xhgctd.03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những điều trên có lẽ có thể giải thích mối quan hệ giữa chúng tôi, nhìn vào nguyên tắc cơ bản, tôi thích hai người mỗi người có thu nhập riêng và sống cùng nhau.

Nhưng bây giờ thì sao? Đột nhiên có một ngày, Jeong Jihoon bị thay thế bởi một người khác, mặc dù mối quan hệ của chúng tôi không có nền tảng của cảm xúc, nhưng đây có phải là một loại tiểu thuyết giả tưởng không?

Một điểm quan trọng nữa là "hàng giả" cải trang rất tốt, phong thái và biểu cảm của hắn hoàn toàn giống với Jeong Jihoon, ngay cả trong sự thăm dò cố ý và vô ý của tôi, hắn đã trả lời hầu hết các thông tin mà không sai lệch chút nào. Ngay cả những người xung quanh tôi, bạn bè và gia đình cũng không phát hiện được.

Có phải AI không? Một loại robot thông minh nào đó?

Tôi không nghĩ ra câu trả lời.

Ngay cả Minseok, người nhạy bén nhất, quan sát kỹ càng một ngày cũng không phát hiện được gì, "Sanghyuk hyung, chẳng lẽ anh đã hiểu lầm rồi sao?"

Tôi cũng mong mình đã hiểu lầm.

Nhưng hầu hết các dấu hiệu rõ ràng đều cho thấy hắn không phải là Jeong Jihoon mà tôi quen thuộc, người này mang khuôn mặt của Jeong Jihoon, nói giọng điệu giống như Jeong Jihoon, thậm chí còn không quên cho cá của Jeong Jihoon ăn.

Tôi và em ấy là những người thân thiết nhất, chúng tôi đã cùng nhau trải qua hàng trăm ngày đêm, tôi chắc chắn hiểu rõ hơn những người khác.

Nhưng trước khi mặt nạ của đối phương bị xé rách hoàn toàn, tôi chỉ có thể giả vờ như không biết gì, mấy câu hỏi bị hắn gian xảo trả lời, hắn cố ý giả vờ không biết nói:

"Jeong Jihoon gì cơ? Không phải là em đây sao?"

"Mục đích gì ạ?"

"Hyung giờ đang đóng vai gì đây ạ?"

...

Đủ rồi, bộ dáng kiêu ngạo thật sự là ghê tởm, tôi dường như nhìn thấy rõ hơn sự mỉa mai ánh lên trong mắt hắn.

Cuối cùng trước khi hắn không thể chịu được mà lộ ra điểm yếu, email của thám tử tư đã được gửi đến: Jeong Jihoon đã không đến công ty một tuần.

Nếu có điều gì mà Jeong Jihoon tự hào thì tôi nghĩ một trong số đó chính là sự nghiệp của em ấy.

Kẻ mạo danh có thể có mắt, mũi và miệng của Jeong Jihoon, nhưng hắn sẽ không bao giờ sở hữu được trái tim và khả năng sáng tạo độc đáo của em ấy. Em ấy đã làm rất nhiều đồ nội thất cho chúng tôi, bao gồm cả chiếc bàn tự điều chỉnh mà tôi có bây giờ.

Báo cáo thành phần thuốc cũng đã được đưa ra, đây không phải là một loại vitamin thông thường mà là một loại thuốc chống lo âu và an thần.

Minseok nhìn "bằng chứng" tôi đưa ra, nhất thời không nói nên lời, miệng khô không khốc hỏi: "Thuốc này kê cho Jeong Jihoon à?"

"Không, tuần này đột nhiên hắn ta đem về."

Trước vẻ ngạc nhiên của Minseok, tôi dùng tay bóp nát viên thuốc gọi là "vitamin", "Nó được kê cho anh."

"Bây giờ hắn nghi ngờ anh bị bệnh."

Sau khi xả hết lọ thuốc xuống bồn cầu, cuối cùng tôi cũng "đồng ý" với "Jeong Jihoon" đi khám bệnh.

"Nhưng anh muốn làm một việc trước." Dưới ánh mắt vui mừng của hắn, tôi đề nghị: "Anh cùng em tổ chức sinh nhật đã nhé? Nếu vấn đề nghiêm trọng, anh sợ mình không kịp..."

"Hàng giả" nhanh chóng che miệng tôi lại, "Hyung, đừng nói nhảm, không sao đâu."

Hừ, hắn biết diễn thật đấy.

"Ngày kia là sinh nhật em, em có muốn quà gì không?" Tôi tránh ánh mắt đạo đức giả của hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đầy tuyết.

"Jeong Jihoon" sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, ôm chặt lấy tôi từ phía sau: "Có anh là đủ rồi."

Hành động thân mật này khiến tôi rất khó chịu, nhưng vì đã gần đến lúc "thu lưới" nên tôi chỉ có thể kìm nén cảm giác buồn nôn.

Nửa tháng đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu nghi ngờ hắn, tôi không muốn "làm" với hắn, nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi nụ hôn trước khi chúng tôi nói lời tạm biệt mỗi ngày. Những hành động tôi đã làm hàng ngàn lần giờ đã trở thành nỗi sợ lớn nhất của tôi.

Khi suýt bị hỏa hoạn, tôi đã cố tình gọi tên bạn trai cũ.

Sắc mặt hắn trông không được tốt, và buông tôi ra.

Tôi biết tôi phải giả vờ rất giống.

Tôi nghĩ nếu hắn thông minh thì hắn sẽ hiểu ý tôi.

Tôi hẹn bạn đi leo núi nên dậy sớm hơn một tiếng, tắm rửa xong mới phát hiện "hắn" đã ngồi trên sofa cả đêm.

"Em và hyung đi với nhau đi ạ."

"Hắn" chậm rãi liếc nhìn tôi rồi lặng lẽ quay đi với ánh mắt mệt mỏi.

Bình thường hắn rất thích cười, nhưng lúc này trong mắt hắn lộ ra vẻ trống rỗng chưa từng thấy, như thể đột nhiên bị rút hết tinh khí và máu.

Làm ơn, dù có hoảng loạn cũng đừng hành hạ thân thể Jihoon được không?

"Sao đột nhiên lại muốn leo núi?" Jeong Jihoon bình thường không thích leo núi.

"Hôm nay em muốn đi với anh thôi."

Nụ cười giả tạo cứng đờ lạnh lùng đến mức tôi không khỏi rùng mình.

Những ngày này hắn không đi làm, ở bên tôi ngày càng nhiều, dường như muốn cùng tôi chiến đấu đến cùng.

May mắn thay, bạn tôi cũng lên đường cùng chúng tôi, tôi không nghĩ hắn dám đẩy tôi xuống núi, "Jeong Jihoon" đi theo chúng tôi và im lặng suốt chặng đường.

Một chiến trường không có khói thuốc súng là điều đáng sợ nhất, bởi bạn không bao giờ biết được khi nào mình sẽ hứng đạn.

Sau khi trở về, hắn từ trong tủ lấy ra một hộp dụng cụ, lần đầu tiên sau một thời gian dài, Jeong Jihoon hiếm khi động đến những thứ này kể từ khi em ấy bắt đầu đi làm.

"Em đang làm gì vậy?" Tôi nhìn hắn lấy thước kẻ và bút chì ra và đánh dấu vài vết trên gỗ.

"Em muốn thiết kế một cái gì đó." Jeong Jihoon mỉm cười lắc đầu, "Nhưng em không nghĩ ra nên thiết kế cái gì."

"Vậy bỏ đi, nghỉ ngơi cho thật tốt đi đã."

Có lẽ tôi không nhận ra giọng điệu của mình vô cùng lạnh lùng, "Jeong Jihoon" yếu ớt buông tay ra, bờ vai run rẩy, trong lòng có một nỗi buồn khó tả.

Tim tôi chợt như bị kim đâm, hắn khoác lên mình dáng vẻ này, nhìn hồi lâu, tôi thực sự còn tưởng rằng hắn ta là Jeong Jihoon.

Đây chính là điều tôi muốn, không ngừng kích thích và trấn áp hắn, tốt nhất là làm hắn hoàn toàn tổn thương.

Nếu không muốn chịu đựng kiểu tra tấn này thì hãy nhanh chóng thoát ra khỏi cơ thể Jihoon, cái thứ quái vật chiếm giữ cơ thể người khác.

Tôi cố tình làm những việc để chọc tức hắn, nếu hắn không thích việc tôi làm thì tôi càng làm, hắn càng quan tâm đến tôi thì tôi muốn thực hiện nó.

Nhưng phần lớn thời gian hắn chỉ tỏ ra vui vẻ, còn kế hoạch của tôi thì thất bại.

Trước khi hắn giả vờ đi làm như thường lệ vào ngày hôm sau, một nụ cười quen thuộc khác lại xuất hiện qua cửa kính ô tô, tôi ngơ ngác một lúc nhìn hắn lái xe đi.

Trong văn phòng của tôi cũng có vài con cá vàng, chúng tôi kết hôn không lâu, Jeong Jihoon đã mua một bể cá nhỏ rất tinh xảo và đặt nó trên bàn làm việc của tôi, "Chúng có thể ở cùng anh khi em không ở bên anh."

Sự thật chứng minh, em ấy đã đúng.

Bây giờ tôi đang nhìn những con cá vàng này với đôi mắt ngọc trai đen nhô ra trên vùng nước nhỏ bé này. Chúng di chuyển qua lại giữa các loài thực vật dưới nước, lóe lên những chiếc đuôi nhanh nhẹn và tò mò, vẫy những chiếc vây mềm mại, tận hưởng thiên đường của riêng mình.

Một lớp sương mù xám mỏng che phủ đôi mắt tôi,

Tôi cũng muốn thiên đường của mình.



Jeong Jihoon vào ngày sinh nhật của mình dậy rất sớm, lặng lẽ mặc quần áo và tắm rửa, sau đó gõ cửa phòng ngủ thứ hai để đánh thức tôi.

Trong thời gian này, tôi lấy lý do công việc thiết kế căn hộ mới nhất tương đối phức tạp và khéo léo bày tỏ mong muốn không bị làm phiền nên giờ chúng tôi ngủ riêng phòng.

Tôi để ý thấy hắn chỉ mặc một bộ quần áo rất bình thường, "Sao em không thay bộ khác?" Tôi thản nhiên hỏi.

"Không, cứ vậy đi." Hắn tựa người vào khung cửa và ngơ ngác nhìn tôi trong gương.

"Lee Sanghyuk." Hắn đột nhiên gọi tôi.

Tôi không quay đầu lại, nhổ bọt trong miệng ra: "Sao thế?"

"Không có gì, em chỉ muốn gọi tên anh thôi."

Hắn quay đi, hơi thở trở nên nặng nề.

Dù hắn thực sự muốn nói điều gì hay chỉ đơn giản là muốn gọi tên tôi cũng vô ích, tôi không phải lúc nào cũng có thể cho người lạ cơ hội bày tỏ tình cảm.

Thời tiết hôm qua vừa tốt hơn, nhưng hôm nay tuyết lại bắt đầu rơi, xu hướng ngày càng dày đặc hơn. "Jeong Jihoon" do dự một chút, "Hay là hủy buổi hẹn hôm nay? Không an toàn đâu ạ."

"Chỉ là tuyết rơi thôi." Hơn nữa, việc đưa tôi đến bệnh viện không phải là điều hắn muốn sao?

"Đi thôi, anh muốn cùng em đón sinh nhật." Tôi đưa tay ra, "ân cần" giúp hắn phủi những bông tuyết trên áo khoác bông.

Không cần phải nói, tuyết thực sự đã giúp ích rất nhiều.

Trước khi kết thúc công việc, thám tử tư mà tôi đã thuê với một số tiền lớn "có trách nhiệm" giới thiệu cho tôi vài gã đàn ông vạm vỡ làm nhân vật quần chúng.

Có lẽ điều ngạc nhiên duy nhất trong màn hay này là sức giãy giụa của Jeong Jihoon đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến kinh ngạc, nếu không bị tuyết làm vấp ngã thì có lẽ đã bị phát hiện rồi.

Mấy người cùng nhau trói hắn vào ghế, tôi biết thế giới của hắn giờ đã chìm vào bóng tối, đã đến lúc hắn phải trải nghiệm những gì tôi đã nếm trải.

Theo những câu hỏi tôi đã viết trước, một ông chú với giọng thô ráp bắt đầu phần trình diễn của mình: "Mày là ai?"

"Jeong Jihoon" liên tục vùng vẫy hai tay, không đáp lại lời của ông chú. Hắn dường như nhận ra rằng những người này sẽ không tấn công hắn, và thậm chí dưới những câu hỏi và câu trả lời lặp đi lặp lại, hắn tỏ ra không chịu hợp tác.

Tôi không thể để bất cứ ai dùng vũ lực với hắn, ít nhất cơ thể này vẫn là của Jeong Jihoon, và tôi không thể chịu đựng được thêm bất kỳ vết sẹo nào trên đó.

Ông chú kia không còn cách nào khác, lời nói dọa nạt chẳng có tác dụng gì với "hàng giả" nên chỉ có thể bất lực nhìn tôi.

Tôi ngồi ngay trước mặt "Jeong Jihoon", nhìn sự phản kháng vất vả và vô ích của hắn, và quyết định để hắn đi.

Khi một người mặc áo giáp, điều đó có nghĩa là người đó đã có điểm yếu.

Tôi thừa nhận mình đã đi hơi xa, một mình trong bóng tối bủa vây chắc đáng sợ lắm phải không? Vì vậy, cứ nói sự thật ra là được rồi, không, chỉ cần trả lại Jeong Jihoon của tôi cho tôi nguyên vẹn không tổn hại gì là được rồi.

Tôi nghĩ yêu cầu này không khó.

_____________________

Đọc đến đây mọi người có đoán được vấn đề gì xảy ra với LSH và JJH không?

^?^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC