Tai Hoạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

「mm~」

Shiru tỉnh dậy trên chiếc giường mang đầy mùi hương ấm áp và rất quen thuộc.

Mùi hương này. . . Fuwoaaa. . .

Mà khoan, đây là đâu thế!?

Tôi bật dậy, nhìn xung quanh căn phòng này, từ bàn học đến tủ sách, sao đó đến tủ quần áo. Đây là phòng của cô chủ?

Nhưng cô chủ đâu?

Căn phòng này, ngoài tôi ra không có một bóng người. Bây giờ là. . . 9 giờ, nhưng theo rèm cửa không có tí ánh sáng nào thì có thể xác nhận là trời tối.

Bộ đồ tôi đang mặc khá là rộng, nhất là tay áo nó còn dài hơn cả tay tôi nữa.

Cái áo này tôi có nhìn qua rồi thì phải. Hm~

Ahhh!!! Đây là áo ngủ của cô chủ mà!!!

Từ lúc nào cô chủ đã mặc đó cho tôi thế nhỉ? Mà hình như lúc đó tôi đang bất tỉnh mà? Không lẽ cô chủ đã nhìn thấy. . . Mà thôi không nghĩ nữa.

Lúc trước, tôi thường lén vào phòng cô chủ để ngủ thôi, vì ở đó có điều hoà và mỗi sáng được cô chủ chào buổi sáng với nụ cười dịu dàng nữa, một món quà tuyệt vời tiếp năng lượng cho tôi vào mỗi sáng đấy.

Mà lúc nào tôi cũng ăn chơi rồi ngủ cả. Tehee~

Shiru nhảy khỏi giường, trước đây Shiru chỉ nhìn tay nắm cửa thôi, nhưng bây giờ có thể với tới và mở cửa ra luôn, cơ thể con người thật tuyệt đó.

Chạy nhảy đến phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh, khắp nơi trong nhà.

Nhưng hoàn toàn không có bóng dáng của cô chủ!!

Bình thường 8 giờ tối cô chủ đã về nhà rồi cơ mà!! Mà tại sao bây giờ chỉ có mình tôi ở nhà thế này!!

Để ngăn cản nỗi nhớ cô chủ, đó chính là ăn!

Trong tủ lạnh có vài món lạ lắm, nhưng tôi chọn món có dán tên ở ngoài là "PUDDING!"

Không hiểu sao chữ nó lại to đùng và thêm dấu chấm than nhấn mạnh phía sau, nhưng tôi vẫn lấy nó. Đó là quyết định cuối cùng của tôi.

Cắn miếng đầu tiên~

「C-Cái gì thế này~ có cảm giác như hai má mình tan chảy vậy~」

Vừa ngọt lại vừa béo, lại còn mềm mịn nữa.

Và cứ thế, cuộc chiến với bánh pudding đã kết thúc.

「Cạch」

Tiếng mở cửa! Đó là điều báo hiệu cho việc cô chủ đã về!

Cố gắng hết sức chạy, chạy thật nhanh băng qua hành lang. Tôi có thể nhìn thấy cô chủ rồi!

Vì cô chủ đang đóng cửa lại nên không hề chú ý đến tôi, người đang chạy thật nhanh đến đó.

Và như một thói quen, tôi nhảy lên với mục đích là bám lấy cô chủ, nhưng vì cơ thể này nhảy quá cao nên. . .

「Shiru? Khoa--」

Đầu của tôi chính xác đã đập một thứ gì đó, sau đó tôi dần mất ý thức, không nhớ gì sau đó nữa.

.
.
.
.

「Mm~」

「Em tỉnh rồi à? Ah! Mới tỉnh dậy không nên ngồi dậy liền đâu」

「Vâng, mà em đã làm gì mà bị bất tỉnh thế nhỉ?」

Shiru vừa hỏi xong, thì cô thở dài trông cực kì chán nản.

「Chính xác thì, em đã nhảy lên "chào đón" chị và đầu chúng ta đã va chạm nhau」

「Cô chủ nói sai rồi! Với chiều cao này em chỉ nhảy đến ngực của cô chủ là cùn--」

「Ý em nói là ngực của chị bé sao??」

Lời nói của Shiru bị cắt ngang, nhưng Shiru trông có vẻ không biết cô đang phạm tội gì cả.

「Nói ngực chị bé thì rất bất lịch sự, ngực khiêm tốn thì đúng hơn」

「SHIRU! Không ngờ sau một tuần bất tỉnh em lại muốn chết cơ đấy~」

「Chị đang nói gì vậy? C-cái gì thế!?」

Thấy cô cầm đầy đủ nguyên liệu ra, mặc dù bình thường cho đến khi Shiru nhìn thấy thực đơn "thịt cún 7 món".

「Cô chủ-sama!! Làm ơn dừng lại, em biết em sai rồi!! Làm ơn tha lỗi cho em! Em hứa sẽ ngoan mà」

Shiru nắm lấy chân cô ngăn cản không cho cô vào bếp, nhưng mọi việc đã quá trễ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net