Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúa có tồn tại, ngay cả khi Ngài thỉnh thoảng đến muộn. Khi Han Wangho tỉnh lại, anh đã được tắm rửa sạch sẽ, trong tay nắm chặt sợi dây chuyền thập tự giá. Anh chống tay ngồi dậy nhìn xung quanh, đây vốn là không gian mà anh yên tâm nhất, không người nào dám tiến đến. Dấu vết của cuộc tấn công biến thái biến mất không còn tăm tích, Han Wangho tự gõ vào đầu mình, đem gối ném xuống giường để trút giận. Ngay cả ký túc xá nơi anh sống cùng đồng đội cũng không còn an toàn nữa, Han Wangho quay người mở tủ quần áo, lấy vài bộ đồ thường mặc.

Lúc đi ra ngoài thì bắt gặp Kim Suhwan vừa vặn trở về, nhìn thấy Han Wangho, bình thản hỏi:

"Anh Wangho muốn ra ngoài à?"

Han Wangho hơi hé bờ môi trắng bệnh, cuối cùng chỉ phun ra một chữ:

"Ừm."

Kim Suhwan đi tới trước mặt anh một bước, vừa định dơ tay, Han Wangho đã nhanh chóng né tránh. Kim Suhwan vội vàng đến dìu anh.

"Anh, anh phát sốt rồi?"

Han Wangho nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kim Suhwan, hai chân khập khiễng dựa vào ghế sô pha, buồn bực nghĩ "Nếu có thể vào được ký túc xá của mình, vậy ở bên ngoài cũng không an toàn."

Kim Suhwan lấy cho Han Wangho một cốc nước, đem khăn ấm đưa tới, đắp lên trán anh. Han Wangho nhắm mắt, biết Kim Suhwan đang nhìn mình, trong lòng liền thấy an tâm.

"Suhwan ah, nhanh lớn lên đi."

Kim Suhwan ừ một tiếng, Han Wangho không nhịn được cười.

"Em ừ cái gì?"

Kim Suhwan chân thành xin lỗi.

"Vì em mà anh Wangho mới cực khổ như vậy, em sẽ cố gắng..."

"Ăn một nghìn bát cơm?"

Kim Suhwan nghe anh nhắc đến chuyện này, cười đáp:

"Ăn một nghìn bát cơm."

Han Wangho nắm chặt khăn trong tay, cảm giác sức sống đã hồi phục được gần một nửa, mấy giờ trước bụng anh toàn là tinh dịch, giờ cái gì cũng không có, chỉ có cảm giác trống rỗng đang thiêu đốt dạ dày.

Han Wangho kéo dài giọng sai bảo Kim Suhwan.

"Để đội trưởng của em ăn trước đã. Suhwan nấu cho anh một bát mì nhé."

Kim Suhwan gật nhẹ đầu, lập tức đứng dậy đi đến phòng bếp. Han Wangho tiếp tục nằm ngửa trên sô pha chợp mắt. Cửa được mở ra, một giọng nói từ trên cao truyền đến, Jung Jihoon, đang đứng ngược sáng, trông như một cái cây cao giữa tháng 6.

"Wang-ssi, anh ăn sáng chưa? Mọi người không dám gõ cửa phòng anh, tối hôm qua em có đem sữa chua về, anh có muốn uống không?"

Han Wangho bị mấy chữ này làm cho giật mình, á một tiếng liền không nói nữa.

Jung Jihoon mang bánh mì từ cửa hàng tiện lợi về, đưa đến trước mặt Han Wangho. Mùi thơm ngọt ngào khiến Han Wangho buồn bực, anh há to miệng, nhưng cũng chỉ cắn xuống một miếng nhỏ. Jung Jihoon nhìn thấy dấu răng nhỏ, tự mình cắn hơn phân nửa cái bánh.

Han Wangho bị hành động của cậu chọc cười , đang muốn mở miệng nói chuyện, Kim Suhwan đã bưng bát mì tôm tới. Jung Jihoon nhìn Kim Suhwan một chút, nhường chỗ cho cậu ta rồi quay người đi đến trước máy tính.

Han Wangho nhận bát mì, khịt mũi ăn mấy miếng, cảm giác được Kim Suhwan còn đang nhìn mình, ngậm mì tôm trong miệng nhất thời không biết nên nuốt hay không.

"Làm sao vậy?"

Kim Suhwan lắc đầu

"Nuôi em đi, em sẽ carry."

Han Wangho và Jung Jihoon đang quay lưng lại nghe thấy những lời đó đồng thời bật cười.

Han Wangho vỗ đầu cậu

"Bọn anh sẽ nuôi em thật tốt, bùa đều cho em ăn. Tuyển thủ Peyz là hy vọng của mọi người nha."

Jung Jihoon tiếp tục chủ đề nói với Han Wangho

"A. Bị thất sủng rồi, Wangho hyung, anh muốn làm gì thì làm đi, em sẽ nuôi anh."

Han Wangho chớp chớp mắt, chuyển đề tài nói

"Có muốn đánh hai ván không?"

Trong kỳ nghỉ hiếm hoi, mọi người thường không hứng thú tới lol. Jung Jihoon mở Valorant và mời Han Wangho, Han Wangho rất tự nhiên kéo theo cả Kim Suhwan vào.

Han Wangho không có hứng thú với trò chơi bắn súng lắm, chưa kể tính cách khó kiểm soát, rất khó có đồng đội có thể chịu đựng được kiêu ngạo bộc phát của anh.

Trò chơi 3 người chưa kéo dài được 10 phút thì Kim Suhwan, người đang cố gắng cứu Han Wangho, đã bị đồng đội mắng trên kênh chat 2 lần.

"A. Ngươi mắng Suhwan làm gì! Em ấy còn là một đứa trẻ!" Khó có thể nói trong giọng điệu của Han Wangho có tinh thần chính nghĩa hay không.

Tâm trạng Kim Suhwan không có chút nào biến động, thậm chí còn mỉm cười nhìn vào màn hình. Han Wangho quay đầu nhìn Kim Suhwan một cái, hỏi.

"Suhwan tức giận sao?"

Kim Suhwan còn chưa kịp mở miệng, đồng đội của họ đã chuyển công kích về phía Han Wangho.

"Người mới là kẻ ngu ngốc nhất!"

Han Wangho bị lời mắng chửi làm cho sửng sốt, sau đó phá lên cười không thể tin được.

"Không phải chứ, đại ca, ngươi đối xử với người mới cũng quá quá phận rồi, mang ta theo với, ta chỉ mới chơi trận đầu tiên."

Anh còn chưa nói xong, JungJihoon đã bắn thẳng vào đầu đồng đội của mình.

"Wang-ssi, em cũng trong trò chơi mà, đừng có bỏ qua em như thế chứ." Nói xong cậu bắn đồng đội kia thêm hai phát nữa.

Han Wangho nhìn xuống và nắm lấy tay Jung Jihoon.

"A, tí nữa thì quên mất, người đi đường giữa của anh là tuyển thủ Chovy nha."

Jung Jihoon nhìn Han Wangho

"Đúng, em là người đi đường giữa của tuyển thủ Peanut."

Sự hưng phấn rối loạn bên trong Han Wangho dần dần yên bình mà lắng xuống. "Đợi một chút, đến khi mùa giải này kết thúc, đợi đến khi chúng ta dành chiến thắng mùa xuân." Anh kiên định nghĩ.

Cả Kim Suhwan và Jung Jihoon đều không thất hứa, bọn họ đã dành được chức vô địch vượt qua cả sự mong đợi của mọi người.

Khi từ "Chiến thắng" bật lên màn hình, Han Wangho đã bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, ôm lấy đồng đội rồi hỗn loạn mà ngã xuống. Không biết ai là người đứng không vứng trước, Jung Jihoon đè cả người lên trên, Han Wangho đành phải ôm chặt lưng Jung Jihoon để ổn định bản thân. Giữa tiếng reo hò và pháo hoa, mọi tâm tư đen tối đều bị giết chết.

Có thể nói chiến thắng cùng cao trào giống nhau đến mức độ nào? Hết lòng tin tưởng vào đồng đội, trao đổi dịch thể, cùng cảm xúc vui buồn, ôm chặt và xuất tinh.

Han Wangho hoảng hốt tỉnh lại, ký ức cuối cùng của anh là mọi người cùng đi liên hoan ăn mừng, anh đã rất cẩn thận không uống rượu mặc cho từng đồng đội và nhân viên đến chúc mừng liên tục phàn nàn.

Sau lưng truyền đến một âm thanh răng rắc, nam nhân giọng nói so với thường ngày càng thêm hưng phấn.

"Nhớ ta không, tuyển thủ Peanut?"

Miệng Han Wangho bị dụng cụ mở rộng cố định khoang miệng, miệng đỏ tươi chỉ có thể khai mở tùy ý chiếm đoạt. Anh chết lặng nhắm mắt lại, đếm ngược từng giờ từng phút dù không biết là ngày hay đêm.

Nam nhân dùng tay nắm lấy chiếc eo mềm dẻo của Han Wangho, quy đầu thô to đâm vào chỗ sâu nhất, Han Wangho còn rõ ràng cảm nhận được mạch đập dương vật của hắn. Anh cảm thấy choáng váng nôn nao, người thứ hai ôm đầu anh hôn nhẹ lên khóe miệng. Sự dịu dàng thoáng qua, và giây tiếp theo miệng anh đã bị nhét dương vật vào.

Han Wangho liên tục quay đầu để tránh đi dị vật tanh tưởi. Điều này chỉ có thể làm cho cả hai người kia thêm hưng phấn, đẩy nhanh nhịp độ đồng loạt tiến công cả trên lẫn dưới. Han Wangho bị khoái cảm bất thình lình tấn công làm cho trợn tròn mắt.

Bản năng khiến Han Wangho dơ tay cào vào không khí, hai người đồng thời giữ chặt tay anh, nhanh chóng ra vào ở hai lỗ huyệt, gần như đồng thời xuất tinh.

Lồng ngực Han Wangho kịch liệt phập phồng, trên nặt tràn đầy tinh dịch, toàn thân còn chưa thoát khỏi tiết tấu vừa rồi.

Hai người kia rõ ràng chưa thỏa mãn, lại đổi lại vị trí tiếp tục chơi. Han Wangho bị kẹp ở giữa hai người, lỗ tai bị xâm nhập chen vào, sau khi lỗ nhỏ bị đút dương vật vào, có người còn có ý đồ đem ngón tay cắm đến.

Da đầu Han Wangho tê dại, dốc toàn lực chống cự. Nam nhân cười cười nói

"Từ từ đến, đừng sợ, tuyển thủ Peanut, không phải nói nhất định sẽ thắng liền thắng sao. Ta còn nghĩ chuyện gì tuyển thủ Peanut cũng có thể làm được..."

Ký ức về trận đầu còn chưa đi xa khiến Han Wangho biến sắc, không hiểu sao rên rỉ một tiếng, vừa chịu đựng tình dục vừa xấu hổ bắn ra.

Lại đổi vị trí 2 lần, cả ba người dần bình tĩnh lại, nhất thời không ai nói chuyện. Một người đừng dậy lấy cốc nước, đỡ Han Wangho uống, nhìn anh nuốt nước bọt, cuối cùng người đó kéo dài giọng nói một câu.

"Nếu bây giờ ta thả ngươi ra, có phải ngươi sẽ lấp tức chạy mất không?"

Han Wangho không nói, nam nhân sờ sờ cổ anh, lại nghe người thứ hai nói.

"Wangho, ta muốn ôm ngươi, có được hay không?"

Han Wangho không biết mình được quyền từ chối, anh bị nâng lên, ngồi lên một người, một lần nữa vòng tay qua vai nam nhân. Lần ân ái này diễn ra chậm rãi, Han Wangho bị người sờ vuốt tấm lưng ẩm ướt đầy mồ hôi, đầu đặt lên vai hắn, mơ hồ cảm thấy khoái cảm đứt quãng. Anh vô lực chống cự.

"Đừng...đừng vào nữa..."

Hai người nghe được giọng nói yếu ớt van cầu của anh, nhưng không ai dừng lại.

Đột nhiên một cơn gió đêm thổi tới, ý lạnh lướt qua khuôn mắt Han Wangho, tinh dịnh khô ráo trải dài trên mặt, xen lẫn mùi thực vật.

Han Wangho bị người dịu dàng ôm lấy, loạn hôn khắp cơ thể anh, trong tiếng rên rỉ không kiểm soát được, Han Wangho chỉ có thể bắn ra mấy giọt nước tiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net