Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần nữa tỉnh lại, Han Wangho dường như đã có nhận thức mới - là người ở cạnh mình. Có thể biết chỗ ở của mình, có thể ở trong tình huống mình phòng bị đầy đủ tìm ra kẽ hở, đây là điều mà một tên biến thái chỉ biết gõ phím trên mạng để trút bỏ dục vọng không thể làm được, chỉ có thể là người xung quanh mình.

Trong lúc luyện tập, khi thi đấu và cả trong cuộc sống hàng ngày, mỗi giờ mỗi phút đều có người nhìn chằm chằm vào anh, tùy thời điểm đều có thể nhào lên săn mồi. Sự thật này còn làm Han Wangho suy sụp hơn vả lần bị cưỡng bức đầu tiên.

Sẽ là ai chứ?

Han Wangho cố gắng liệt kê một danh sách những kẻ tình nghi, nhưng việc lặng lẽ đếm tên từng người khiến anh cảm thấy hoang đường, sao có thể là những đồng đội ngày đêm đồng hành và hỗ trợ lẫn nhau đây? Anh không biết phải làm gì, thậm chí không có khả năng báo cảnh sát, chứ đừng nói đến việc làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Han Wangho quyết định âm thầm điều tra, nếu tìm ra bọn họ có thể nghiêm túc nói chuyện, đạt được thỏa thuận, anh chỉ có thể bất đắc dĩ mà nghĩ như vậy.

Lúc Han Wangho trở lại ký túc xá đã là buổi chiều, mùa giải đã kết thúc nên ktx cũng không có người. Han Wangho qua loa tắm rửa, những vết hôn, vết gặm cắn, vết thâm đỏ không thể nào biến mất, vì vậy anh quấn lên mình một chiếc áo len mỏng.

Ngồi trước màn hình máy tính một lúc, nếu như xóa sạch ký ức đêm qua thì đây vẫn là một mùa xuân tươi đẹp. Han Wangho dùng điện thoại đặt một chiếc bánh kem, lúc kỷ niệm 8 năm chơi chuyên nghiệp, người nhà của Kim Suhwan đặc biệt vì anh tổ chức một buổi tiếc mừng nho nhỏ, đây xem như là món quà đáp lễ đi.

Han Wangho lấy bánh từ tiệm bánh ngọt, xoay người đi hướng ga tàu điện ngầm, sau đó nghĩ nghĩ liền đổi một chiếc taxi. Seoul đã xế chiều mà vẫn nóng không chịu nổi, khi đi qua cầu bắc ngang qua sông, hàng cây ven sông xa xa cùng nhau đung đưa, tán lá rộng xanh trông như cánh quạt to, nhưng gió không thổi được đến Han Wangho.

Người tài xế trung niên liếc nhìn Han Wangho qua kính chiếu hậu mấy lần nhưng không nhận ra anh là ai, chỉ oán trách.

"Sao lại nóng thế này? Thời tiết này thật sự là... trái đất này sắp nổ tung rồi."

Han Wanhho cong khóe miệng ậm ừ tỏ vẻ đồng ý.

Người tài xế tiếp tục nói

"Cậu đi gặp bạn gái à? Bánh kem nhìn rất đẹp, nhất định ăn rất ngon."

Han Wangho xấu hổ cười hai tiếng

"A, không phải, chỉ là một người em thân thiết thôi."

Người tài xế lại hỏi

"Cậu là sinh viên đại học à? Đẹp trai như vậy hẳn là có rất nhiều cô gái theo đuổi nhỉ."

Han Wangho nhắm mắt lại, không biết làm sao đối phó, chỉ đành lấy điện thoại ta lướt hai cái. Các tin nhắn chưa đọc đều là lời chúc mừng từ bạn bè hoặc người quen, Han Wangho nhanh chóng trả lời bằng emoji, sau đó mở Twitter xem một chút tin tức trận đấu ngày hôm qua.

Khi chụp ảnh tập thể sau trận đấu, anh cùng mẹ và đồng đội ngồi tụm vào một chỗ, mẹ anh đã cầm lấy tay Jung Jihoon đặt lên tay anh. Jung Jihoon chỉ đơn giản nắm chặt lấy cổ tay Han Wangho. Han Wangho thu phóng hình ảnh để nhìn lại nhiều lần, trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ quái. Xe chạy qua đầu cầu, hàng cây ven sông cùng dần hiện ra trong tầm mắt của Han Wangho, hình ảnh cái cây xuất hiện ở cuối con đường vào ngày đầu tiên bỗng nhảy vào não anh.

"Tuyển thủ Peanut, không phải nói nhất định sẽ thắng liền thắng sao."

Là Jung Jihoon!

Han Wangho liều mạng bắt lấy câu nói đó. Câu này là chính Han Wangho nói ra vào thời khắc chiến thắng của bọn họ.

Anh nhớ lại dáng vẻ cao lớn của người đàn ông này, giọng điệu thỉnh thoảng mơ hồ khi hắn ta nói chuyện, thậm chí cả sức mạnh khi hắn dùng hai tay ôm lấy eo anh. Hiện tại anh cực kỳ hối hận tại sao mình không nhận ra sớm hơn.

Han Wangho cầm theo bánh kem, bước nhanh về phía nhà của Kim Suhwan. Người mở cửa là mẹ của Kim Suhwan, vừa nhìn thấy anh, bà không khỏi bất ngờ.

"A, Wangho, con tới tìm Suhwan sao?" Bà quay đầu gọi tên Kim Suhwan, sau đó quay lại lo lắng quan tâm hỏi thăm. "Con không sao chứ? Sắc mặt Wangho nhìn không tốt lắm."

Tay Han Wangho xoắn vào sợi dây buộc hộp bánh kem, không cách nào mở miệng nói chuyện. Anh đi theo mẹ Kim vào nhà, Kim Suhwan chậm chạp còn chưa xuống, Han Wangho đành đem bánh kem để trên bàn, lúng túng bưng cốc trà đen mà mẹ Kim đưa cho.

Mẹ Kim vỗ vai Han Wangho, xúc động khích lệ.

"Wangho thật sự không tầm thường, nếu không nhờ có con, Suhwan nhà chúng ta sẽ không trưởng thành nhanh đến thế."

Trên người mẹ Kim mang theo hương nước hoa thoang thoảng mùi gỗ tươi mát, Han Wangho mím môi, cố gắng ngước lên tỏ vẻ ngoan ngoãn. Bỗng nhiên, đáp án thứ hai đập vào mắt anh, anh đã ngửi thấy mùi hương này ngay trong đêm đầu tiên...

Hoàn toàn không thể nào, Han Wangho hỏi như đang cầu cứu.

"Dì ơi, dì dùng nước hoa mùi gì vậy? Thật thơm..."

Mẹ Kim cười đáp

"À, đây không phải mùi nước hoa, chỉ là bột giặt nhà chúng ta thôi. Nhưng cũng không phải bột giặt thông thường, dì có thêm hương liệu vào, nên mùi không quá nồng lại rất nhẹ nhàng tươi mát. Wangho thích mùi này sao? Suhwan cùng rất thích."

Han Wangho tựa hồ như bị đập nát, cho nên hai kẻ liên tục làm như vậy với anh, chính là hai người em trai mà anh luôn tin tưởng và dựa dẫm. Trong đầu anh không ngừng vang lên tiếng chuông báo động ầm ỹ, nửa phút tiếp theo cái gì anh cũng không cảm nhận được, giống như đang chờ chết ở một nơi hoang dã.

Kim Suhwan quay người đi xuống nhà, vừa nhìn thấy Han Wangho, khóe miệng cong lên. Jung Jihoon đi theo ngay sau cậu ta, tình cơ hôm nay cậu được mời đến làm khách ở nhà Kim Suhwan.

Han Wangho không thể ở cùng phòng với hai người này được nữa, liền đừng dậy muốn chạy ra ngoài. Jung Jihoon cùng Kim Suhwan liếc nhau một cái, rất nhanh liền nhận ra Han Wangho đã biết tất cả mọi thứ. Jung Jihoon bước tới, nắm lấy cổ tay Han Wangho, như thường lệ, cười cười làm khó Han Wangho.

"Anh Wangho không phải muốn về sớm đấy chứ? Anh mua bánh kem cho Suhwan cũng không mua cho em, giờ thấy em lại muốn bỏ về."

Mẹ Kim đi về phía phòng bếp trêu chọc nói.

"Nói linh tinh cái gì, Wangho đương nhiên sẽ ở lại ăn cơm chiều rồi. Suhwan, con và Jihoon phải cảm ơn Wangho nhiều vào."

Kim Suhwan ngoan ngoãn gật đầu với mẹ, nhìn chằm chằm vào Han Wangho nói.

"Vâng, bọn con sẽ cảm ơn anh Wangho tử tế."

Trước khi chuẩn bị bữa tối, mẹ Kim rủ Han Wangho cùng xem những bức ảnh thời thơ ấu của Kim Suhwan. Nhìn thấy Kim Suhwan nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, Han Wangho càng thêm đau đầu.

Mẹ Kim đưa một bức ảnh Kim Suhwan chơi game bên bàn máy tính, mặc dù phải với tay hết cỡ mới có thể dùng hết bàn phím, nhưng đứa trẻ này hoàn toàn tập trung vào nó.

Mẹ Kim cười cười phàn nàn

"Suhwan từ nhỏ đã như vậy rồi, thích gì phải có cho bằng được. Lúc đó nhà dì đi mua sắm, nó nhìn thấy máy chơi game này, rõ ràng rất thích, nhưng lại không nói với dì lời nào, tự mình lén lút bỏ bữa sáng để dành hết tiền tiêu vặt. Lúc dì dọn giường mới phát hiện, dưới gối toàn là tiền lẻ."

Kim Suhwan cảm thấy mẹ đang nói xấu về mình, bắt đầu muốn lướt qua ảnh khác. Lúc giờ tay ra vừa vặn che lấy mu bàn tay của Han Wangho. Han Wangho cười lạnh một tiếng.

"Không phải ngươi muốn cái gì cũng nhất định phải đạt được."

Kim Suhwan rút tay lại, nhanh chóng trả lời.

"Nhưng anh Wangho từng nói rằng em sẽ có tất cả."

Han Wangho ngồi đối diện hai kẻ phạm tội, anh không biết mình đã ăn gì, tất cả đồ ăn ngon chỉ còn là vị đắng khi anh nuốt xuống.

Bữa tối dài cũng đã kết thúc, cuối cùng Han Wangho cũng có thể nói lời tạm biệt. Trước khi Han Wangho kịp bỏ trốn, Kim Suhwan đã đề nghị.

"Gần đầy có một bờ biển rất đẹp, anh có muốn đi dạo một chút không?"

"Đi, đi tiêu hóa thức ăn đi, sau khi ăn đi dạo một chút rất tốt cho tiêu hóa. Nhìn mấy đứa sao lại gầy như thế này." Mẹ Kim đẩy bọn họ ra ngoài cửa, nói "À phải, nhà chúng ta có một căn biệt thự biệt lập cạnh biển. Có thể yên tĩnh ngắm biển cũng có thể tự do vui đùa, không cần câu nệ như ở chỗ này. Wangho nhất định rất mệt mỏi? Đi thư giãn một chút đi."

"Wang-ssi thật sự rất gầy, trên người toàn xương, đâm vào rất đau." Jung Jihoon cụp mắt nhìn anh.

Han Wangho xem câu nói này như một sự khiêu khích, anh hất tay Jung Jihoon ra, một mình chạy về phía trước. Jung Jihoon cùng Kim Suhwan từ phía sau nhanh chóng đuổi theo, ba người rất nhanh đã đi đến bờ biển. Vùng biển này tựa lưng vào núi, đá lởm chởm, ít người qua lại.

Sau lưng Han Wangho sóng lớn cuồn cuộn kéo lên nhưng luôn giữ một khoảng cách với anh. Anh bắt đầu thẩm vấn.

"Tại sao?"

Jung Jihoon kinh ngạc hỏi lại

"Tại sao?!"

Han Wangho mím môi, ấm ức sắp khóc.

"Tại sao lại là ta? Tại sao các người lại đối xử với ta như vậy? Các người căm ghét ta sao?"

Jung Jihoon đi lên phía trước

"Sao có thể như thế? Chúng em thích anh Wangho như vậy. Làm sao có thể cũng người mình không thích làm tình? Vì thích anh, nên mới cùng anh làm chuyện đó."

Han Wangho xoay người nắm một nắm cát ném thẳng vào mặt Jung Jihoon, Jung Jihoon nghiêng đầu.

"A, Han Wangho, anh muốn bỏ lại em rồi, có đúng không?"

Han Wangho không thể tin được trả lời

"Cái gì?"

Jung Jihoon không lùi bước nữa, hoàn toàn vươn tới trước mặt anh.

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy em chơi trò chơi, anh đã muốn đem về danh hiệu quán quân cho em. Là nói dối đúng không?"

Han Wangho nhất thời không kịp phản ứng, Kim Suhwan từ bên cạnh tiến lên.

"Anh Wangho cần bọn em, nhưng lại chỉ cần trong trò chơi"

Han Wangho há miệng lại chỉ phun ra được mấy chữ

"Không..."

Jung Jihoon đột nhiên cúi đầu, vội vàng hôn lên môi Han Wangho.

"Người ta nói lời nói của nam nhân khi lên giường đều là giả dối, nhưng những gì em nói đều là thật, tin tưởng em, được không?"

Han Wangho chưa từng nhận được phản ứng về tình cảm của Jung Jihoon, và anh cũng không phải người quan tâm đến chuyện đó. Một bên Han Wangho muốn móc ra trái tim mình, một bên lại muốn bỏ chạy đi thật nhanh. Anh bị choáng bởi suy nghĩ thật sự của Jung Jihoon.

"Em sẽ lấp đầy anh. Cho dù đó là tuyển thủ Peanut, hay là Han Wangho."

Han Wangho cau mày đẩy Jung Jihoon ra, Kim Suhwan tiến lên chân thành nói.

"Anh Wangho, xin lỗi."

Han Wangho không thể tin nhìn ánh mắt của Kim Suhwan, nó bình tĩnh ngay cả khi nói lời xin lỗi. Kim Suhwan thật sự không hề nghĩ mình đã làm gì sai.

Gió biển đập vào những bức tường đá xung quanh, trước mặt Han Wangho chỉ có sóng, nhưng mỏm đá ướt, và hai con người đen tối của mèo đêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net