03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03.

Năm đó Jeong Jihoon thực sự không có ý định sẽ quay lại.

Nhưng giờ đây hắn đang đứng trong một bệnh viện lớn ở Seoul, mắt đối mắt với người yêu cũ.

Khi Jeong Jihoon nhìn thấy Han Wangho thì liền cảm thấy bản thân đi không được mà đứng cũng không xong.

Thật là khó tin, 6 năm dường như đã trôi qua chỉ trong chớp mắt.

Hắn nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc đang được chiếu sáng dưới ánh đèn sợi đốt, cố gắng để suy nghĩ một cách tự nhiên: Khuôn mặt này thực sự rất trắng trẻo, Han Wangho thực sự rất gầy, anh ấy dường như gầy hơn trước rất nhiều. Có phải là do làm việc quá sức không? Hay là vì anh ấy đang bị bệnh?

Sau đó, Jeong Jihoon lại bắt đầu lo lắng về mình. May mắn thay, hắn vẫn rất tự hào về chiều cao của bản thân, khi đó hắn chỉ cao 1m84, bây giờ hắn đã cao tới 1m87. Còn những chỗ khác thì sao nhỉ? Liệu mình có thay đổi lớn gì không?

Ai cũng đã trưởng thành hơn.

Nhưng khi Jeong Jihoon đối mặt với Han Wangho, trái tim đầy phức tạp và rối rắm của hắn dường như vẫn không hề thay đổi.

Cuối cùng, vẫn là Han Wangho mở lời chào hắn một cách lịch sự, giọng điệu giống như đang bàn về công việc.

"Đã lâu không gặp, cậu về Hàn Quốc lâu chưa?"

"Ừm." Jeong Jihoon trả lời chậm một nhịp liền lập tức hỏi lại "Sao anh lại đến bệnh viện? Trong người có chỗ nào cảm giác không khỏe sao?"

"Là đi cùng một người bạn đi dưỡng da."

"Ừm..."

Nhận thức được dòng cảm xúc giữa cả hai, Kim Kwanghee thấy được có gì đó không đúng. Trước khi bị Han Wangho dùng ánh mắt cảnh cáo, anh nhẹ nhàng bình yên nhắm mắt lại, tự giác nằm xuống.

Bọn họ đã nói về rất nhiều chuyện, dù sao nếu không tính danh phận người yêu cũ thì tình bạn giữa những người bạn học cũ vẫn còn.

Jeong Jihoon muốn đi mua một tách cà phê, khi đi tới thì lại phát hiện mình không mang theo điện thoại di động khi đến phòng khám. Cuối cùng vẫn là trả bằng mấy tờ tiền lẻ của Han Wangho, Jeong Jihoon càng cảm thấy bản thân quá mất mặt.

Năm ấy hắn không muốn trì hoãn người ta, sự chia ly diễn ra vô cùng bình yên và đơn giản. Ai ngờ sau khi chia tay hắn lại không thể buông bỏ. Một mình nhớ thương qua nhiều năm, hắn cuối cùng bị hiện thực đánh cho không còn sức lực.

Jeong Jihoon cảm thấy mình như một kẻ cố chấp mãi bám lấy một mối quan hệ cũ, bên ngoài nhẹ nhàng nói lời chia tay, bên trong ích kỷ mong muốn có ngày được gặp lại. Han Wangho không đáng phải chịu đựng cảm giác này.

Trước đây hắn đã tự suy nghĩ rất nhiều lời, đến khi nói ra khỏi môi lại biến thành một câu rất đơn giản.

"Anh dạo này thế nào?"

"Khá ổn." Han Wangho lặp lại trong đầu, khá ổn. Trước mặt Jeong Jihoon tuyệt đối không thể nói một câu không ổn.

Son Siwoo từng nói, Han Wangho quá hiếu thắng, còn Jeong Jihoon thì quá cố chấp, nếu đụng vào nhau thì sẽ là lưỡng bại câu thương.

Cà phê trong cốc giấy nhựa chẳng có vị gì ngon, đắng ngắt và có màu nâu sẫm. Dưới bức tường trắng còn có thuốc đắng đang ủ.

Sau vài câu hàn huyên, họ ngừng trò chuyện và đứng im lặng, dù không nhìn nhau nhưng không ai muốn rời đi trước.

Một lúc sau, Kim Kwanghee xong việc đi ra, đứng ở cuối hành lang gọi anh. Han Wangho đáp lại, chuẩn bị tao nhã rời đi.

Jeong Jihoon mất tự nhiên chạm vào chóp mũi và hét lên bằng một giọng rất nhỏ.

"Anh"

Giọng nói này nhanh chóng chìm vào trong những tiếng ồn ào của hành lang bệnh viện. Một câu xưng hô rất bình thường không có gì đặc biệt, nhanh chóng biến mất cũng những tầng âm thanh khác. Tuy nhiên Han Wangho lại rất để ý.

Trước đây Jeong Jihoon không biết phân biệt lớn nhỏ, luôn hào hứng thích gọi anh là Wang-ssi. Bình thường gọi như thế, đến khi lên giường cũng vẫn gọi như vậy. Rất khó để nghe được một tiếng "anh" từ miệng hắn. Vì vậy mỗi khi Jeong Jihoon gọi Han Wangho bằng "anh" có nghĩa là đã có điều gì đó không ổn. "Anh" giống như một cách xưng hô rất đặc biệt và trìu mến, lại mang trong mình sự yếu đuối của Jeong Jihoon.

Han Wangho nghe xong quả nhiên đã dừng lại.

"Anh đổi số điện thoại rồi à?"

"Ừm."

Hai người đã lâu không liên lạc. Han Wangho vốn muốn lấy điện thoại di động ra, lại đột nhiên giống như có điều phải suy nghĩ. Sau khi ấn vào màn hình, anh nhanh chóng ấn lại vào nút nguồn tắt đi. Màn hình khóa có hình giống như là một đứa trẻ không lớn cũng không nhỏ.

Jeong Jihoon không kịp nhìn rõ, chỉ thấy anh nhanh chóng lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi áo vest. Han Wangho xin lỗi nói: "Ừm..có chút không tiện."

Hắn cầm tấm thiếp lên và đọc: Giám đốc GenG.

Danh thiếp rất đẹp, chức vụ rất cao, hơn nữa bộ vest mặc ngày thường như hôm nay cũng rất đẹp mắt, tất cả đều phản ánh sự nghiệp thành công của Han Wangho.

Jeong Jihoon không thể giải thích được cảm giác của mình, hóa ra họ đã xa lạ đến mức trở thành mối quan hệ chỉ có thể trao đổi thông tin qua một tấm danh thiếp.

Hắn không khỏi tưởng tượng về bàn làm việc của Han Wangho, có lẽ anh ấy đã kết hôn và sinh con, có một gia đình hạnh phúc. Còn về Jeong Jihoon? Ai có thể chấp nhận chờ hắn suốt 6 năm không liên lạc, sẽ phải chịu đựng hy sinh nhiều biết mấy?

Han Wangho không cần phải làm như vậy, Jeong Jihoon cũng cảm thấy mình không xứng đáng.

Thích và khao khát không thành lời cũng chỉ là sự nhạy cảm và tình yêu của cá nhân hắn, không thể ích kỷ dùng để hành hạ người mình yêu.

Jeong Jihoon chỉ có thể nói bóng gió hỏi: "Khi anh có thời gian, chúng ta có thể ăn tối cùng nhau không?"

"Đương nhiên, hãy gọi thêm cả mấy người bạn cũ nữa. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau."

Jeong Jihoon coi câu nói này như là một lời từ chối. Hắn buông tay xuống, cảm thấy cảnh tượng đoàn tụ này thật thảm hại. Nhưng hắn cũng chỉ hành động vì 6 năm nực cười không thể buông tay của mình.

Vì bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình, Jeong Jihoon chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ.

"Chúc anh hạnh phúc."

Han Wangho không ngờ hắn sẽ nói như vậy, anh sửng sốt một lát rồi bỗng bật cười, tựa hồ có chút cảm xúc khó chịu, nhưng lại không hề hướng về phía Jeong Jihoon. Anh vỗ nhẹ vào cánh tay của Jeong Jihoon , giống như trước đây anh vẫn thường làm.

"Ồ, em cũng vậy nhé, cảm ơn."

Nói xong, anh rời đi mà không ngoảnh lại.

Sau khi đi xuống tầng hầm, Kim Kwanghee nhận ra một điều. Chẳng trách bọn họ không quen biết nhau, lúc hai người kia bắt đầu yêu nhau thì anh đã sắp tốt nghiệp được đến nơi rồi. Vừa đi anh vừa hỏi: "Đây có phải là ba của Bội Bội không? Anh ấy quả thực rất cao!"

Han Wangho tựa tiếu phi tiếu: "Anh cũng rất cao lớn và đẹp trai, biết vậy năm đó em nên chọn anh cùng sinh đứa nhỏ."

Kim Kwanghee cảm thấy có chút khó thở. Anh liên tục nói không, lại chạy vội lên trước mở cửa xe cho Han Wangho.

Han Wangho không tiếp tục nói nữa, hiển nhiên tâm trạng của anh bây giờ đang không tốt.

"Tuần sau em sẽ đi công tác ở Gangneung. Hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé."

Jeong Jihoon sau đó mới bắt đầu cảm thấy mất mát, dường như hắn đã làm rối tung mọi chuyện. Chỉ là một cuộc hàn huyên ngắn ngủi mà đau lòng, thà rằng không có còn hơn.

Jeong Jihoon bước trở lại văn phòng. Các đồng nghiệp nhìn thấy hắn vẻ mặt thất thần, cho rằng hắn còn chưa kịp thích nghi nên tốt bụng rót cho hắn một cốc nước.

"Bạn có khó chịu không? Vẫn là chưa quen được à?"

Jeong Jihoon lấy tay che mắt.

Đã 6 năm trôi qua mà hắn vẫn cảm thấy khó chịu và không thể thích ứng nổi, đúng thật là hết thuốc chữa.

Hắn cũng cảm thấy câu hỏi của đồng nghiệp vừa hay lại phù hợp với tâm trạng vừa chia tay người yêu cũ của hắn, nên nặng nề gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net