Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Wangho bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, huấn luyện viên nhắc nhở anh đừng quên họp báo vào buổi trưa. Han Wangho đáp ứng, đồng thời suy nghĩ báo cảnh sát rất tự nhiên biến mất, thậm chí còn không cần đến quá trình tự thuyết phục chính mình. Nếu như báo cảnh sát, tất cả chuyện tiếp theo đều sẽ bởi vì anh mà bị hủy hoại. Chưa kể hai tên quấy rối đó cẩn thận đến mức không để lại chút dấu vết nào của tội ác ở trong phòng, thậm chí đến ga giường cũng không phải của khách sạn.

Anh nằm trên giường nửa ngày, đương nhiên buổi họp báo cũng bị từ chối vì lý do đau đầu.

Khi đến phòng huấn luyện vào ngày hôm sau, Yoo Hwanjoong là người đầu tiên nhận thấy có gì đó không ổn với Han Wangho:

"Anh Wangho không sao chứ? Có vẻ như anh vẫn chưa được nghỉ ngơi đủ"

Kim Suhwan lập tức nhìn sang, mặc dù không nói gì nhưng lại chăm chú nhìn Han Wangho một cách lo lắng. Jung Jihoon và Choi Hyunjoon cũng lần lượt quay đầu rời mắt khỏi màn hình.

Choi Hyunjoon nói đùa.

"Anh Wangho, anh chơi DNF nhiều quá nên thành ra thế đấy."

Han Wangho đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.

"Đừng có học theo Jihoon châm chọc anh, anh như thế này đều là do đánh xếp hạng đấy."

Jung Jihoon cười nói.

"Còn có thể đùa giỡn, Wang-ssi không sao."

Han Wangho giòn tan cười.

"Đương nhiên, không có vấn đề..."

Kim Suhwan chậm rãi đi theo nói.

"Anh Wangho, anh có muốn uống sữa chuối không? Em có mua thừa một hộp."

"A, cảm ơn Suhwan." Han Wangho nhẹ nhàng nhận lấy, cắm ống hút, hút sâu một hơi, nuốt một ngụm lớn.

Cả ngày dài tập luyện căng thẳng, mọi người mệt mỏi thu dọn các thiết bị trên bàn, cảnh đêm bên ngoài cửa sổ sáng ánh đèn neon không khác ngày thường là bao.

Han Wangho đeo ba lô lên lưng, xoay người bước ra khỏi phòng huấn luyện rồi lập tức lùi trở lại.

"Jihoon à, có muốn cùng trở về không?"

Jung Jihoon cảm thấy lạ lùng nhìn anh một chút, quay đầu lại nhìn Choi Hyunjoon, nói.

"Em với Hyunjoon đi ra cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn, Wang-ssi muốn em mua gì không?"

Han Wangho kéo dây ba lô nói.

"Không cần."

Kim Suhwan không biết đứng sau lưng anh từ lúc nào, hỏi Han Wangho.

"Anh Wangho, cùng về ký túc xá đi."

"Được!" Han Wangho hai mắt sáng rỡ nhìn Kim Suhwan.

Hôm nay tập luyện kết thúc sớm hơn bình thường, trên đường còn có hai ba người đi bộ, mặt trăng đỏ to lớn cũng không xuất hiện. Tốc độ của Han Wangho vẫn tăng nhanh trong vô thức, Kim Suhwan cũng đi theo tốc độ của anh, vẫn không nói một lời nào.

Han Wangho biết rõ Kim Suhwan là đứa nhỏ kiệm lời, liền vừa đi vừa tìm đề tài nói chuyện.

"Suhwan chơi Jinx rất tốt."

Kin Suhwan sửng sốt một lúc, rồi đáp lời.

"À, cũng tạm được đi. Nhưng...anh Wangho rất căng thẳng sao?"

"Hả? Sao anh phải căng thẳng?"

Kim Suhwan nghiêng đầu, suy tư thật lâu, có lẽ phải đợi được một khúc dạo đầu mới có thể nghe từng chữ cậu nói. Kim Suhwan nhìn người đội trưởng thấp hơn nửa cái đầu của mình, nhẹ nhàng nói.

"Anh Wangho hôm nay đi rất nhanh, nói chuyện cũng rất nhanh, lúc nhìn em...ánh mắt..."

"Mắt? Ánh mắt anh thế nào?"

Kim Suhwan lắc đầu.

"Không có gì, lúc anh Wangho nhìn em, ánh mắt rất nhanh đã lướt qua."

"Thật sao? Haha, xin lỗi."

Kim Suhwan đợi một lúc trước khi nói.

"Anh Wangho đừng căng thẳng, trận đấu vào thứ 7 em sẽ gánh."

Han Wangho tim đập thình thịch, nhìn không được vươn tay nhéo cánh tay của đứa nhỏ.

"Anh biết, Suhwan nhất định sẽ gánh."

Rõ ràng là trẻ con, thế nhưng khi nhìn vào mắt Kim Suhwan, Han Wangho lập tực cảm nhận được sự bình yên như đang phiêu du mặt biển tĩnh lặng.

Anh nháy mắt mấy cái, hỏi.

"Suhwan từng có người yêu chưa?"

Kim Suhwan nghiêm trang hừ một tiếng, đợi một hồi mời nói.

"Không có."

Han Wangho không ngạc nhiên với câu trả lời đó.

"Không sao, dù yêu đến mấy cũng có ngày thất tình thôi. A, anh có nên nói điều tiêu cực như thế không nhỉ..." Han Wangho vươn vai, gthay đổi ngữ điệu giống như một tiền bối nói lại "Vậy Suhwan thích kiểu con gái như thế nào?"

Kim Suhwan mím môi lắc đầu.

"Người đó rất lợi hại, rất dũng cảm, cũng rất thông minh. So với người đó, em chẳng là gì cả."

Han Wangho bị sự chân thành của Kim Suhwan làm cho kinh ngạc.

"Thật sự là một cô gái tốt..."

Anh nhìn con đường lặng lẽ kéo dài về phía xa, con đường mà anh cũng Kim suhwan cùng nhau đi qua. Anh đã thay đổi nhiều người bạn đồng hành xung quanh mình, hiện tại cũng như vậy. Không, có lẽ vẫn có chút khác biệt, với tư cách là người đội trưởng dẫn dắt, anh đang nhìn người thanh niên này nhấc bổng cả thế giới và nắm chặt nó trong tay.

"Suhwan cũng rất giỏi, em còn rất trẻ, sau này sẽ có tất cả."

Kim Suhwab đã thể hiện rất tốt trong trận đấu cuối tuần, hoặc là nói các đồng đội đều cực kỳ ưu tú. Bọn họ dành chiến thắng 3-1 trước đối thủ và tiến vào trận chung kết tổng.

Han Wangho thở phào nhẹ nhõm một hơi, không gọi cảnh sát là đúng, trong lòng anh không ngừng khẳng định trách nhiệm của người đội trưởng.

Nhân viên công tác đề nghị liên hoan chúc mừng, và các đồng đội vẫn đang đắm chìm trong chiến thắng lần lượt đồng ý. Một nhóm người đến quán rượu, gọi hai chục cốc bia, ăn sạch thịt nướng. Han Wangho vỗ vỗ gò má bốc hỏa, đi tới quầy lễ tân thanh toán. Trong lúc chờ đợi, anh quay đầu nhìn bầu trời đêm mờ ảo, một cơn gió lạnh xộc vào trong cửa hàng, anh bất giác rùng mình. Đột nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai anh, Han Wangho suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Jung Jihoon bối rối nhìn Han Wangho, hỏi.

"Làm sao vậy?"

Han Wangho nhìn khuôn mặt quen thuộc của Jung Jihoon, vội vàng lắc đầu.

"Không có việc gì, em như thế nào đi không có tiếng động."

Jung Jihoon phàn nàn về sự ngạc nhiên của Han Wangho.

"Anh Wangho say rồi." Cậu đưa tay chạm vào trán Han Wangho, sau đó xác nhận. "Hyunjoon và đội quản lý nói rằng họ sẽ đi hát, Wang-ssi có muốn đi không?"

Han Wangho lắc đầu.

"Không, mọi người đi đi." Anh theo bản năng nhìn đồng hồ, mới 10h, không sao.

Một mình anh trở về ký túc xá, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường, mệt mỏi vì cơn say lập tức chìm vào giấc ngủ. Sau khi ngủ mê man một lúc, Han Wangho bị cơn buồn đi vệ sinh đánh thức, bèn đứng dậy đi vào nhà tắm. Ký túc xá vẫn yên ắng, không biết đồng đội đã trở về chưa?

Anh quay bước ra khỏi phòng tắm thì chuông cửa vang lên, chắc là ai đó quên mang theo chìa khóa. Han Wangho híp mắt ra mở cửa, đối diện là một túi vải màu đen thui, Han Wangho chưa kịp nhìn thấy gì. Đã bị trùm túi vải lên đầu rồi đẩy ngã ra mặt đất. Anh trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo lại, hai chân vội vàng dùng sức muốn đứng lên, nhưng thân trên nhanh chóng bị nam nhân cao lớn đè xuống, một bàn tay to lớn bịt chặt miệng của anh.

Han Wangho nhanh chóng bị hai người đẩy vào trong phòng, cạch một tiếng, cửa bị khóa lại. Đầu Han Wangho đụng trúng sàn nhà lúc ngã xuống, đau đớn tạo thành tiếng ù ù.

Hai người khiêng Han Wangho lên giường, nhanh chóng trói chặt tay chân anh, túi vải trên đầu bị kéo lên che mắt, sau đó nhét vào miệng anh thứ lần trước.

Toàn thân Han Wangho không tự chủ được run lên. Sớm biết... Sớm biết....

Ngập tràn trong hối hận cũng tức giận, hai người kia đã đem quần ngủ của anh cởi ra, tách hai chân ra và trói chân phải của anh vào thành giường.

Han Wangho một lần nữa phát ra âm thanh gầm gừ tuyệt vọng, vì cái gì... sao bọn chúng lại biết mình ở đâu? Sao mình lại không nhớ gì như vậy?

Nam nhân tiến tới hôn lên giọt nước mắt của anh.

"Tuyển thủ Peanut lại khóc...tại sao? Không phải ngươi đã thắng trận sao? Chúng ta sẽ đến gặp ngươi và chứng kiến ngươi dành chức vô địch, Wangho..."

Nước bọt của Han Wangho không ngưng chảy ra miếng bịt miệng, người thứ hai đã ôm lấy anh, phát ra âm thanh sột soạt, hắn xuyên qua miếng vải đen chạm vài mắt Han Wangho, sau đó ở bên ngoài bịt miệng ngậm lấy môi Han Wangho.

"Ngươi thật ngây thơ...ngươi chưa có mối tình đầu đúng không? Cũng phải..."

Người đầu tiên nhìn hai người nhàn nhạt hôn, không khỏi cảm thán.

"A... tuyển thủ Peanut cũng chưa có mối tình đầu không phải sao? Chúng ta cũng không có... Chúng ta hãy trở thành mối tình đầu của nhau đi..."

Han Wangho chịu thua mà buông hàm răng, mối tính đầu của mình là trở thành chỗ thủ dâm cho hai kẻ xa lạ này sao?

Đúng lúc này, tiếng chìa khóa truyền đến từ lối vào, các đồng đội đã quay trở lại! Han Wangho cố gắng phát ra âm thanh. Sao đó không rõ là ai nói chuyện.

"Em mang sữa chua về cho anh Wangho, muốn mang cho anh ấy không?"

Một người khác đáp.

"Không cần đâu, chắc cậu ấy đang ngủ rồi. Hơn nữa, em dám vào phòng cậu ta không?"

"Cũng đúng, vậy để tủ lạnh được rồi."

Một trận ồn ào ngắn ngủi qua đi, ký túc xá lại trở nên yên tĩnh. Han Wangho gần như cam chịu cúi đầu, sau đó nghe được hai người sau lưng không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười.

Anh không biết mình bị làm bao nhiêu lần. Những cơn cực khoái lặp đi lặp lại đủ để khiến "mối tình đầu" trở nên nhạt nhòa chỉ sau một đêm, giống như tờ giấy vệ sinh dính đầy tinh dịch trên bàn một học sinh trung học nào đó.

Cuối cùng, có người phủ những nụ hôn lên bụng cùa anh, chậm rãi tuột xuống, ngậm lấy dương vật của Han Wangho. Toàn thân anh chấn động, sau đó bị động tác ân cần của người kia dọa cho không dám động. Nam nhân ngây ngô ngậm đến điểm sâu nhất, lại thuận theo chiều dài liếm qua liếm lại. Han Wangho khó lòng từ chối, thắt lưng bắt đầu sụp xuống, đùi co thắt. Anh không khỏi rên rỉ một tiếng.

"Ưm...ưm..."

Nghe thấy âm thanh của anh, nam nhân càng thêm tận tâm phục vụ. Han Wangho hung hắng nắm chặt tay, rất nhanh bắn ra dòng tinh dịch mỏng manh.

Sau đó là những cái vuốt ve quen thuộc, bốn bàn tay không ngừng di chuyển trên cơ thể anh. Han Wangho cảm giác được hai nam nhân kia chưa hoàn toàn phát tiết, nhưng anh đã vô lực rồi.

Họ rời đi ngay sau khi tỉnh dậy, Han Wangho nắm lấy dây chuyền như một lời cầu nguyện, dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net