Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây thời tiết Seoul nóng đến hoang đường, rõ ràng chỉ mới tháng Tư. Han Wangho luyện tập thăng cấp xong, vừa ra khỏi tòa nhà GenG, mặt đã vì oi bức mà đỏ bừng.

Đã hai giờ sáng, đường phố vắng lặng, anh đút hai tay trong túi quần chậm rãi đi vài bước, cây cối bên đường đang bốc hơi xuyên qua làm mờ mắt kính.

Làm sao có thể nóng như vậy chứ?

Han Wangho vén cổ áo ra quạt gió, chợt nhớ tới vụ quấy rối ác độc mà mình gặp phải lúc trước. So với khó chịu, anh cảm thấy bối rối nhiều hơn. Các đồng đội còn lo lắng hơn Han Wangho, Jung Jihoon thậm chí còn cầm dùi cui theo để bảo vệ anh. Sau đó, đội tuyển đã đứng ra giải quyết và sự việc dần chìm xuống.

Han Wangho lắc đầu không nghĩ nữa, tòa nhà ký túc xá đã ở ngay trước mặt. Anh nhìn lên và thấy những đám mây đen bay thấp trên bầu trời, một mặt trăng to béo bị logo của GenG chọc vào, giống như một viên thịt xiên lớn, mang theo nước cùng tơ máu.

Xung quanh không có gió, phía trước có bóng cây cao, hay là người?

Han Wangho dường như đông cứng lại trong không khí nóng nực, ngột ngạt và đặc quánh. Cuối cùng, anh hoảng hốt vươn tay nắm lấy chiếc điện thoại ở trong túi, sau đó bịch một tiếng ngã trên mặt đất.

Không biết qua bao lâu, Han Wangho tỉnh lại.

"Xong rồi." Anh cảm giác rõ ràng hai tay mình bị trói chặt. Mặt vùi vào lớp vải mềm mại, thậm chí còn có mùi hương tươi mát, chắc là ở trên giường. Han Wangho nghiêng đầu nghe ngóng, thử đưa chân đo ngang giường. Lập tức có người phía sau đi tới.

Han Wangho trong lòng rên rỉ, quả nhiên đã thành sự thật, kia là người quấy rối mình sao? A! Sớm biết như vậy mình đã báo cảnh sát rồi.

"Suỵt!" Nam nhân phía sau lưng phát ra một tiếng thở dốc, ngữ điệu xa lạ kỳ quái, Han Wangho gần như chắc chắn mình chưa từng nghe qua giọng nói này, trong lòng thầm nghĩ. "Xin thả ta ra, ta có thể cho đưa tiền cho ngươi." Nhưng miệng bị nhét đồ vật, anh chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, qua tai người kia lại thành những tiếng rên rỉ đáng thương.

"Haha. Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi." Nam nhân vui vẻ cười, thanh âm trầm thấp u ám, nhưng trong lòng lại vui vẻ như đứa trẻ bắt được món đồ chơi mới.

Nam nhân vừa nói vừa đưa tay muốn cởi quần của Han Wangho. Han Wangho không ngừng đá chân, sức của anh không nhỏ, lại còn thường xuyên rèn luyện thân thể.

Người kia dùng chân đè lại hai chân của Han Wangho, cả người phủ lên lưng anh.

"Tuyển thủ Peanut không thích như vậy sao? Không thích người lạ nhìn, người lạ yêu thương sao? Vậy...Peanut trở thành tuyển thủ vì cái gì a?"

Nam nhân cởi áo phông của Han Wangho, dùng hai tay vuốt ve từ ngực xuống bụng dưới. Thân hình gầy mảnh khiến những cú liếm của nam nhân như muốn đi vào tận ruột gan.

"Hắn muốn ăn tụy của mình sao?" Han Wangho tại từng đợt ẩm ướt mà run lên, không thể suy nghĩ như bình thường.

Nam nhân lật người anh lại, từ từ hôn sâu vào hõm lưng của anh. Han Wangho đã sớm biết đối phương muốn làm gì, trong lòng thốt ra một ngàn câu nguyền rủa, bắt đầu dùng hết sức giãy dụa.

Vô dụng, người kia bước tới, đặt một chân lên eo anh. Tốt, Han Wangho giờ nhúc nhích cũng không nổi. Nhìn Han Wangho phản kích bất lực, nam nhân khẽ cười một tiếng.

"Tuyển thủ Peanut, quá nóng vội không thể dành chiến thắng đâu."

Han Wangho cảm thấy một loại tiếp xúc ướt át lạnh buốt từ dưới mông truyền lên. "Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!" Sau đó, cổ bị người kia nắm lấy, cưỡng ép quay lại. Miệng không tự chủ mở ra, nghênh đón một nụ hôn vội vàng và thô bạo. Nam nhân liếm qua gương mặt Han Wangho, ngậm lấy bờ môi, sau đó luồn đầu lưỡi vào trong cổ họng anh.

Han Wangho hầu như chưa từng có bất kỳ trải nghiệm thân mật nào cùng người khác. Đêm nay tất cả đều không hề báo trước mà đem số kinh nghiệm về tình cảm của anh đánh nát.

Dù cho cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng anh vẫn cảm giác có một đôi nắt mèo đêm đang nhìn mình chằm chằm, thấp giọng thì thào, từ trong màn đêm dày đặc không ngừng gọi tên anh: "Han Wangho..."

Nam nhân vươn những ngón tay mảnh khảnh, đẩy thuốc mỡ vào trong cơ thể Han Wangho. Nghe tiếng nước vang lên, Han Wangho gần như bị hòa tan, chất lỏng ấm áp chảy ra trên ga giường.

Mông Han Wangho bị dùng sức xoa nắn, người kia phát ra âm thanh tán thưởng cuồng nhiệt. Đột nhiên có thứ gì đó nhọn hoắt đâm vào lưng dưới của anh, một cảm giác đau đớn truyền đến, bị cắn rồi.

Han Wangho toàn thân như bị đóng băng, anh bị mắc kẹt trong cơn ớn lạnh do sợ hãi - không chỉ có một người. Ngoài người đang chế trụ anh, đang bôi trơn và muốn tấn công vào bên trong, còn có một người khác đang nằm trên người anh, liếm và hôn hai bên đầu ngực anh.

Người đầu tiên cảm nhân được sự run rẩy của Han Wangho, liền ân cần bao lấy anh:

"Lạnh sao? Hay là sợ hãi? Ta còn tưởng tuyển thủ Peanut chỉ run khi thi đấu thôi..."

"Thằng khốn!" Han Wangho dùng răng cắn vào thịt ở hai bên má. Nhất định. Nhất định phải báo cảnh sát.

Nhưng đầu tiên anh phải vượt qua một đêm thật dài này đã.

Khi một người ngậm quả táo adam của Han Wangho trong miệng, hắn ta tháo dây nhựa trói hai chân của anh. Han Wangho một cước đá mạnh lên, phía trước liền truyền đến một tiếng nghẹn ngào rên tỉ. Đá trúng rồi! Nhưng hai chân anh lập tức bị giữ lại tách ra, một vật vừa thô cứng vừa nóng bỏng đâm thẳng vào.

Han Wangho nước mắt lưng tròng, cắn chặt răng cũng không nhịn được khóc thành tiếng. Nam nhân nghe được tiếng khóc của anh, đưa tay áp lên miếng vải đen che nắt, cảm thụ chất lỏng nóng hổi không ngừng thấm đến lòng bàn tay mình.

"Tại sao lại khóc? Chúng ta sẽ làm cho Wangho dễ chịu, đừng khóc."

Khác biệt với lời xoa dịu ngọt ngào là động tác đâm xuyên liên tục.

"Wangho nếu làm một món đồ sextoy cũng là...hoàn hảo nha..."

Người còn lại từ đầu đến cuối không nói một lời nào, chỉ dùng răng nanh lạnh lẽo khai mở miệng Han Wangho, đầu tiên thử hôn nhẹ đầu lưỡi của anh, sau đó xác định Han Wangho quả thực không thể phản kháng, liền ngậm lấy đầu lưỡi của anh.

Cùng với tiếng đáp lại thút thít của Han Wangho, người đang cắm ở bên trong cơ thể anh bắt đầu nhịp nhàng chuyển động. Mỗi lần đâm vào đều có tiếng nước rõ ràng ở nơi giao hợp. Một lượng lớn chất bôi trơn cùng dịch cơ thể của hai người hòa vào nhau tạo nên âm thanh đục ngầu.

Han Wangho mơ hồ nhớ đến hình ảnh trước đây từng nhìn thấy. Hoàn toàn có thể tưởng tượng hiện tại mình đang ở tư thế gì. Một nam nhân đang đâm anh từ phía sau, còn một người khác thì đem tính khí của anh và hắn cùng một chỗ khuấy động. Thậm chí miệng, đầu ngực, lỗ tai đều bị liếm lộng.

Han Wangho thỉnh thoảng giải tỏa căng thẳng bằng cách xem phim khiêu dâm và thủ dâm, nhưng ham muốn về tình dục của anh không mạnh, sự trống rỗng khi phóng thích càng ngày càng vô vị. Dù cho như thế, anh vẫn gặp phải báo ứng.

Tại sao lại là tôi? Han Wangho giữa đau đớn cùng ngứa ngáy nhìn lại chính mình, không khỏi rên rỉ một tiếng. Rồi hiển nhiên, dương vật trong người căng lên. Han Wangho lắc đầu kêu lên, người phía sau đâm càng lúc càng nặng, vừa nhanh vừa sâu, tựa hồ không kiềm chế được chính mình.

Han Wangho bị buộc phải di chuyển liên tục, bịt mắt dần lệch khỏi sống mũi, ánh sáng lọt vào. Han Wangho tim đập thình thịch, hai tên khốn kiếp này rốt cuộc trông như thế nào? Anh lén lút ngước mắt lên, rất nhanh đã bị phát hiện, người phía sau lại đem miếng bịt mắt kéo lại. Người trước mặt ép anh ngửa đầu lên, đồng thời giật xuống đồ vật nhét trong miệng. Anh bị hai người tùy ý đùa giỡn, một vật cứng rắn mang theo mùi tanh nhàn nhạt áp vào chóp mũi anh.

Người phía sau dùng sức đâm Han Wangho một chút, vật cứng trực tiếp chọc trúng môi anh, có người phát ra một tiếng thở dài.

"Haha, như thế này đã thỏa mãn?" Người phía sau cười, vừa nói vừa mạnh mẽ đâm vào, hoàn toàn hưởng thụ hậu huyệt của Han Wangho quấn lấy, đồng thời dùng tay bịt miệng anh. Han Wangho bị đâm đến đỏ ửng từ đầu xuống chân, ý thức dần trở nên hỗn loạn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dương vật của nam nhân ở bên trong mình đập liên hồi, hắn sắp bắn.

Người kia nhanh chóng đâm vài chục cái, Han Wangho nghe thấy âm thanh nhớp nháp của hắn:

"Thật thoải mái... So với tưởng tượng của ta còn thoải mái hơn gấp ngàn lần... Tiếp theo..."

Còn có một lần kinh khủng như vậy? Lời báo trước kinh dị khiến bụng dưới của Han Wangho kịch liệt co thắt, rồi từng dòng tinh dịch bắn vào trong cơ thể anh.

Han Wangho cản nhận được người trước mặt hô hấp gấp gáp, không biết hai người trao đổi gì, người phía sau chậm rãi đứng dậy rút ra ngoài.

Hiệp thứ hai sao... Han Wangho suýt nữa ngất đi, quy đầu của người thứ hai đã bắt đầu tiến vào. Hậu huyệt đã được làm đến mềm mại không cách nào phản kháng mà chấp nhận người kia. Người này so với người đầu tiên sức lực còn lớn hơn, giống như muốn đâm xuyên qua Han Wangho vậy. Hắn một tay nắm chặt eo của Han Wangho, một tay đùa bỡn lưỡi của anh.

"Ô ô.... tha cho ta...xin lỗi...van cầu ngươi..."

Người kia nghe được anh cầu khẩn, thật sự ngừng một chút, sau đó rất chậm hỏi anh.

"Không thoải mái sao? Rất đau sao?"

Han Wangho nhận ra người này so với người đầu tiên dễ nói chuyện hơn, tiếp tục lấy lòng:

"Ngươi muốn cái gì? Ta đều có thể cho ngươi... Cầu xin người thả ta đi..."

Người kia liên đưa tay sờ sờ tóc anh, nhẹ nhàng túm lại. Loại khí thế này càng làm cho Han Wangho cảm thấy mình thật sự đang bị cưỡng hiếp một cách sâu sắc. Hậu huyệt bắt đầu tiết ra chất dịch.

Người đầu tiên áp lại gần.

"Này... tuyển thủ Peanut thật thoải mái..." Hắn vươn tay nghịch ngợm đầu ngực của Han Wangho, vuốt ve quả táo của anh.

Han Wangho chịu đựng sự công kích nhẹ nhàng đó:

"A...Tha cho ta...khốn kiếp...Van cầu các ngươi...khốn kiếp..."

Người phía sau bị phản ứng hỗn loạn của anh chọc cho rất hài lòng, phát ra tiếng cười thoải mái. Hắn vươn tay mò đến đùi của Han Wangho, càng dùng sức chen vào. Đột nhiên biến hóa góc độ khiến Han Wangho giật nảy mình.

"Có đâm nào điểm nhạy cảm của Wangho hay không?" Người thứ nhất tò mò hỏi.

Người phía sau được khuyến khích nâng anh lên, đóng đinh Han Wangho vào đùi hắn và đâm thật mạnh từ dưới lên. Hai tay Han Wangho vẫn luôn bị trói sau lưng, thiếu chút nữa đã mất đi ý thức, khoái cảm lại càng khiến anh lung lay sắp đổ.

Lực đâm của nam nhận khiến Han Wangho vô thức cong lưng lên phối hợp với động tác của hắn, miệng phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào. Người trước mặt vươn tay nắm lấy bộ phần sinh dục của anh, hòa theo tiết tấu phía sau, khoái cảm tầng tầng lớp lớp rốt cuộc tích lũy đến cực hạn. Cơ thể Han Wangho sững sờ một giây liền bắn ra.

Anh ngã phịch xuống giường, lập tức có người tiền gần hôn anh, phía sau bị xâm nhập không ngừng.

Han Wangho có lẽ không phân rõ được người đầu tiên và người thứ hai nữa... anh vốn do lịch trình thi đấu đầu mùa giải nặng nề mà sụt cân đi rất nhiều, nhưng chưa hề thấy khủng hoảng vì tinh lực kiệt quệ như thế này.

Lúc này, khoái cảm không thể kháng cự từ trong ra ngoài nuốt lấy anh, chân vì sảng khoái mà co cuộn lại. Anh dám chắc mình sẽ bị vòng xoáy nóng bỏng này nuốt chửng, chỉ còn lại một lớp da, một nắm xương, chỉ cần một đêm....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net