Chương 29: Mượn rượu tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chín giờ tối, Thành Siêu kết thúc buổi tiệc cùng các đối tác và trở về nghỉ ngơi.

Vừa mở cửa phòng, bật sáng đèn thì anh đã nghe được tiếng réo gọi quen thuộc từ phía sân sau.

Anh chạy đến vén rèm và mở cửa kính ra thì nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang ngồi vắt vẻo trên đầu tường, lớn miệng gào to:

"Chú Siêu, chú Siêu, chú Siêu…"

Thành Siêu đỡ trán, cười rộ lên và nhanh chân bước ra sân sau:

"Sao lại lên đó ngồi?"

"Lúc nãy cháu nói là tối nay qua tìm chú chơi mà. Đỡ cháu."

Dứt lời, Minh Anh bất chấp tất cả mà nhảy xuống đất.

Thành Siêu hoảng sợ dang tay đón lấy cô và ôm trọn vào lòng.

Ơn trời là ngày thường anh chăm chỉ luyện tập mới đỡ nổi gánh nặng ngọt ngào này, bằng không hai chú cháu đã ngã lăn quay.

Thành Siêu nhẹ nhàng đặt Minh Anh xuống đất, nhưng cô lại chẳng hề có ý định rời khỏi người anh. Cô choàng tay câu lấy cổ và vùi mặt vào lồng ngực cứng rắn của người trước mặt.

"Chú Siêu, chú thơm quá!" Cô vừa nói vừa dụi đầu, hít lấy hít để.

Nội tâm ngứa ngáy khó nhịn, Thành Siêu vô thức vòng tay ôm lấy cô, cưng chiều hỏi:

"Nhóc con, cháu uống say hả?"

Minh Anh ngẩng đầu nhìn anh, bất mãn nói:

"Cháu không có, chỉ có một lon mà say gì? Cháu là ngàn ly không say."

Gương mặt của hai người cách nhau rất gần. Thành Siêu thậm chí có thể ngửi được mùi cồn hoà quyện cùng hơi thở thơm ngát phả ra từ mũi của Minh Anh.

Cổ họng bỗng chốc trở nên khô nóng, Thành Siêu nuốt xuống một ngụm nước miếng muốn xoa dịu đi cảm giác bức bối bất chợt này. Dù rất luyến tiếc nhưng anh vẫn phải vỗ lên lưng cô và nói:

"Buông chú ra nào, nhóc con nhõng nhẽo."

Minh Anh bướng bỉnh càng siết tay ôm anh chặt hơn. Thành Siêu thật không có cách nào với cô. Nếu không để ý đến phản ứng sinh lý kỳ quặc của cơ thể, Thành Siêu đã để cô tùy ý làm nũng trong lòng mình.

Thành Siêu có chút hoảng loạn, thậm chí là ghê tởm chính mình khi phát hiện trong thời khắc này, anh cư nhiên lại nổi lên dục vọng đối với Minh Anh.

Minh Anh cỡ nào tin tưởng và ỉ lại anh, tại sao anh lại dám có suy nghĩ cầm thú với cô như vậy?

Minh Anh hồn nhiên không biết mình đang rơi vào tay sói, cô càn rỡ dụi đầu vào hõm cổ của Thành Siêu, hơi thở nóng hổi phả vào vùng da nhạy cảm khiến dục vọng trong anh trỗi dậy càng mãnh liệt.

"Chú Siêu, chú có thích cháu không?" Minh Anh hỏi.

Cố đè nén cảm xúc dao động của mình xuống, anh chôn mặt vào mái tóc dài đen nhánh của cô và thì thầm:

"Thích chứ."

Minh Anh ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh như những ngôi sao trên trời:

"Trùng hợp ghê, cháu cũng thích chú nữa."

Nói xong, cô rướn người in môi mình lên môi anh, hôn một cái thật kêu:

"Moa!"

Trái tim Thành Siêu như muốn ngừng đập.

"Minh Anh, cháu có biết mình vừa làm gì không?"

Minh Anh cười hì hì: "Cháu đóng dấu. Bây giờ chú là của cháu, đợi cháu lớn sẽ gả cho chú."

Dứt lời cô lại rướn người hôn anh hai cái nữa:

"Moa moa!"

Tấm màn mong manh mà thành siêu dùng để che đậy dục vọng cầm thú đã bị nụ hôn này đâm thủng. Anh rốt cuộc cũng có thể nhìn thẳng vào nội tâm và nhận ra tình cảm mà mình dành cho Minh Anh không đơn thuần như anh đã từng nghĩ.

Anh đối với cô tràn đầy ý xấu, đó là sự khát khao của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu, khát khao được cùng cô hòa hợp từ linh hồn đến thể xác, chứ không phải là sự cưng chiều đơn thuần của trưởng bối dành cho đứa cháu nhỏ trong nhà.

Trong lúc thành siêu vẫn đang dằn vặt đấu tranh thì sân bên kia vang lên tiếng gọi:

"Minh Anh, mày đâu rồi Minh Anh?"

Minh Anh giật mình buông thành siêu ra, cười hì hì nói:

"Cháu phải về, các bạn đang tìm."

Nói xong, cô lạch bạch chạy đến chân tường nhảy nhót muốn trèo lên.

Bao nhiêu tâm tư kiều diễm của Thành Siêu đều bị bộ dáng chim cánh cụt của Minh Anh làm cho tan biến. Anh thở dài chạy đến ôm lấy vai cô và xoay ngược lại:

"Đi cửa trước, cháu nghiện leo tường nhà."

"Ừm, hì hì." Minh Anh mơ hồ đáp lại, thần trí có vẻ không còn rõ ràng.

Thành siêu thở dài, dắt Minh Anh ra cửa trước và đi vòng lại phòng nghỉ của cô cùng các bạn. Minh Anh ngoan ngoãn theo sau, đôi mắt to tròn đã mông lung hơi nước, hoàn toàn không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc nữa.

Đêm đó, Thành Siêu trằn trọc mãi mà không thể nào đi vào giấc ngủ. Đối diện với nội tâm bị xé toạc đến trần trụi của mình, anh vừa hoang mang, lại vừa áy náy.

Trong đầu anh như chia ra làm hai nửa. Một bên thôi thúc bản thân nghe theo khát vọng đê hèn, muốn được chiếm hữu Minh Anh, biến cô thành người phụ nữ của mình, khiến cô vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi gông xiềng mang tên ái tình do chính anh mang lên.

Một bên thì không ngừng can ngăn và nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo. Minh Anh còn rất nhỏ, thậm chí tâm tính của cô vẫn chưa hoàn thiện, nay thế này, mai lại thế khác.

Mấy tháng trước đây Minh Anh còn tỏ tình với cháu trai của anh, bây giờ cô bé lại nói thích anh, vậy sau này cô còn thích ai nữa? Hiện tại anh thuận theo tâm ý của mình mà đến với Minh Anh, liệu mai đây anh có dễ dàng buông tay khi cô muốn tìm tình yêu mới, hay nhẫn tâm bẻ gãy đôi cánh non nớt của cô và ép cô vĩnh viễn ở lại bên mình?

Chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của Minh Anh biến mất, cõi lòng anh như tan nát.

Hóa ra anh đã yêu Minh Anh từ bao giờ. Yêu thật đậm sâu và yêu trong dày vò.

Dù Thành Siêu biết mình là một cái tên rất được săn đón, từng nhiều lần nằm trong danh sách những người đàn ông mà phụ nữ muốn hẹn hò nhất, nhưng khi đối diện với Minh Anh anh lại thấy tự ti vô cùng. Trong lòng anh, Minh Anh không khác nào một thiên sứ hạ phàm. Cô xinh đẹp, ngây thơ, như một tờ giấy trắng tinh chưa từng bị vấy bẩn. Một kẻ già cỗi như anh liệu có thể giữ chân Minh Anh được bao lâu? Hay đợi khi cô trưởng thành, bị phồn hoa bên ngoài làm mê mắt rồi không chút thương tình mà dứt áo ra đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hana