4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Ji Hoon nhìn em như vậy quả thật không nhẫn tâm. Hắn thương em từ năm cấp hai. Nhớ lại lần đầu thấy Lee Sang Hyeok khoác lên mình bộ đồng phục đứng trước cửa chờ hắn cùng nhau đi học, Jeong Ji Hoon lại mềm lòng. Bàn tay to không tự giác lần lên mà tháo sợi dây thừng thô ráp trên cổ tay nhỏ xinh.

Vừa được trả tự do, Lee Sang Hyeok định co người lại đồng thời giáng cho tên khốn nạn trước mắt một bạt tay, nhưng lại sợ hắn nổi thú tính lên thì e có khóc thành sông hắn cũng không buông tha cho mình như vừa rồi.

Jeong Ji Hoon vốn xuất thân con nhà nông dân, lại thêm năm tháng cực nhọc, cơ thể chui rèn dưới nắng mưa thêm dáng người trên sinh cao to hơn người, hắn có thể nói là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ. Có lần cấp hai, hai ba tên gần xóm định ức hiếp em, Lee Sang Hyeok nhớ không lầm chỉ ba đấm hắn đã làm cho mấy tên đó gần như là té nhào xuống bờ kênh, từ đó gặp em là như gặp ma.

Nói là thả em ra nhưng đôi bàn tay to lớn của Jeong Ji Hoon  ẫn còn để trên đôi tay nhỏ bé không ngừng run kia. Hồi lâu, hắn ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Lee Sang Hyeok, nhìn kỹ thì thấy đôi tai của hắn cũng đỏ lựng.

"Anh tha Sang Hyeokie, nhưng… hôn anh được không?"

So với việc bị mất trinh tiết thì đương nhiên Lee Sang Hyeok bằng lòng hôn hắn hơn. Em được hắn kéo dậy ngồi trong lòng, lúc đầu vẫn là ngần ngại vì bản thân không mảnh vải che thân, nhưng khi dương vật to lớn của hắn còn căng cứng, chọc vào giữa kẽ mông còn rỉ nước của em. Lee Sang Hyeok liền bỏ mặc sĩ diện mà lớn mật lấy tay vòng qua cổ hắn, hành động như chú mèo nhỏ van nài chủ nhân đừng “xâm chiếm” mình.

"Tôi hôn cậu…Cậu bỏ qua cho tôi.. Thật không, Ji Hoon…"

Jeong Ji Hoon đỏ bừng cả mặt, chịu đựng cơn đau dưới thân mà lời nói cũng loạn xạ, bàn tay bắt đầu không kiên nhẫn bóp một bên ngực của em, giọng khàn đặc.

"Giờ em có thể chọn tin rằng hôn một cái tôi sẽ bỏ qua cho em… Hoặc là không hôn để chờ tôi đến làm em."

Lee Sang Hyeok nghe xong mặt mày trắng tái, đương nhiên em chọn tin hắn sẽ bỏ qua, khẽ nhíu mày:

"Anh bỏ… Bỏ tay ra… Á"

Lời nói vừa thốt ra thì bàn tay to không những không buông mà còn ôm mông em xoa nắn, tay kia bóp một bên ngực săn chắc vừa tầm tay, than lên vài tiếng thỏa mãn.

Lee Sang Hyeik vừa sợ vừa thẹn nhưng biết mình đánh không lại hắn đành lớn mật ôm cổ hắn, dán môi mọng nước lên đôi môi mỏng của hắn. Học theo bộ dạng điên cuồng của hắn khi nãy mà vươn đầu lưỡi xinh vẽ lên viền môi đang mở ra chờ em công thành đoạt đất kia.

Tuy còn là trai tân, nhưng dường như bản năng của phái nam mà hắn cười khẽ đẩy lưỡi ra cùng em khiêu vũ điệu nhảy của môi lưỡi. Lee Sang Hyeok e thẹn định rút lại lưỡi hồng nhưng đã bị hắn khuấy đảo vào trong cả khoang miệng. Hắn mút cái lưỡi nhỏ nhắn ẩm ướt của em, sau đó mới ép em nuốt xuống nước bọt của mình, phần không tràn vào khoang họng thì rỉ dịch trong chảy xuống chiếc cằm nhỏ xinh. Hắn luyến tiếc cúi xuống liếm mút đầy trên cằm xinh của Lee Sang Hyeok, sau đó lại quay lại mút mát đôi môi hồng phấn, vờn đùa với chiếc lưỡi thơm tho. Cứ thế nụ hôn ướt át mãi kéo dài đến khi Lee Sang Hyeik thở không nổi, bàn tay cố gắng đẩy lồng ngực rám nắng của hắn ra thì Jeong Ji Hoon mới thở hồng hộc mà buông em ra.

"Cậu cho tôi về được không?"

Nhớ lại em đi cùng tên Gwak Boseong mà bỏ rơi mình, nhìn em bây giờ khác xa lúc bên tên kia vui tươi nhỉ? Sự ghen hờn nổi lên làm Jeong Ji Hoon cười lớn, giọng vang cả căn phòng vọng lại như phòng của một ác quỷ đang chực chờ hút tươi máu con mồi của mình.

"Em nghĩ tôi ngốc lắm sao. Chưa có được phúc lợi gì, đưa em về kiện để tôi có đi tù cũng là đi tù oan à? Em còn phải hôn nó"

Nói rồi bàn tay hắn lướt nhẹ lên hai hạt đậu nhỏ sậm màu trước ngực mình, rồi lướt dài xuống cơ bụng rõ ràng hiện lên từng đường chia múi, Lee Sang Hyeok rùng mình.

Em cố gắng nhảy từ trên người hắn nhảy xuống nhưng Jeong Ji Hoon nhanh hơn linh hoạt đè em lại.

"Bây giờ em hôn không? Không hôn, không liếm chúng nó thì tôi sẽ khoái hoạt với động thịt này"

Một tay chế trụ hai tay Lee Sang Hyeok, động vào vết hằn bị trói làm em đau đến ứa nước mắt. Chưa hết hoảng sợ thì cánh tay kia đã đẩy vật đen tím đến trước khối thịt nhỏ, cọ sát uy hiếp muốn tiếnvào. Thậm chí, hắn còn đùa ác đến mức lấy đà vài phần sau đó giả vờ đâm vào mép huyệt thịt, rồi bậm môi rút ra, cứ làm thế năm sáu lần, mỗi lần là lại sâu hơn một chút.

Lee Sang Hyeok rưng rưng nhìn hắn, miệng lắp ba lắp bắp.

"Tôi hôn… Tôi sẽ làm hết lời anh nói mà.
Xin anh… xin anh đừng cưỡng bức tôi mà.. hức"

Nước mắt em lăn dài trên đôi má hồng không ngừng lắc qua lắc lại. Lee Sang Hyeok thật sự rất sợ. Em sẽ làm theo hết hắn nói, dù có phải liếm mút cây gậy đáng sợ kia em cũng sẽ liếm mà. Đừng cưỡng bức em. Lee Sang Hyeok không muốn chưa chồng đã bị người ta cưỡng bức. Càng không muốn không ai thèm em. Dù sao, qua hôm nay chỉ cần hắn không nói ra thì em thề sẽ chôn chặt chuyện đáng sợ này trong đáy lòng.Tất cả vì danh dự của mình và gia đình.

Thấy mắt Lee Sang Hyeok rưng rưng nhìn về phía cậu em nhỏ của mình, Jeong Ji Hoon hiểu ra con mèo đen này nghĩ mình sẽ bắt em nuốt nó. Không hiểu sao phần hư hỏng trong hắn trỗi dậy.

"Em muốn hôn nó à? Tôi cho em. Nhớ liếm cho sạch nhé! Nếu em không làm được thì nó sẽ đến chào nơi kia của em, sau đó sẽ yêu thương em thật tốt. Tới mức cho em mang bầu, có thích không"

Sau đó hắn ngả ngớn kéo đầu Lee Sang Hyeok đối diện với vật thô to của mình. Hai mắt em nhìn vào con quái vật đen tím đậm trước mắt, bao quy đầu to lớn cũng gần bằng cả quả bóng nhỏ đang ươn ướt do dịch trắng sữa nơi lỗ nhỏ phía trên. Hai bên là dãy lông đen đậm cứng rắn, nổi bật trên nó vẫn là con quái vật hung tợn sừng sững đầy uy hiếp bức người. Lee Sang Hyeok không khỏi nuốt nước bọt.

Em gượng ép bản thân trườn lên hôn hai hạt đậu nhỏ của hắn, dùng khóe môi ngậm vào khoang miệng nhỏ, dùng lực hút như hắn làm ban nãy với hai khỏa no tròn trước ngực em, sau đó một bên thấm đẫm nước bọt mới không tình nguyện mà qua bên kia. Chỉ động tác như vậy nhưng người đàn ông phía trên dường như thỏa mãn mà không khỏi gầm nhẹ, em cảm nhận được từng sợi lông tơ đang nổi lên và hắn cũng căng cứng phía dưới, con quái vật kia như to lên một vòng.

Lee Sang Hyeok hoảng sợ mình không thỏa mãn nổi hắn sẽ bất chấp mà làm loạn với mình, cố gắng ra sức liếm mút khắp cả thân trên của hắn, tuy trúc trắc mà vô cùng cố gắng, nhưng người đàn ông dường như hết kiên nhẫn khi đẩy thắt lưng để vật to lớn vài lần đụng vào người em. Lee Sang Hyeok thẹn thùng dùng tay định phủi ra thì bị hắn bắt lại, cảm nhận độ nóng rực của cây gật sắt, em chưa đủ tỉnh táo thì giọng nói kia lại như ma quỷ vang lên.

"Hôn nó đi chứ"

Lee Sang Hyeok sợ hãi nhưng còn lo cho trinh tiết của mình hơn nên em đánh liều mà đưa mặt đến gần nơi đó. Nó như một con rắn có sức sống mấy lần trượt khỏi tay em để to lớn hơn, nóng hôi hổi, làm em vừa sợ lại vừa ngại ngùng. Cứ tưởng thường ngày Jeong Ji Hoon hiền lành như chú nai tơ nhưng hôm nay hắn dường như trở thành một tên quỷ háo sắc đầy dục vọng, em tin chỉ cần không thuận theo có thể hắn sẽ không do dự mà cưỡng hiếp em.

Đầu lưỡi non mềm đụng vào dương vật. Em run run ứa nước mắt. Đúng là sỉ nhục mà, em vì bảo vệ trong trắng của mình mà đồng ý liếm nơi đó cho hắn. Mùi vị ngai ngái khó chịu, còn nghĩ đến hắn dùng nơi này để đi vào bên trong mình. Em không khỏi tủi thân.

Bàn tay Lee Sang Hyeok đối với Jeong Ji Hoon đã là kích thích lớn rồi, em vừa vươn đầu lưỡi ra xoay nhẹ trên đầu nấm thì hắn đã nhịn không nổi mà dâng trào lần nữa. Bao nhiêu tinh dịch trải dài trên gương mặt thẩn thờ của Lee Sang Hyeok.

Cảm xúc như đê vỡ, Lee Sang Hyeok khóc òa. Em có làm gì đâu chứ. Tại sao đối xử với hắn như người bạn thân, tin tưởng đến mức dám cãi lời phụ huynh mà đi chơi cùng hắn kết cuộc lại là “lòng tốt không được báo đáp” cơ chứ. Càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình dơ bẩn. Lee Sang Hyeok khóc òa lên đầy ủy khuất từng tiếng từng tiếng đâm vào trái tim con quỷ sắc dục đang nằm kia, đánh thức tình yêu của hắn dành cho em.

Jeong Ji Hoon vội bật dậy, lấy tay lau hết đống tinh dịch của mình trên má em, cẩn thận xoa đi nước mắt của em. Nhưng Lee Sang Hyeok dường như là dòng suối nguồn vô tận, en bất chấp bản thân đang trần truồng mà khóc nấc, mỗi tiếng khóc như mất đi mấy nhịp thở, rồi vung tay đến đánh lên bờ vai màu đồng rắn chắc của Jeong Ji Hoon làm cho hắn bối rối vô cùng.

"T-tôi hôn rồi đó…. Hức... Anh đừng làm gì tôi nữa mà. Tôi cầu xin anh… Van xin anh…"

Nói rồi ai đó nhát gan đến mức chắp tay muốn lạy hắn. Jeong Ji Hoon đau lòng, hắn đúng là ghen tuông mù quáng mà. Nhìn em hèn mọn như vậy lòng hắn thỏa mãn chỉ một phần, nhưng đau lòng là đến chín phần. Hắn kéo chiếc quần đen cùng chiếc áo của Lee Sang Hyekk lại che đi cơ thể đầy dấu vết tình dục kia, ôm em vào trong lòng, cảm nhận nhịp thở hỗn loạn cùng cơ thể non mịn mà ngọt ngào trong lòng. Hắn biết em thẹn vì chuyện bị mình sỉ nhục, giọng nói cũng ôn nhu đi mấy lần.

"Xin lỗi… Cho anh xin lỗi. Em là bảo bối của anh, là thiên thần của anh, làm sao có thể hôn nơi dơ bẩn đó được. Đừng khóc nữa mà. Anh không cưỡng ép em nữa. Ngoan, đừng khóc nữa, khóc tý em lại mệt cho xem."

Hắn từ nhỏ quen biết Lee Sang Hyeok, cũng biết luôn em là cậu bé khá yếu về mặt thể chất, chỉ cần ai làm em khóc một tý hay chạy nhiều mấy vòng thì sẽ đỏ cả mặt, sẽ khó thở. Hắn cứ mong muốn luôn làm Lee Sang Hyeok cười rạng rỡ, nào ngờ hôm nay mình lại làm em khóc nhiều như vậy. Chắc sau hôm nay, em sẽ không muốn nhìn thấy hắn nữa rồi. Mà hắn cũng chưa có được thứ mình muốn. Nhưng dù sao nếu em kiện hắn, Jeong Ji Hoon cũng chấp nhận. Chỉ cần lại được một lần nữa chân chính yêu em, được em chấp nhận.

Hắn hôn lên cái đầu nhỏ đang không ngừng thút thít kia, năn nỉ gần nửa tiếng đồng hồ em mới yên. Sau đó hắn đích thân bế em vào nhà tắm, Lee Sàn Hyeok ngại ngùng đuổi hắn ra ngoài, tự mình muốn tắm rửa.

------------------------------------------------------------------

Lee Sang Hyeok lén lấy điện thoaj nhấn vào một dãy số, vừa nghe đầu dây bên kia bắt máy đã không do dự mà thút thít.

" Boseong... Tớ sợ quá… Tớ … Hức…. Hức… Hu… cậu có thể đến nhà nghỉ ở Seoul tên hình như là…"

"Rầm"

Cửa nhà tắm bị người ta đập một phát đã mở ra, Lee Sang Hyeok mặc quần áo đàng hoàng ngồi kia ngơ ngác nhìn hắn.

Ánh mắt Jeong Ji Hoon quét nhanh sang khắp nơi nhà tắm. À! Em mở nước để hắn không nghe thấy cuộc điện thoại với Gwak Boseong, Jeong Ji Hoon gần như hóa điên nhanh như chớp chợp lấy điện thoại trên tay Lee Sang Hyeok mà ném ra ngoài cửa sổ nhà vệ sinh.

Lee Sang Hyeok lúc này thật sự sợ hãi. Hắn tha cho em một lần, nhưng em lại dám cả gan gọi điện thoại cầu cứu, chẳng phải là gạt hắn sao? Không muốn nhìn thấy hậu quả, em sợ không biết hắn có nổi điên mà giết mình không nên liều mạng mà chạy, nào ngờ vừa cất bước đã bị Jeong Ji Hoon gạt chân làm cho ngã mạnh trên nền gạch lạnh băng.

Mặc kệ đau đớn của em, Jeong Ji Hoon liền kéo mở mạnh tay, hàng loạt cúc áo của Lee Sang Hyeok cũng vì thế mà đi đời, giọng hắn bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

"Thì ra tôi trong mắt em không bằng tên Boseong kia. Giờ em cầu cứu nó đi, tôi chờ nó tới. Nó tới tôi sẽ giết nó. Trong thời gian đó, tôi sẽ làm tình cùng em."

Chữ “làm tình” phát ra từ miệng hắn cùng thái độ lạnh lùng hờ hững làm Lee Sang Hyeok không khỏi tái mặt, nhưng hắn nhanh hơn đã bế thốc em quăng mạnh lên chiếc giường cũ- chiếc giường mà em đã thoát một lần.

23/6/2024.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net