5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này các mạch máu ở hai mắt Jeong Ji Hoon đều nổi lên hết, chỉ khác là hắn không hề có một tia thương xót nào như lúc trước. Bàn tay thành thục dùng dây thừng ban nãy trói em lại lần nữa. Lần này hắn trói hai tay Lee Sang Hyeok vào thành giường, nhanh chóng lột sạch quần áo em, mặc kệ có giãy đạp như thế nào. Jeong Ji Hoon dùng đôi tay cường tráng kéo rộng hai chân em ra.

Hắn cúi đầu xuống nhìn vào khe thịt hồng hào, chúng mơn mởn nước do vừa được gột rửa bởi chủ nhân, máy móc dùng ngón giữa chọc vào trong, cảm thấy em không chảy dịch ra nữa chỉ khẽ nhau mày.

"A-anh định làm gì..."

"…"

Jeong Ji Hoon lặng thinh, đem cự vật thô to đã được hắn vén sau chiếc khăn tắm trắng lên. Kích thước như đồng tình với chủ nhân mà đen tím sậm màu, các lớp lông mao che đi hai quả cầu nhỏ, Lee Sang Hyeok chỉ biết nuốt nước bọt sợ sệt.

"Tôi đã gọi cho anh ấy rồi… Nhất định Boseong sẽ-... ưm... ưm"

Lời nói của Lee Sang Hyeok do hoảng sợ mà lộn xộn nhưng lại vô tình nhắc đến cái tên Jeong Ji Hoon hận nhất lúc này. Ký ức của hắn nhanh chóng chạy về buổi chiều hôm  ghé qua nhà em, nghe mẹ em tính chuyện tương lai gả cho Gwak Boseong. Chỉ đơn giản vì hắn nghèo thôi sao?

Hắn không do dự chộp ngay chiếc quần lót của em nhét vào đôi môi nhỏ, để ngăn những lời nói đau lòng của Lee Sang Hyeok.  Em hoảng sợ rồi, giãy dụa mãi, làm hắn phát cáu.

"Em không thoát được đâu, Lee Sang Hyeok"

Jeong Ji Hoon giơ tay đấm một phát mạnh vào thành giường, làm cho mạt gỗ cũng rơi ra theo nắm đấm của hắn.

Mẹ nó. Hắn còn nhớ, có một buổi chiều nhìn thấy Gwak Boseong hẹn em ra bờ sông rồi hôn lên má Lee Sang Hyeok một cái. Em chỉ đánh nhẹ bả vai hắn rồi cười khẽ. Hắn thương em mấy năm trời nhưng chưa dám đụng đến một ngón tay. Vậy mà em dám để cho tên chết tiệt đó chạm vào. Hôm nay, lại cự tuyệt hắn đến như vậy.

Được, em không cần nhẹ nhàng, hắn cũng không cần phải tự hành hạ bản thân nữa.

Nghĩ là làm, hắn rút ngón tay giữa ra khỏi khe thịt nóng ấm kia, nhanh chóng đâm phân thân cực đại vào huyệt thịt bé xíu của em. Nhìn nơi non mềm phải xếp đầy các nếp nhăn để mở lối cho mình đỉnh vào mà lòng Jeong Ji Hoon sung sướng đến gầm nhẹ. Còn người dưới thân hắn thì đau đến phát hoảng. Tất cả tiếng kêu gào của em đều bị chặn lại nơi cổ họng. Chỉ còn duy nhất có nước mắt vẫn rơi dài trên má, lăn từng hạt nặng thêm từng hạt.

Jeong Ji Hoon ngưng không động thân, cảm nhận sung sướng nơi hạ bộ làm cho hắn xem nhẹ những giọt nước mắt cùng giãy dụa của em. Cảm giác ấm nóng của mềm mại kia mang lại mà thở dài thỏa mãn, bàn tay tham lam đưa lên xoa bóp hai bầu ngực tròn đầy của Lee Sang Hyeok. Chúng vừa to lại vừa mềm mại, cảm giác nắm chúng trong bàn tay, mềm mượt, nhẵn nhụi đó thật sự kích thích vô cùng. Lúc đầu chỉ là cầm thử nhưng đụng vào rồi hắn nhịn không nổi xoa nắn đủ loại hình dạng, làm cho cả bầu vú của Lee Sang Hyeok hiện lên đủ năm dấu hồng ngân. Ngón tay còn thô bạo bấm nắn hai hạt khỏa anh đào phấn phía trên, cảm giác sung sướng khiến sự căng cứng phía dưới càng nhiều.

Còn Lee Sang Hyeok vừa bị phá thân cảm giác chỉ có đau đớn. Đã vậy người đàn ông phía trên lại chỉ biết xoa nắn làm hai bầu ngực sữa của em cũng đau âm ỉ do cắn mút, xoa bóp lực quá lớn. Lee Sang Hyeom giờ phút này muốn hét lớn nhưng tất cả đều bị chặn lại. Tất cả gói gọn trong một chữ hận.

Nhìn bên dưới cái bụng bằng phẳng của em gồ lên một đường dài vì phân thân của hắn, Jeong Ji Hoon cười thỏa mãn, dời tay vuốt ve vòng eo mảnh khảnh.

Nhân trung Lee Sang Hyeok chưa kịp dãn ra thì hắn đã nắm lấy eo em mà đẩy mạnh một phát đến tận cổ tử cung. Những động tác mà hắn học được từ phim đen là thúc đẩy như một chiếc pittong đều được ứng dụng. Mỗi lần rút ra hắn lại nghe thấy tiếng nhóp nhép từ nơi hai người giao cấu. Nhìn xuống là thân hắn mỗi lần đâm vào lại đem theo máu xử nữ cùng dịch trắng nhớp kéo vào bên trong Lee Sang Hyeok, làm khe huyệt hồng chưa ai đụng chạm kia phải run lên tạo thành từng nếp nhăn xinh xắn mà đón nhận cây gậy thô to của hắn. Jeong Ji Hoon cúi gằm người xuống bú mút hai bầu ngực tròn to của em, một bên dùng tay xoa nắn thỏa thích, động tác dưới thân cứ khoảng năm cái lại đâm mạnh đến khiến Lee Sang Hyeok phải rướn người mong giãn khoảng cách ra một chút. Nhưng đổi lại người đàn ông này lại điên cuồng đâm vào huyệt thịt của em không thương tiếc. Chỉ đến khi Lee Sang Hyeok mếu máo mà không dám rướn người rời xa hắn nữa thì Jeong Ji Hoon mới mở lượng khoan hồng mà nhẹ nhàng dăm ba cái thúc.

Hắn vuốt ve mái tóc của em, lời lẽ ghê tởm nhất cũng thốt ra.

"Vú em to quá, miệng dưới thì ngậm chặt dương vật của tôi vừa ấm vừa nóng, tôi không biết có nên bắn ngay vào trong bây giờ không… A… Sướng quá! Việc gì phải giả vờ thanh cao, hả Lee Sang Hyeok"

Lời nói vô sỉ cất ra thì hắn ngừng lại đôi chút, sau đó lập tức động thân vừa nhanh vừa mạnh, làm tiếng “Bành bạch” vang lên kèm theo đôi mắt to ngập nước thất vọng cùng đau thương của Lee Sang Hyeok mà Jeong Ji Hoon thấy hả dạ.

Jeong Ji Hoon lại đổi tư thế, kéo hai chân em thoải mái buông xuống, hắn cũng nằm dài theo, nhưng bộ vị tư mật kia chưa hề rời nhau, hắn cũng không quan tâm mà nhanh chóng ra vào ngay. Cứ mỗi lần giáng xuống hắn lại gầm lên, bụng em lại áp sát bụng hắn, ngực cũng tùy ý chèn ép. Lee Sang Hyeok khóc mãi không thôi, người đàn ông khốn nạn phía trên còn không gỡ chiếc quần lót ra, mà còn tàn độc dùng nó trói lại cả khoang miệng làm em muốn nôn.

Jeong Ji Hoon lại ác độc dùng một ngón tay qua lớp quần lót đâm vào cổ họng của em, môi mỏng thốt lời đê tiện.

"Sao? Em chán ghét hương vị của mình đến vậy à. Để tôi nếm thử nhé"

Hắn cúi đầu xuống qua lớp vải mỏng hôn em một cái, chiếc lưỡi dài còn cố tình quét qua lớp vải mà vẽ theo đường viền môi Lee Sang Hyeok.

Lúc này, Lee Sang Hyeok vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Thì ra người đàn ông em chọc phải là một tên biến thái. Vừa biến thái vừa đáng sợ. Liệu có ai có thể cứu em?

Hắn dập chán chê vào huyệt thịt đỏ nóng của em thì ngồi thẳng dậy, lấy tay mình banh mép thịt của ra, nhìn Lee Sang Hyeok mở to mắt, cúi người xuống ngậm lấy một nụ hồng rồi tàn nhẫn cắn đến muốn chảy máu mới nới lỏng ra, bàn tay nắm lấy ít lông mao của em tàn nhẫn kéo lên, làm Lee Sang Hyeok không khỏi hét lên, nhưng tất cả đều bị chặn lại. Jeong Ji Hoon cười thỏa mãn. Thì ra cảm giác làm chủ một người là thế này.  Ha ha! Hắn cười chua chát.

Jeong Ji Hoon kéo dây trói của em ra, Lee Sang Hyeok vừa được thoát ra liền cào cấu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, Jeong Ji Hoon nhẹ nhàng nắm gọn lại hai bàn tay làm loạn ấy. Em định run rẩy chạy đi, nhưng ai ngờ hắn chỉ đổi lại tư thế trói. Nắm hai tay Lee Sang Hyeok rồi trói lại cho thuận lợi với tư thế ra vào từ phía sau mà thôi.

Jeong Ji Hoon nắm lấy vòng eo của em đẩy mạnh một cái làm Lee Sang Hyeok ngã ra giường do không tiếp nhận nổi. Em chỉ là một thiếu niên mười tám non nớt, đây cũng là lần đầu, tư thế này quá đau đớn. Lee Sang Hyeok chịu không nổi! Cứ tưởng hắn ra vào từ phía trước đã là tra tấn nhưng đôi khi còn mang lại một ít cảm giác nhỏ nhoi, nay từ phía sau cảm nhận duy nhất là cái đau cùng cảm giác chướng bụng khó chịu. Lee Sang Hyeok khóc òa. Em mặc kệ mùi quần lót ngai ngái, mặc kệ thể diện nãy giờ, em khóc tức tưởi, hai tay kiên quyết bấu lấy ga giường, mặc kệ người đàn ông phía sau giày vò.

Đầu óc Lee Sang Hyeok lúc này dường như chỉ còn cảm giác ở phía sau, nơi người đàn ông kia đang không ngừng ra vào sâu không lường nỗi. Mỗi lần rút ra thì rút ra hết cả côn thịt, sau đó lại đâm vào thật mạnh, thật sâu, tưởng như muốn xé rách động thịt bé nhỏ vừa khai phá của Lee Sang Hyeok. Đầu óc em lúc này thật sự choáng váng, không biết vì sao cả người không lực chóng đỡ, cảm giác phía trước mặt dần trở nên mơ hồ. Hoàn toàn buông xuôi, cả người nằm nhoài ra giường, chỉ còn chiếc eo thon nhỏ bị Jeong Ji Hoon nắm chặt lấy để thoải mái giày vò âm vật mà thôi.

Hắn không thấy được gương mặt em, chỉ lo nâng mông Lee Sang Hyeok cao lên để tiện bề ra vào. Vừa đút vào miệng thịt phía sau, hắn đã cảm giác sung sướng vô bờ. Dường như hắn và em được gắn kết sâu hơn.

"A… Chơi em thế nào cũng sướng! Nhìn này, mông em đang chào đón dương vật tôi này…. Chết tiệt... Tôi phải cưỡi chết em mới được"

Lời nói thô tục kéo theo khoái cảm thốt ra mà không màng cảm xúc của em. Nhìn lại Lee Sang Hyeok mới biết người đàn ông này đổi tư thế chỉ để sỉ nhục em. Lee Sang Hyeok đau khổ cắn chặt bờ môi. Trong đầu em bây giờ chỉ có duy nhất suy nghĩ hay là mình chết quách đi cho rồi, biết đâu em sẽ thoát khỏi loại tra tấn đầy đau đớn sỉ nhục này. Nhưng sức lực để thở hắt ra còn không có nói gì đến phản kháng, hay tự vẫn.

Jeong Ji Hoon cảm thấy huyệt thịt mình đang ra vào dần dần càng ngày càng siết chặt, cảm giác ấm nóng bao quanh càng ngày càng nhiều, làm hắn ra sức dập mạnh bờ mông căng tròn hướng về phía hắn, còn lại đều nằm vật ra, hai bầu ngực lắc lư trong thật đã mắt. Jeong Ji Hoon thuận tay nắm lấy chúng từ đằng sau, dư vị thật tuyệt. Cảm giác cả cơ thể này đều là của hắn, của Jeong Ji Hoon mà thôi! Tên Gwak Boseong kia mới là kẻ đến sau, mới là kẻ không có được em.

Nhìn bờ mông tròn trắng kia, rồi lại nhìn xuống cửa huyệt hàm chứa mình, máu hư hỏng trong người đàn ông nổi dậy càng nhiều, hắn không do dự mà tát một cái “Chát” vào bờ mông Lee Sang Hyeok  rồi nắm lấy vòng eo mà ra vào liên tục. Cảm giác của hắn lúc này là cả hai hòn bi phía dưới quá căng đầy rồi.

"Anh sắp ra rồi, Lee Sang Hyeok!!!! Anh sẽ ra vào miệng nhỏ phía dưới của em…. Ah... Em sẽ phải sinh con của cho Jeong Ji Hoon này mà thôi"

Jeong Ji Hoon sắp xuất nhưng dường như hắn còn cố gắng ra vào kịch liệt trong thân thể bé nhỏ nằm sấp phía dưới khoảng năm phút rồi mới phóng ra. Thấy em không thèm cựa quậy hay kêu tiếng “Ưm… Ưm…” đầy kích tình như ban nãy nữa, hắn cả giận mà thật sự để vật to lớn nằm bên trong một hai phút. Cho tất cả tinh dịch vào bên trong em rồi mới thả eo xuống. Chất dịch trắng cùng máu xử nữ cũng theo đó mà chảy từ huyệt thịt ra, ướt một mảng lông mao đậm màu phía dưới, cũng làm chiếc giường trắng ướt một vũng tròn.

Lee Sang Hyeok không hề phản ứng la hét lo sợ như hắn đoán, chỉ trượt nằm dài ra giường. Lúc này Jeong Ji Hoon mới thật sự cảm thấy hình như có điều không ổn.

Jeong Ji Hoon lúc này mới lật người em qua. Cả gương mặt non mịn thấm ướt cả nước mắt, chiếc mũi cùng miệng bị chiếc quần lót bịt lại cũng thấm ướt cả không biết là nước mắt hay là nước bọt. Còn có cả vết máu. Jeong Ji Hoon sợ hãi cởi bỏ ra mới thấy môi nhỏ đã bị cắn đến tươm máu. Hai mắt em nhắm nghiền. Hắn lo lắng vỗ nhẹ mặt Lee Sang Hyeok, tiếng nói gần như là thủ thỉ, sợ làm em sợ hãi, nhưng có lẽ hành động dịu dàng này đã quá muộn.

"Tỉnh lại, Sang Hyeok! Em làm sao vậy Lee Sang Hyeok…"

Nhưng em không trả lời hắn, chỉ có đôi hàng lông mày nhíu chặt lại, nước mắt lại rơi ra nữa. Jeong Ji Hoon đau lòng, tự đấm vào mặt mình một phát. Hắn điên rồi sao? Đúng là điên rồi. Bây giờ, hắn thật sự đã biết sợ. Không phải sợ ai sẽ kiện hắn vào tù, mà là sợ Lee Sang Hyeok sẽ ngủ mãi như vậy, vì em nằm trong tay hắn mà hơi thở mỏng manh quá, hạ thể sưng đỏ khủng khiếp, cả người Lee Sang Hyeok lạnh ngắt, gương mặt xanh xao. Lúc này có ai hiểu lòng hắn đau đến mức nào không? Người hắn yêu thương, một lòng bảo vệ nay lại chính là người mà Jeong Ji Hoon nhẫn tâm làm tổn thương. Sâu sắc đến vậy! Có lẽ em sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, nhưng nếu hỏi rằng Jeong Ji Hoon có chấp nhận buông tay Lee Sang Hyeok hay không, đáp án vẫn như vậy, sẽ không.

Hắn lặng lẽ ôm Lee Sang Hyeok vào nhà tắm, từng chút từng chút một gột rửa cho em, không còn một tia sắc dục nào khi nhìn vào cơ thể đầy dấu vết hoan ái đó. Nhìn xuống hạ thể, hắn nghĩ suy một hồi nhẹ nhàng đặt em vào bồn được xả đầy nước ấm, ngón tay linh hoạt đưa vào bên trong hạ thể, lấy ra đống dịch nhầy “tinh hoa” của hắn. Jeong Ji Hoon nghĩ dù hắn có vào tù thì tốt nhất cũng không nên để cho em vướng bận gì. Vì nếu có con mà không chồng thì không biết em sẽ sống ra sao, bại lộ cơ thể khác người ấy em sẽ đau khổ thế nào. Mọi người sẽ buông những lời khó nghe như hắn từng chịu. Jeong Ji Hoon không muốn vì suy nghĩ ích kỷ của bản thân mà làm khổ em.

"Anh xin lỗi... Anh yêu em."

Tiếng nói đó như ma chú cứ mãi hiện ra!

------------------------------------------------------------------

Lee Sang Hyeok tỉnh dậy, vội lau dòng mồ hôi đã chảy ướt cả vầng tráng mình, trong mơ em thấy là cảnh đêm hôm đó. Đã hai năm rồi, mà cơn ác mộng mãi vẫn chưa nguôi. Sau hôm đó, em không biết làm sao mà bản thân có thể về nhà được, tỉnh lại em hận Jeong Ji Hoon đến tột cùng, thậm chí còn viết đơn để tố cáo hắn. Cứ mỗi lần đi ngoài, hay đi lại thấy hạ thể âm ỉ là những đau đớn do tên dã man đó lại hiện ra. Em hận hắn. Hận đến mức muốn cho hắn sống nửa đời còn lại trong tù. Lee Sang Hyeok cứ tưởng hắn sau khi làm chuyện ghê tởm ấy đã trốn đi thật xa, để nhọc lòng cảnh sát truy bắt. Nhưng nào ngờ Jeong Ji Hoon không hề bỏ đi, vẫn ở nhà, dường như đang đợi chờ điều gì đến với mình.

Lee Sang Hyeok nhớ lại lần đầu gặp hắn dưới sân trường, đôi mắt ngây ngô ngờ nghệch như chú chó nhỏ lạc chủ kia đã làm cho em đồng cảm mà chìa tay ra chia sẻ viên kẹo đường. Sau đó lại nghe nói lớp em có một học sinh mới – chàng trai nhỏ hôm nào, Jeong Ji Hoon.

Chỉ có Lee Sang Hyeok khi nghe kể về hoàn cảnh của hắn mà vẫn không nghĩ nhiều, còn qua lại cùng chỉ bài cho hắn mà thôi. Dần dần, dường như ánh mắt hắn nhìn em đã khác đi rất nhiều rồi, chỉ có điều Lee Sang Hyeok quá ngây thơ không nhận ra mà thôi. Đến nỗi từ những quan tâm bảo vệ biến thành sự ích kỷ, hờn ghen đến mức này.

Nhưng ngẫm lại, nghĩ nếu kiện Jeong Ji Hoon đi tù rồi thì sao. Cả đời hắn đã gian nan, vất vả, vào tù nữa thì liệu khi ra tù còn ai dám thuê mướn một tên tù tội. Còn em, có thể nào lấy lại được sự trong trắng của mình không. Có ai biết nếu hắn ra tù có quay về tìm em báo hận hay không. Rồi cả khu phố sẽ biết Lee Sang Hyeok là người thất tiết thì còn ai dám cho con mình cưới em.

Những dòng suy nghĩ cứ nối tiếp nhau như mạch suối, làm đầu óc Lee Sang Hyeok như loạn cả lên, những giọt nước mắt cũng bất giác rơi nhòe cả tờ đơn kiện Jeong Ji Hoon! Em quyết định buông bỏ, hãy xem như do bản thân xui xẻo, em bỏ qua cho sai lầm tuổi trẻ của cậu bạn nông nỗi kia, nhưng trong thâm tâm suốt đời cũng không muốn gặp lại hắn, Jeong Ji Hoon.

Lee Sang Hyeok vội vã rời giường theo tiếng gọi của mẹ vọng vào.

"Dậy chưa con"

"Dạ, rồi ạ"

Lee Sang Hyeok vỗ nhẹ vào má mình, hôm nay là ngày cưới của em, không biết bản thân đang nghĩ gì ấy nhỉ! Em sao cứ nhớ mãi về người đàn ông đã tha hương hai năm kia chứ? Chắc có lẽ nỗi ám ảnh trong em quá nặng rồi.

Do thời gian qua mẹ bệnh nặng, tiền để dành trong nhà cũng như nước trôi đi, tiền cha em chạy xe về cũng chỉ đủ để ăn uống trong nhà, nên Lee Sang Hyeok buộc phải nghỉ học đại học, đã hai năm rồi em đi dạy cho lũ trẻ gần nhà kiếm thêm ít tiền. Nhưng dần không đủ, nên em theo lời của bà mối gần nhà lấy chồng ở tận Campuchia để lấy tiền hồi môn cho gia đình. Không ngờ đúng lúc đó có một người thân từ Campuchia về nói có một anh chàng Hàn Quốc muốn về quê cưới vợ, nhìn trúng em và sẵn sàng đưa ra món hồi môn cao hơn đồng thời mỗi tháng hứa sẽ chu cấp cho gia đình.

Tuy biết lấy chồng là chuyện trăm năm, nhưng số nghèo cứ mãi đeo đẳng mà cha mẹ đau lòng đem hôn nhân em ra bán mua. Mẹ em khóc nấc lên, bà đòi chết đã mấy lần, nếu không nhờ hai cha con khuyên bảo chắc có lẽ Lee Sang Hyeok đã đội tang rồi. Suy đi nghĩ lại lấy một người Hàn Quốc sống ở trong nước vẫn tốt hơn, và nghe nói anh ta cũng bằng tuổi em.Thật sự là quá tốt hơn phải cướu một ông chú già nha.

Lee Sang Hyeok lặng lẽ lau vội dòng nước mắt để cho mẹ em đừng thấy, để yên lòng mà gả em đi.

Liệu thiếu niên nhỏ ấy đi sẽ về đâu. Nếu Lee Sang Hyeok biết người mình sắp được gả đi là Jeong Ji Hoon, từng điên cuồng năm nào thì em có bình thản chấp nhận đến thế không?

23/6/2024.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net