Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Chí Huân về đến nhà liền nghe lõm ba má đang nói chuyện. Ngày mốt là ông Trịnh sẽ qua nhà phú hộ Lý để bàn công việc, Trịnh Chí Huân nghe tới nhà phú hộ Lý là sáng mắt cả lên. Chạy ra ngồi xuống kế bên má của mình:

-"Cha.. Ngày mai cha đi bàn chuyện bên nhà phú hộ Lý sao? Con đi nữa cha." Ông Trịnh đang nhấp ngụm trà nghe hắn nói liền đứng hình nhìn hắn, má hắn cũng bất ngờ không kém.

-"Nay con làm sao vậy hả? Bị té đập đầu ở chỗ nào à đa." Bà Trịnh áp tay lên má hắn nhìn toàn thân hắn xem Trịnh Chí Huân có bị thương ở chỗ nào không. Bà Trịnh kiểm tra đầu hắn thì không có chỗ nào bị thương cả Trịnh Chí Huân lên tiếng:

-"Con không có bị sao hết á má.. Tại con muốn đi theo để học hỏi từ cha." Ông Trịnh bật cười khanh khách nhìn hắn:

-"Hahahaha... Nay bày đặt đòi học hỏi đồ ha. Không ăn chơi với mấy ả đào ở lầu xanh nữa hả? Hay con thương ai ở nhà Lý hay sao mà đòi theo, thường thì con có bao giờ để ý mấy chuyện này." Trịnh Chí Huân bỉu môi nhanh nhảu đáp:

-"Thì... Không giấu với cha má... Con thương anh Sang Hách của nhà phú hộ Lý á." Ông Trịnh như hoá đá làm rớt ly trà đang cầm trên tay khiến người làm hoảng cả lên.

-"Con thương thằng bé Sang Hách nhà phú hộ Lý?? Không có được đâu con, mày nghĩ thằng bé Sang Hách thương mày hả? Mày ăn chơi gái gú như này có mấy con đào nó mới ưa mày. Con trai người ta danh giá dính phải mày khác gì hoa nhài cắm bãi phân trâu không." Bà Trịnh nghe ông Trịnh ví hắn là bãi phân trâu nên cố nhịn cười nói:

-"Ông này... Sao lại ví con mình là bãi phân trâu chứ. Nó tự ái bây giờ đó!" Bà Trịnh không nhịn được nữa liền cười lớn khiến hắn càng muốn ăn vạ ông bà Trịnh:

-"Cha má lại cứ ghẹo con.. Hai người không thương con gì hết!"

-"Ai mà thương cho được, con báo nhà này quá mà." Trịnh Chí Huân bỉu môi nhìn ông bà Trịnh.

-"Con sẽ không ăn chơi nữa! Cha má cứ tin con." Dứt lời Trịnh Chí Huân xuống thư phòng lấy sách ra đọc, tuy kiếp trước hắn biết về mấy chuyện này rồi nhưng vẫn muốn xem lại cho chắc chắn. Ông bà Trịnh nghe hắn chắc nịt như thế, cũng mừng thầm trong lòng vì có người trị được hắn.

Sáng hôm sau Trịnh Chí Huân dậy từ sớm sửa soạn trước cả ông Trịnh, hắn ngồi ở nhà trước đọc sách trong lúc chờ ông Trịnh. Ông Trịnh đi ra thấy hắn nay lại đọc sách có chút bất ngờ, ông chỉ nghĩ hôm qua hắn nói đùa thôi vì có bao giờ Trịnh Chí Huân nghe lời ông bà đâu.

-"E hèm... Nay còn biết đọc sách nữa nhỉ?"

-"Dạ cha."

Trịnh Chí Huân đáp lại ông Trịnh xong liền cúi mặt xuống đọc sách tiếp. Điều này khiến ông Trịnh càng bất ngờ hơn về hắn. Ông Trịnh vẫn chưa qua nhà Lý để bàn công việc khiến hắn xoắn cả lên hối thúc ông Trịnh, nhưng lại bị ông mắng yêu cho một trận.

-"Gì cũng phải từ từ chứ con. Sáng sớm qua ai mà tiếp, có mê con người ta thì cũng phải từ từ gạo mới chín thành cơm. Con xoắn lên làm gì."

Trịnh Chí Huân bỉu môi ngồi chờ ông Trịnh đi. Một lúc sau ông Trịnh mới chịu đi qua nhà Lý, hắn háo hức nôn nao đến nổi nhảy cẩn cả lên vì sắp được gặp Sang Hách. Đến nhà Sang Hách, ông bà Lý mời ông Trịnh vào nhà nhưng lại bất ngờ khi thấy hắn đến cùng ông. Bà Trịnh tò mò nên hỏi:

-"Nay Chí Huân cũng tập tành đi theo cha học hỏi hả con?" Ông Trịnh trả lời thay hắn.

-"Nay nó nổi hứng vậy đó chị. Tôi định xíu nữa mới qua cơ nhưng nó nhảy dựng đòi qua sớm cơ đấy."

Bà Lý bật cười nhìn hắn rồi cả 4 người vào trong nhà. Khi vào trong thì hắn thấy Lý Khải Quân thì người bất giác do dự đôi chút, nhưng hắn vẫn ngồi xuống. Bà Lý liền kêu Sang Hách ra ngồi cùng:

-"Hách ơi.. Ra đây đi con." Lý Sang Hách nghe bà Lý gọi nên cũng đi ra, thì bất ngờ thấy hắn ở đây. Trịnh Chí Huân thấy anh thì vui mừng, Sang Hách cũng lễ phép mà chào ông Trịnh và Trịnh Chí Huân. Khi hai người đàn ông bàn chuyện thì tai hắn nghe nhưng mắt hắn lại nhìn Lý Sang Hách.

Anh bị nhìn mãi nên có chút khó chịu bèn xin phép về phòng sách của mình. Thấy Lý Sang Hách đi Trịnh Chí Huân cũng xin phép rồi chạy theo. Bà Lý liền để ý hành động của Trịnh Chí Huân thầm cười trong bụng.

Trịnh Chí Huân như một chiếc đuôi nhỏ mà lẽo đẽo theo Lý Sang Hách đến thư phòng, Lý Sang Hách định đóng cửa lại cho hắn ở ngoài nhưng Trịnh Chí Huân lại nhanh chân hơn chạy tọt vào trong. Lý Sang Hách cũng đành cho hắn dạo quanh thư phòng của mình, Trịnh Chí Huân đi xung quanh một phòng rồi gật đầu cảm thán:

-"Đây là thư phòng của anh sao? Anh có vẻ rất thích đọc sách nhỉ." Lý Sang Hách gật đầu đáp lại hắn, tay thuận tiện lấy một quyển sách trên kệ rồi đọc. Trịnh Chí Huân cũng đi đến ngồi xuống cạnh anh, giờ hắn mới để ý là có 2 cục bông màu trắng nằm kế anh.
-"Trịnh Chí Huân nhớ kiếp trước anh có nhắc gì về mèo đâu. Hay do hắn vô tâm với anh quá nên anh cũng không muốn kể lễ nhiều chuyện cho hắn hay." Trịnh Chí Huân tò mò cất tiếng hỏi:

-"Anh Sang Hách nuôi mèo từ khi nào vậy đa?" Lý Sang Hách giờ mới chịu ngước mắt lên nhìn hắn, rồi nhìn sang hai cục bông nhỏ của mình:

-"Hai con mèo này tôi được anh hai tặng khi anh đi công tác ở Gia Định về. Nhìn chúng cũng dễ thương nên tôi nuôi chúng." Hắn đi qua ôm một bé mèo lên rồi lại hỏi tiếp:

-"Vậy anh đặt tên chúng là gì?"

-"Con mèo cậu đang bế tôi đặt tên là Bạch còn con mèo nằm kế tôi là Tuyết."

-"Hai con mèo này nhìn y chang nhau sao anh nhận ra chúng hay vậy?"

-"Nếu để ý thì cậu sẽ thấy con mèo cậu đang bế chân sẽ ngắn hơn con đang nằm kế tôi." Trịnh Chí Huân mân mê con mèo của Lý Sang Hách, thường là con mèo khác thì nó đã cào vào mặt hắn rồi nhưng bé mèo này lại rất ngoan nha. Lại còn thích được vuốt ve nên nằm yên vị trên người Trịnh Chí Huân. Hắn chống cằm ngắm nghía người trước mặt.

-"Anh Hách thích đọc sách vậy em tặng sách cho anh nghen?" Lý Sang Hách ngước lên nhìn hắn rồi cười mỉm đáp:

-"Cậu xem còn sách gì mà tôi chưa đọc qua không đa. Nhưng nếu cậu có lòng thì tôi xin nhận." Trịnh Chí Huân nghe vậy cũng vui trong lòng. Rồi dần dần hai người nói chuyện với nhau nhiều hơn trước, khoảng cách lúc đầu như biến mất từ khi nào. Đang nói chuyện hăng say thì con Bình gõ cửa.

-"Dạ cậu ba Huân... Ông Trịnh cho gọi cậu về ạ."

-"Cậu nghe rồi." Con Bình nghe tiếng Trịnh Chí Huân trả lời lại rồi mới lui xuống nhà sau. Hắn luyến tiếc nhìn Lý Sang Hách, anh cũng có chút chán khi hắn về nên bèn mở miệng nói:

-"Ngày mai cậu rảnh chứ?" Hắn nhanh nhảu đáp lại:

-"Có chứ! Ngày nào em cũng rảnh."

-"Vậy ngày mai cậu qua nhà tôi tiếp nghen?" Trịnh Chí Huân vui vẻ gật đầu rồi tạm biệt Lý Sang Hách, khi hắn và ông Trịnh đi khuất. Bà Lý huých nhẹ khuỷu tay vào người ông Lý rồi nói:

-"Ông biết lúc nãy tôi thấy gì giữa Chí Huân với Sang Hách hông ông." Ông Lý nhấp ly trà rồi nói:

-"Bà thấy gì?"

-"Theo tui nghĩ là Chí Huân thầm thương trộm nhớ con mình đó đa! Lúc ông với ông Trịnh nói chuyện ngoài này nè còn có Sang Hách đấy, thằng bé nó nhìn con mình đến đắm đuối luôn cơ đấy!" Ông Lý bật cười với suy nghĩ của vợ mình, nhưng nghe bà kể thì cũng có khi thế.

-"Nếu thật thì cũng tốt mà bà. Thằng Huân giờ nó chịu thay đổi thì kiểu gì con mình cũng đáp lại tình cảm của nó." Bà Lý gật đầu đồng ý với ý kiến của ông Lý.

Về đến nhà Trịnh Chí Huân cứ cười mãi, làm ông Trịnh cũng vui theo vì sắp có con rể xứng đôi với hắn. Bà Trịnh thấy con mình dính chặt lưới tình của Sang Hách luôn rồi nên nói với ông Trịnh:

-"Ông này, nếu thằng con mình nó chịu thay đổi thì không biết Sang Hách chịu nó không. Chứ tui là tui ưng thằng bé rồi đó nghen." Ông Trịnh cười khúc khích nhìn bà vợ của mình:

-"Ừa.. Tui cũng ưng Sang Hách đó, mà tại thằng con mình mấy năm nay phá gia chi tử quá có dám sang hỏi cưới cho nó đâu đa. Giờ nó thay đổi thì tui qua hỏi cưới Sang Hách cho nó liền." Bà Trịnh phẩy nhẹ quạt cho mát, miệng không ngừng cười.

Sang hôm sau Trịnh Chí Huân đem theo vài cuốn sách qua nhà Lý Sang Hách, vừa bước chân vô cửa là con Bình chạy đi nói với Sang Hách ngay. Anh cũng sửa soạn mà ra tiếp hắn, mắt nhìn mấy quyển sách hắn đem qua cho anh.

-"5 cuốn sách này là em được cậu làm đốc tờ trên Gia Định tặng cho em đó. Em chưa đọc qua nhưng thấy nó cũng thú vị nên mong anh thích." Lý Sang Hách nhìn qua một lượt rồi gật đầu lấy tay che miệng cười khúc khích:

-"Cảm ơn Huân nhé. Lần sau tôi sẽ mua quà tặng lại cậu."

-"Anh không cần khách sáo vậy đâu anh Hách."

Lý Sang Hách gật đầu, anh lấy một quyển sách ra để đọc còn những quyển khác anh đặt lên kệ. Trịnh Chí Huân ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn anh đọc. Lý Sang Hách bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng nên lên tiếng:

-"Cậu Huân muốn ăn bánh ngọt không? Tôi gọi con Bình xuống lấy cho cậu ăn nghen." Trịnh Chí Huân lắc đầu nói:

-"Em không ưa ngọt lắm." Lý Sang Hách nghe vậy liền suy nghĩ gì đó, anh nhìn hắn nói:

-"Vậy cậu ăn bánh bao chứ? Tôi cũng đang rảnh tay nên xuống làm cho cậu ăn thử."

-"Sao anh không kêu người hầu làm cho anh?"

-"Thường thì khi tôi nổi hứng ăn thì tôi không thích cho người khác làm. Tôi tự học từ dì bảy để sau này tôi sẽ nấu cho người mình thương ăn." Nói đến đây mặt Sang Hách lại ửng hồng lên đôi chút Trịnh Chí Huân cười mỉm gật đầu.

Vậy là hai người cùng dắt nhau xuống nhà bếp. Khi Sang Hách đang làm dở thì nghe tiếng gọi vọng từ xa:

-"Anh Hách ơi." Vừa nghe thôi Sang Hách đã biết là ai. Lưu Mẫn Tích kéo Lý Minh Hưng chạy xuống nhà bếp thì bắt gặp Trịnh Chí Huân:

-"Chu cha ai đây? Anh làm quen nhanh quá đa."

-"Anh của em phải vậy chứ sao." Lưu Mẫn Tích "xía" một tiếng vì tính tự luyến của Trịnh Chí Huân, quay qua thì thấy Lý Sang Hách đang nhào bột nên tò mò hỏi:

-"Anh Hách đang nhào bột để làm bánh bao sao?" Lý Sang Hách gật đầu nhìn Lưu Mẫn Tích.

-"Phải đó, nếu có em với Minh Hưng thì anh sẽ làm nhiều một chút cho mấy đứa nữa." Lưu Mẫn Tích nghe đến đây thì vui vẻ đòi vô làm cùng.

-"Anh Hách em cũng muốn làm nữa." Lý Sang Hách liền chỉ Lưu Mẫn Tích làm nhân bánh. Hai người hăng say làm mặc kệ hai tên đàn ông đang ngồi im nhìn họ. Lý Minh Hưng quan sát Trịnh Chí Huân từ trên xuống dưới trong lòng thầm đánh giá hắn.

Nhờ có Mẫn Tích mà bánh bao được làm xong nhanh hơn. Trước khi ăn thì Lý Sang Hách đem bánh bao ra cho ông bà Lý ăn trước, anh mong chờ ý kiến từ ba mẹ mình:

-"Cha má thấy bánh bao con làm được hông? Cả anh chị hai nữa." Ông bà Lý gật gù nhìn Sang Hách:

-"Con làm ngon lắm đó nghen. Con giấu cha má đi học hả đa?" Lý Sang Hách lắc đầu:

-"Dì bảy chỉ con làm á má. Cha má thấy ngon là con mừng rồi." Được ông bà Lý khen ngon nên anh cũng vui vẻ đi xuống nhà sau, ngồi ăn với Trịnh Chí Huân, và Lý Minh Hưng với Mẫn Tích.

Trịnh Chí Huân cắn thử một miếng liền tóm tắt khen ngon, Lý Minh Hưng và Mẫn Tích cũng y như thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net