04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04.

Một tuần trôi qua, cho dù có được số điện thoại của Han Wangho nhưng Jeong Jihoon cũng không gọi cho anh một lần nào. Hắn tuyệt vọng nghĩ.

Thôi thì hãy quên nó đi, như vậy mới là tốt.

Kết quả là chiều nay, khi Jeong Jihoon đang ngồi trong phòng khám thì có một đứa trẻ bị phát ban bước vào. Sau khi hỏi qua hỏi lại một hồi, hắn chắc chắn rằng đó là bệnh Favism - đây là bệnh di truyền, bản thân Jeong Jihoon cũng mắc phải bệnh đó nên rất quen thuộc. Hắn giải thích với gia đình, tình trạng đứa trẻ không nghiêm trọng, nhưng vẫn nên làm xét nghiệm để kiểm tra thêm cho chắc chắn.

Go Yeongjae đặt Bội Bội vào vòng tay của Jeong Jihoon:

"Cảm ơn bác sĩ."

Jeong Jihoon nhìn thấy họ của Go Yeongjae là Go và cảm thấy vẻ ngoài của cậu ta khá giống Mafa, trong lòng liền gióng lên một hồi chuông cảnh báo và bắt đầu nghi ngờ.

Đây sẽ không phải là em trai của Han Wangho chứ?

Hắn tự phủ nhận trong lòng, không thể nào trùng hợp như vậy được, đúng không?

Sau khi gặp lại người yêu cũ, tôi đã gặp và chữa bệnh luôn cho con trai của anh ấy...

Mấy ngày nay ở quê nhà có tang lễ, Won Sangyeon phải về hai ngày để hỗ trợ, Han Wangho cũng phải đi công tác ở Gangneung, không ai có thể chăm sóc cho Bội Bội. May mắn thay, Go Yeongjae đã tốt nghiệp đại học và xin được việc làm thuận lợi, cậu tình nguyện chăm sóc cháu trai; hơn nữa, so với người cha Go Dongbin của mình thì người em trai này ít nhất vẫn nhỉnh hơn một chút.

Go Yeongjae tự tin thề thốt: Em có thể chăm sóc tốt cho Bội Bội!

Ngày hôm sau: bipo, bipo, bipo -

Hai người, một lớn một nhỏ, đang ngồi ở hành lang bệnh viện nghe tiếng xe cứu thương.

Bội Bội dù bị nổi mẩn đỏ ở hai bên cánh tay vẫn rất vui vẻ ngồi trêu người chú đang sợ chết khiếp bên cạnh mình. Ngay khi nhìn thấy một bác sĩ vừa đẹp trai vừa điềm đạm bước tới, cậu liền ngọt ngào gọi: Chú ơi!

Trái tim sắp tan vỡ của Jeong Jihoon bất ngờ được Bội Bội chữa lành.

Jeong Jihoon vừa buồn vừa tự hào, quả nhiên là con của Han Wangho, vừa ngoan ngoãn lại vừa xinh đẹp!

Nhưng đợi một chút, con của Han Wangho mắc bệnh di truyền là Favism, mình vừa khéo cũng mắc bệnh này. Như vậy, có phải hay không...?

Hắn chớp mắt, Bội Bội trong tay hắn cũng chớp mắt. Jeong Jihoon bối rối hỏi:

"Đứa trẻ này có phải trông hơi giống tôi không?"

Trong phòng có loa phát thanh, 15 phút sau, những lời nói thản nhiên của Jeong Jihoon vang vọng khắp cả tầng.

Khi nghe tin có một đứa trẻ trông giống Jeong Jihoon, các bác sĩ ở khoa bên cạnh đã chạy đến tụ tập xung quanh Bội Bội và bàn tán sôi nổi.

Kim Jeonghyeon: " Trông nó có nét giống viện trưởng Bae!"

Eom Seonghyeon: "Jihoon à, tôi không thấy giống anh, đứa trẻ này trong giống bác sĩ Dụ của Bệnh viện đa khoa quốc tế. Chà, gần như được tạc ra từ một khuôn mẫu. Bạn chắc chắn đã từng gặp anh ta. Chỗ nào có tin bát quái là chỗ đó có anh ta..."

Kim Jeonghyeon: "Khuôn mặt nhỏ nhắn này trông cũng có nét giống như một vị xạ thủ thần thánh."

Jeong Jihoon: "Là ai?"

Eom Seonghyeon: "Là người nổi tiếng trên toàn thế giới đó!"

Hai người đều nhìn chằm chằm vào Jeong Jihoon và hỏi: "Có phải bạn muốn có con đến mức phát điên rồi không?"

Kim Jeonghyeon: "Thử đi khám bác sĩ nhãn khoa xem sao?"

Eom Seonghyeon: "Tôi thấy khoa tâm thần cũng có vẻ ổn?"

Jeong Jihoon: "Mau đi ra chỗ khác chơi!"

Jeong Jihoon đem người đuổi đi, trong lòng đầy căm phẫn: Thật là quá đáng, rõ ràng đứa trẻ này trông có nét giống tôi!

Vừa hay lúc này đã có kết quả xét nghiệm, quả nhiên là Favism.

Chú của Bội Bội lập tức gọi về nhà, một lúc sau Go Dongbin thở hổn hển chạy tới.

Jeong Jihoon nhìn thấy người mới tới, càng khẳng định hơn suy đoán trong lòng. Hắn khẽ ôm Bội Bội đang ngồi trên đùi mình chặt hơn một chút.

"Đừng cho con bạn ăn đậu tằm!"

"Tôi không có cho thằng bé ăn!" Go Yeongjae cảm thấy tủi thân.

Jeong Jihoon hắng giọng: "Hai vị giám hộ, đối với bệnh Favism. Ngoài đậu Fava còn có rất nhiều thứ không thể ăn được, chẳng hạn như thực phẩm có chứa axit nitrit, chất bảo quản thực phẩm, vitamin C nhân tạo, mướp đắng..."

Hắn giải thích cho hai người rất cẩn thận.

Go Yeongjae kiểm tra lại trong đầu và phát hiện ra nguồn gốc của vấn đề là do khoai tây nghiền ăn vào bữa trưa.

Rắc rối này phải bắt nguồn từ Son Siwoo.

Như chúng ta đã biết, Son Siwoo có ba sở thích chính: thứ nhất thích trồng khoai tây, thứ hai thích chế biến các món ngon làm từ dưa chuột và cuối cùng chính là thích yêu một người đàn ông mang họ Park.

Khi Go Yeongjae vừa mới tốt nghiệp Đại học, Son Siwoo đã tặng cho cậu một giỏ hoa khoai tây. Sau khi ăn xong giỏ khoai tây, Go Yeongjae cảm thấy rất ngon và yêu cầu anh đưa thêm cho mình một phần nữa.

Son Siwoo cười lạnh: Những củ khoai tây mà anh đây cực khổ gieo trồng mà lại để cho mày ăn một cách phung phí, như vậy có xứng không?

Tuy vậy, nể tình là em trai của bạn tốt nên Son Siwoo đã mua khoai tây nghiền từ siêu thị để đưa cho Go Yeongjae, nói là người nhà ở quê anh vừa mới làm xong một mẻ.

Ngày hôm sau, Go Yeongjae đến nhà trẻ để đón Bội Bội.

Bội Bội: Chú ơi, cháu chưa bao giờ được ăn khoai tây nghiền.

Chú: Đây không phải là vừa khéo hay sao? Son Siwoo vừa đưa cho chú một túi, chúng ta hãy cùng nhau ăn nhé!

Go Yeongjae: "Favism thực sự rắc rối!"

Jeong Jihoon: "Ồ, đây là bệnh di truyền..."

Go Dongbin: "Bệnh di truyền? Tôi biết ngay là do thằng nhãi đó!"

Trông ông phẫn nộ đến nỗi Jeong Jihoon bỗng cảm thấy có một cơn ớn lạnh không thể giải thích được xuất hiện ở trên cổ mình, hắn vội vàng cúi đầu, lại nhìn thấy đôi mắt dưới hàng mi dài của Han Bội Bội, nghi ngờ cằng ngày càng tăng.

Han Bội Bội 6 tuổi. Jeong Jihoon rất nhạy cảm với con số 6, bởi vì nó cũng tượng trưng cho tình yêu vô vọng mà đã chết của bản thân hắn.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu...?

"Đừng nói cho mẹ biết, mẹ sẽ rất lo lắng."

"Đừng nói cho anh trai biết, con vẫn còn muốn sống tiếp!"

Thừa dịp hai cha con còn đang ở một bên to nhỏ bày mưu tính kế, Jeong Jihoon lặng lẽ vuốt ve đầu của Han Bội Bội, rồi lại lặng lẽ đưa tay lên.

Tôi hình như bị điên rồi. Hắn âm thầm nghĩ.

Tôi thực sự nghĩ rằng Han Wangho và tôi đã có một đứa con trai.

Bằng một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, Jeong Jihoon đã nhổ được hai sợi tóc mỏng của đứa trẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net