tôi, cậu ấy là một đối thủ xứng tầm, việc cậu ấy có một số cảm xúc phức tạp là điều bình thường.

Lúc tôi trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, cậu ấy đột nhiên gọi tôi từ phía sau: "Tiền bối, em có thể thêm thông tin liên lạc của anh được không?"

Trước khi đi, cậu ấy còn mượn chiếc cúp của tôi và đặt cạnh chiếc cúp của cậu ấy để chụp ảnh kỷ niệm.

Sau lần thi đấu này, có lẽ tôi và Jeong Jihoon đã có một mối liên hệ thực sự.

Cậu ấy vẫn ra ao trước cổng trường cho cá ăn, còn tôi thì thường nhìn ra ngoài khi mỏi mắt, thỉnh thoảng sẽ gật đầu khi ánh mặt "vô tình" chạm nhau.

Cảnh tượng này xảy ra ngày càng thường xuyên, ngay cả khi gió mùa thu thổi những trang sách của tôi trở nên rối tung, tôi cũng không thể nhớ mình vừa đọc trang nào.

Có vẻ như tôi nên đọc ở nơi khác.

Trước khi chọn được một nơi đọc sách mới, tôi đã trở thành "đồng phạm" của Jeong Jihoon.

Anh chàng này thực sự đã bắt cá từ ao và bỏ chúng vào một chiếc xô nhỏ để cạnh đó.

Biển báo "Cấm câu cá" bên cạnh rất rõ ràng, khi cậu ấy đang tập trung định bắt con thứ ba, tôi không biết lý do là gì, trước khi chú bảo vệ kịp nhìn thấy "thủ phạm", thì để "thẩm phán trường học" này ra tay trước vậy.

Jeong Jihoon giật mình khi nghe thấy âm thanh đến gần, dừng lại và giấy chiếc xô nhỏ dưới chân.

"Cậu bắt cá làm gì vậy?"

Thấy tình thế đã an toàn, Jeong Jihoon lại ngồi xổm xuống, im lặng chỉ vào con cá đang "cắn mồi" dưới vùng nước nông.

Sau khi nhanh chóng làm xong, cậu ấy nhìn vào mắt tôi và nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, tiền bối."

"Chúng bị bệnh, em sẽ đưa chúng về chữa trị, sau đó thả chúng trở lại ao." Cậu duỗi ngón tay hứa hẹn.

Chữa bệnh cho cá á?

Tôi thừa nhận tôi có chút tò mò.

"Trông giống như một loại nấm." Jeong Jihoon chỉ vào vùng màu đỏ trên mang cá và đưa ra phán đoán của riêng mình. Tôi phải nói rằng cậu ấy là một người rất tinh ý, một con cá bề ngoài tưởng chừng như bình thường nhưng thực ra bên trong lại đang thối rữa.

"Ở đây em không có thứ gì có thể chữa trị được, có lẽ phải rời khỏi trường học." Jeong Jihoon xem xét kỹ lưỡng, không tìm ra giải pháp nào có thể dùng để chữa trị. "Anh đi cùng không ạ?"

Thực ra, tôi có một bài tập nhóm,

À, có vẻ như vẫn còn một báo cáo chưa được gửi,

Có vẻ như tôi cũng cần tham gia hoạt động câu lạc bộ.

...

"Đi."

Tôi nhìn vài con cá vàng xinh đẹp trong chiếc xô nhỏ và bất giác mím môi. Với tư cách là "đồng phạm", tôi đã vô tình tham gia vào "chiến dịch giải cứu" của "Bác sĩ Jeong, bậc thầy trẻ hóa".

"Tới phòng khám thủy sinh ở nhà em đi ạ." Jeong Jihoon bắt vài con cá nhỏ rồi lần lượt bước ra khỏi cổng trường.

Đã lâu đến mức tôi không nhớ được lý do cụ thể, tóm lại, sau khi rời phòng khám ngày hôm đó, tôi theo cậu ấy vào nhà và nhìn thấy vài con cá vàng khác trong bể cá tinh xảo của cậu ấy.

"Đây là cá cơm." Cậu chỉ vào một trong những con màu trắng.

"Đây là cá cơm đen."

Tôi nhìn kỹ, chỉ vào một trong số đó và thản nhiên hỏi: "Thế cái này tên là cá cơm nhỏ à?"

Jeong Jihoon hơi ngạc nhiên nhìn tôi, "Tiền bối giỏi thật đó."

Ừm... Kỳ thực theo cách đặt tên của cậu, nếu con cá vàng không gọi là cá cơm nhỏ thì gọi là cá cơm vàng, cái này cũng không khó đoán mà?

*cá cơm là 大米 (đại mễ), nên LSH thấy con nhỏ hơn nên hỏi thế đấy là 小米 (tiểu mễ), thì đúng là con đó là con cá cơm nhỏ, tên khoa học tiếng trung nó vậy, JJH tưởng LSH biết tên khoa học của con cá, nhưng thật ra LSH tưởng là JJH đặt tên cho mấy con cá nên ảnh đoán thôi chứ ảnh không biết đấy là tên khoa học của cá=))

Một điểm khác khiến tôi ấn tượng nhất hôm nay là mẹ Jeong Jihoon nấu ăn rất ngon.

Khi tôi đang định nói lời tạm biệt, người phụ nữ nhiệt tình này tình cờ đi làm về, ngạc nhiên nhìn tôi và mời tôi ở lại ăn tối.

"Sanghyuk hyung là học sinh đứng đầu đấy ạ."

Vô tình, danh xưng của cậu ấy đối với tôi đã đổi từ "tiền bối" thành "Sanghyuk hyung".

Làm người phải biết lúc nào nên khiêm tốn, tôi nuốt ực miếng cơm đang nhai, xua tay với mẹ cậu ấy: "Không không, bạn học Jeong...Jihoon mới giành giải nhất cúp Đổi mới sáng tạo tuần trước đấy ạ."

Jeong Jihoon, người ngồi đối diện tôi, nghe tôi nói xong liền mỉm cười, đôi mắt sáng ngời.

May mắn thay, đối phương chỉ đáp lại lời mẹ cậu mà không nói gì với tôi, cũng không nói thêm lời khen ngợi nào, không thì tôi thực sự không thể rặn được ra mấy lời khách sáo.

Cậu ấy quay lại phòng lấy quần áo và bảo tôi đợi cậu ấy rồi cùng về trường.

Sương đêm hơi nặng hạt, gió cuối thu cũng hơi se lạnh, tôi đưa tay kéo khóa áo khoác.Jeong Jihoon lặng lẽ đi phía sau, tôi cũng không giỏi nói chuyện với những người tôi không thân.

Mãi đến dưới lầu ký túc xá, Jeong Jihoon mới hỏi tôi một câu khó hiếu: "Sanghyuk hyung có biết cách đánh bại người đạt hạng nhất không?"

Thực ra giọng cậu rất nhỏ nhẹ, nhưng chỉ có gió thu và nền lá cây xào xạc phảng phất, tôi vẫn nghe được.

Ồ, điều đó nghĩa là sao?

Nếu đó chỉ là nghĩa đen thì tôi khuyên cậu ấy nên chăm chỉ hơn và hoàn thiện bản thân hơn.

Nếu nó có ý nghĩa gì khác, tôi sẽ không ngần ngại nói với cậu ấy rằng trong cuộc thi tiếp theo, tôi vẫn sẽ đứng đầu như mọi khi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC