Hoài Châu - 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về sau nếu muốn lấy vợ, nhất định không thể cưới người như Tương tỷ tỷ, Thành Lĩnh đi ngang qua cửa tiểu viện của hai người Tào Úy Ninh, nhớ tới tình huống bi thảm lúc trước, nhịn không được vỗ vỗ ngực.

Thuốc của Đại Vu cũng quá lợi hại! Ôn thúc lần thứ hai phân hoá thì cũng thôi, tín hương kia vừa bay ra, lại có thể kích thích bản thân cậu và Tương tỷ tỷ cũng phân hoá theo.

Ở tuổi của Thành Lĩnh, phân hóa xem như chuyện bình thường, chỉ cần sống quá một hồi là tốt rồi. Nhưng A Tương lại khác, trên từ Ôn Khách Hành, dưới đến Tào Úy Ninh, mọi người đều nghĩ tiểu nha đầu là một Trung Dung, ai có thể dự đoán được nàng đúng là sự tồn tại kỳ ba ngàn dặm mới tìm được một, thời gian phân hoá chậm trễ rất nhiều năm.

Chỉ khổ Tào Úy Ninh, vốn tưởng là Trung Dung ghép với Trung Dung, hắn cưới chính là mỹ kiều nương, nhưng đêm động phòng hoa chúc kẻ bị ép giống như bánh nướng áp chảo lại thành chính mình, thật sự là khổ không thể tả, đánh rớt răng nanh hòa máu nuốt. Cửa sân khép lại vài ngày cũng chưa thấy hắn đi ra, chỉ có A Tương đi hậu trù hai lần.

Bất kể nói thế nào đều là cẩm tú lương duyên, xét tính tình kia của Tào đại ca, bất luận Tương tỷ tỷ làm quá phận đến thế nào, hắn e đều không tức giận được. Thành Lĩnh chỉ thấy may mắn việc không liên quan đến mình, vừa lúc thanh tịnh vài ngày.

Chẳng qua công phu vẫn cần rèn luyện, tuy rằng sư phụ không ở bên thúc giục, nhưng bây giờ Thành Lĩnh cõng cái danh hiệu Đại sư huynh, mặt sau xếp hàng một đống đệ tử lớn tuổi hơn cậu, lại tiếp tục làm nũng nhàn hạ, cậu luôn cảm thấy quăng không được mặt mũi.

Càng muốn mệnh là sư phụ vội vàng chiếu cố Ôn thúc, các sư huynh đệ gặp được bình cảnh hoặc nghi hoặc đều bắt lấy cậu "không ngại học hỏi kẻ dưới" . Với chút thân thủ nho nhỏ ấy, lại còn phải đọc khẩu quyết mới có thể đem Lưu Vân Cửu Cung Bộ đi trôi chảy, cậu làm sao gánh vác được gánh nặng này đây!

"A Nhứ, không thể lại cắn..."

Thành Lĩnh cả người giật mình một cái, cậu sao lại theo bản năng chạy đến nơi này. Thanh âm của Ôn thúc cũng quá... Cậu vội vàng che hai gò má nóng lên, cước bộ cũng không khỏi trở nên nhẹ nhàng nhất.

"Cho ta xem một chút đi."

Cửa phòng thế nhưng nửa mở, Thành Lĩnh có thể chỉ thiên thề, cậu tuyệt không phải cố ý rình coi!

Sư phụ nghiêng mặt nhấc lên tóc của Ôn thúc, cằm áp vào trên cổ Ôn thúc, hai người ghé vào nhau gần như vậy, gần đến khiến tim cậu cũng đập nhanh theo.

"Sưng lên rồi." Dứt lời, Thành Lĩnh trợn mắt há hốc mồm thấy sư phụ lại gặm đi lên!

"A Nhứ..." Tuyến thể mới nhú chỉ to bằng móng tay, lại bị A Nhứ hết cắn lại liếm, hiện tại chỉ chạm vào đã thấy đau nhức. Hơn nữa khí quan nhạy cảm như vậy, bị răng nóng ướt nghiền nhẹ, trực tiếp khiến y mềm thành một vũng nước, chỉ có thể dựa vào A Nhứ thở dốc, ngay cả khí lực nhấc đầu ngón tay lên cũng mất.

Khôn Trạch liền có điểm này không tốt, sau khi bị dấu hiệu, thân thể sẽ hoàn toàn bị Càn Nguyên của chính mình nắm trong tay.

"Sao cứ trốn ta như vậy, huynh đừng lại nói tạm thiếu lần này." Chu Tử Thư ngoài miệng nói không cho ghi nợ, nhưng thực sự cũng không có biện pháp làm cái gì, dù sao nghiệp chướng tự mình lưu lại đành phải tự mình chịu đựng, oắt con còn chiếm bụng của Lão Ôn. Bẻ ngón tay tính toán, vẫn còn phải canh suông nước nhạt vượt qua vài tuần.

Thành Lĩnh núp trong góc thở mạnh cũng không dám, sư phụ tay che ở trên bụng Ôn thúc, cậu mới đầu còn tưởng rằng hắn đang sờ tiểu sư đệ, lúc này chỉ hận không thể tự đâm hai mắt! Y phục Ôn thúc đều là lỏng lỏng lẻo lẻo, ngón tay vẩy một cái có thể tản ra, sư phụ đây là với vào chỗ nào vậy!

Hiện tại trốn chạy còn kịp sao?

"A Nhứ, cửa..."

Xem như nhớ ra cửa còn mở!

Sư phụ cũng không biết vừa quăng thứ gì, cánh cửa liền cọt kẹt đóng lại. Thành Lĩnh lúc này mới thở phào, nhưng cái chân kia vừa muốn nâng lên, chợt nghe người bên trong mở miệng khinh khinh phiêu phiêu hạ một đạo sấm sét ở đỉnh đầu cậu.

"Huynh biết rõ Thành Lĩnh ở bên ngoài..."

Đáng chết! Cậu sao lại quên mất quên công lực của Ôn thúc đã bắt đầu khôi phục!

Không đúng! Ngay cả Ôn thúc đều phát hiện, chẳng lẽ sư phụ sẽ không biết sao!

Mệnh ta xong rồi!

Thành Lĩnh cả người cứng ngắc sững sờ tại chỗ.

"Ta vốn tưởng nó mới vừa phân hoá xong, để cho nó nghỉ ngơi mấy ngày, hiện tại xem ra, người đúng là không thể nhàn hạ. Cơ sở chưởng pháp đã học, còn phải luyện cước pháp, ta xem nó cũng nên học một ít kiếm chiêu. Luyện nhiều mấy canh giờ, mới tính là phong phú."

Sư phụ, làm sao đến mức này!

Thành Lĩnh sợ tới mức tè quần, tự hỏi lập công chuộc tội thế nào mới có thể khiến sư phụ hạ thủ lưu tình.

Tiểu hài tử đều không thành thật, Thành Lĩnh như thế, đứa nhỏ kia trong bụng Ôn Khách Hành cũng giống như vậy.

Rõ ràng cách ngày dự tính còn xa, nhưng oắt con đại khái không nín được muốn nhanh chui ra ngoài tận mắt xem thế giới náo nhiệt này.

Chu Tử Thư gấp đến độ đầu đầy mồ hôi lạnh, bọn họ mới vừa rồi còn êm đẹp nói chuyện, Ôn Khách Hành đột nhiên đổi sắc mặt. Mới đầu chỉ là rên khẽ một tiếng, hắn nghĩ hẳn là đứa nhỏ chuẩn bị xoay người giống trước nay, nhưng rất nhanh kịp phản ứng phát hiện tình huống không đúng.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành có thể nhịn được đau, nhưng không chịu nổi cảm giác thẹn vì không kiềm giữ được, y còn chưa rõ sao lại thế này, chỉ là theo bản năng hướng về người thân cận nhất mà mình ỷ lại để xin giúp đỡ.

"Đừng sợ, đừng sợ..." Chu Tử Thư chính mình cũng luống cuống run chân tay, cuống quít hướng ra phía ngoài gọi người.

Các đệ tử vốn đang luyện công trong viện đều bị kinh động, lúc Thành Lĩnh vội vàng tới nơi, Tương tỷ tỷ đang xoanh quanh qua lại ngoài cửa.

Nhân thủ trong sơn trang sung túc, các cô nương Bạc Tình Ti vẫn còn ở tạm, các nàng làm việc chắc chắn hơn nhiều so với đám đại lão gia, nhận được tin, công việc lập tức lu bù lên.

Trong phòng, Đại Vu khó được đạt thành chung nhận thức với Diệp Bạch Y, chỉ muốn mau đuổi tên Chu Tử Thư vướng bận này ra khỏi cửa.

"Tử Thư, huynh dạng này, Ôn công tử sẽ chỉ càng khẩn trương." Đại Vu mở miệng coi như uyển chuyển, Diệp Bạch Y lại khác, trực tiếp lôi người ném ra khỏi cửa.

"Lại vướng chân vướng tay, tiểu ngu xuẩn có chuyện gì bất trắc, ta cũng không chịu trách nhiệm!"

Thành Lĩnh và Tào Úy Ninh đỡ lấy Chu Tử Thư bị vứt ra, hắn người mềm chân cũng mềm, A Tương nhìn thấy máu dính trên người hắn, thiếu chút nữa sợ tới mức phải đi phá cửa.

"Sư phụ!" Thành Lĩnh muốn đỡ người đến ngồi trên băng ghế đá, nhưng Chu Tử Thư giống như phát điên, quăng tay cậu ra, đứng thẳng tắp ở cửa ra vào.

Trong phòng giống như không có động tĩnh gì lớn, cũng nghe không được tiếng gào đau đớn, Thành Lĩnh không biết là do Ôn thúc rất có thể nhẫn hay là... Cậu cũng trở nên khẩn trương.

"Đừng cắn, đau liền kêu lên, lại không có người chê cười ngươi." Thanh âm của Diệp tiền bối truyền ra từ bên trong cửa.

Chu Tử Thư cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng bây giờ của Ôn Khách Hành, y cứ luôn cường chống chịu đựng ở thời điểm vốn không cần kiên cường.

Đối với người đang chờ đợi mà nói, mỗi thời mỗi khắc đều là dày vò, tất cả mọi người không có tâm tư ăn cái gì, Thành Lĩnh giương mắt nhìn mặt trời, suy đoán hẳn đã qua một hai canh giờ, bên trong từ lúc ban đầu lặng yên, dần dần truyền ra tiếng thở dốc thống khổ.

"Tử Thư!" Vị này sắc mặt thật sự rất dọa người, không biết rõ tình hình có khi sẽ cho là hắn bị nội thương gì đó, giờ phút này mắt đỏ ửng, môi trắng bệch, nổi gân xanh.

Tiếng khóc nỉ non mỏng manh của trẻ mới sinh nhất thời làm mọi người thả lỏng tâm thần, A Tương vừa khóc vừa cười, nghĩ không đủ ngày cũng tốt, ít nhất đứa nhỏ nhỏ một chút, ca có thể thiếu chịu điểm tội.

"Tiểu ngu xuẩn!"

Tiếng kinh hô của Diệp Bạch Y khiến Chu Tử Thư không thể kiềm chế nữa, một chưởng vỗ mở cửa phòng.

Mùi máu tươi trong phòng rất nặng, Đại Vu trong tay ôm cái tã lót, ước chừng là đứa nhỏ vừa xuất thế, nhưng toàn bộ tâm thần của Chu Tử Thư đều chỉ dừng trên người Ôn Khách Hành.

Diệp tiền bối đang cầm lấy tay y chuyển vận nội lực, y lẳng lặng ngủ mê man.

"Hắn..." Chu Tử Thư có chút không dám tiến lên, khô khốc hỏi với giọng như nứt vỡ.

"Tổn thương lúc trước còn chưa hoàn toàn dưỡng lại được, nhất thời ngất đi thôi." Đừng nhìn Diệp Bạch Y lúc này mang một bộ biểu tình lãnh ngạo ghét bỏ, mới vừa rồi cũng bị dọa hoảng.

Chu Tử Thư không chịu lại rời đi bên người Ôn Khách Hành dù chỉ nửa bước, tiểu oa nhi vừa xuất thế ngay cả bộ dáng hai vị cha ruột đều chưa gặp, đã bị bất đắc dĩ phó thác cho A Tương và Thành Lĩnh.

Hai người nửa điểm kinh nghiệm cũng không có, chỉ cảm thấy khổ không thể tả.

———————END——————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net