Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu lộ bạch như bị đun sôi, hương khí triền miên tỏa ra ngào ngạt, cỗ hương vị này tràn lan giá lạnh giống như sương hàn lạnh lẽo quanh tuyết tùng, từng vòng từng vòng lãng đãng tản ra ngoài, mà người bị vây ở trung tâm vẫn còn mơ mơ màng màng không phát hiện được.

Ai cũng không nghĩ rằng thời cơ phân hoá lần thứ hai lại chọn tới đúng lúc như vậy, tuyến thể vừa mới nhú ra, thân thể liền nổi lên phản ứng, loại cảm giác nóng rực xa lạ này thiêu đốt đến khiến người đầu váng mắt hoa.

Cả người nóng bỏng, tình triều chưa bao giờ xuất hiện giờ kịch liệt xông đến làm hai đầu gối như nhũn ra, Ôn Khách Hành vịn vai Chu Tử Thư, chỉ sợ buông lỏng tay, chính mình sẽ khuỵu xuống mặt đất. Gần ba mươi năm qua, y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình trở thành Khôn Trạch, cái từ "mưa móc kỳ" này cơ bản không tồn tại trong từ điển của Lão Ôn, y chỉ là vô thức chống lại cơn run rẩy xuyên suốt cả người, buộc mình cố gắng hút khí để bình phục nhịp tim nổi trống.

"A Nhứ..." Giữa đùi không tự chủ được chảy ra chất lỏng, thấm ướt quần áo, Ôn Khách Hành cơ hồ choáng tại chỗ. Phía dưới vừa ngứa vừa tê, y hổ thẹn chạm vào tiểu khẩu đang co rút đóng mở, mé trong bắp đùi đột nhiên nhơn nhớt, miệng rên lên vài tiếng hơi thở vỡ vụn.

Chu Tử Thư cũng xem đến sửng sốt, chinh phục dục của Càn Nguyên là một loại bản năng, từ khi hắn ngửi được tín hương trên người Ôn Khách Hành bắt đầu biến hóa, hơi thở xanh ngắt mà băng hàn trong phút chốc thổi quét cả phòng.

Lão Ôn mềm nhũn treo trên người hắn, hai má ửng đỏ, hai mắt phủ một tầng thủy quang tình dục, hơi thở phả lên ngực hắn như lửa nóng, bộ vị hở ra dưới hông cọ lên bụng dưới của hắn, lý trí trong đầu đều sắp bị y đập vỡ nát, chỉ miễn cưỡng còn nhớ được phải đưa người lên giường.

Ôn Khách Hành đã mơ màng từ lâu, tín hương của Càn Nguyên quá mãnh liệt, thân thể còn chưa tiếp xúc đã thiêu đốt y, y chờ không kịp Chu Tử Thư giúp mình cởi quần áo, chính mình đã vặn vẹo giãy dụa kéo mở đai lưng. Tiểu tử vướng bận trong bụng che cản tầm mắt y, quần chỉ kéo tới mông liền kéo không được nữa, y chỉ có thể trông lên tìm sự giúp đỡ từ A Nhứ đang đè ở trên mình.

Hôm nay hai người đều là một thân chính hồng, dịch thể rỉ ra từ lỗ nhỏ khiến dấu vết ướt trên quần áo đặc biệt thấy được, loang một mảng to, áo lót mắc kẹt trên vòng eo tuyết trắng, cây đồ vật nhỏ trước người kia đã không kịp chờ đợi mà bành trướng sung huyết, run run rẩy rẩy đứng thẳng lên dưới ánh mắt chăm chú của Chu Tử Thư.

"A Nhứ... A Nhứ..." Y muốn nhấc chân câu lấy eo đối phương, nhưng bị quần áo vướng lại, ủy khuất liên thanh kêu gọi.

Nhìn y run run nửa ngày cũng không thể kéo quần xuống dưới, Chu Tử Thư sớm bị dáng vẻ khao khát này của y hấp dẫn đến đỏ mắt, kéo lần vải trở ngại ra, cặp chân dài kia lõa lồ bày ra trước mắt, càng muốn chết chính là hai chân vừa được giải phóng, Ôn Khách Hành liền tự động cong đầu gối lên, đem lỗ nhỏ giữa hai đùi triển lộ.

Dưới cửa huyệt chảy thành một dòng suối nhỏ, Chu Tử Thư còn muốn xem kỹ, đã bị đối phương ôm lấy cổ kéo xuống.

Lão Ôn gặm chẳng có kết cấu gì, chỉ là cảm thấy A Nhứ trên người lành lạnh, cọ thoải mái, đôi môi nghiền ở một chỗ, tiên dịch từ khóe miệng ứa ra, hôn đến khó bỏ khó phân. Cặp tay xinh đẹp kia tìm đến ngực Chu Tử Thư, còn muốn trượt xuống theo cơ thể, nề hà bụng như một toà núi nhỏ nằm ngang giữa hai người, chỉ có thể cảm thụ được vật cứng nóng bỏng cọ bắp đùi của mình mà không sao bắt được.

Hai người hô hấp đều càng ngày càng nặng, tín hương quấn giao giữa không khí, vật của Càn Nguyên đặt ở động khẩu.

Ôn Khách Hành có chút hoảng hốt nhớ tới lần đầu tiên hai người giao triền, thứ thô to kia của A Nhứ thiếu chút nữa đâm mình chết rồi, lúc ấy y cảm thấy động khẩu của mình và tiểu A Nhứ có chút không xứng đôi, nhưng hiện giờ sau khi phân hóa lần thứ hai, lại có thể dễ dàng hoàn toàn nuốt nhập nó.

Ý thức cũng chỉ thức tỉnh trong nháy mắt như vậy, rồi sau đó vẫn bị sóng triều xô đẩy mê muội. Dị vật giữa hai chân không ngừng xâm nhập nghiền ép, môn hộ mở lớn, giống như mở miệng rên rỉ đáp lại, cảm giác vừa quái dị vừa sảng khoái, vách trong mềm mại bị cọ xát đến không ngừng thấm thủy, trơn mượt giúp đỡ trụ thể đi vào nơi càng sâu.

Tiếng rên rỉ càng ngày càng nhỏ vụn, nhục trụ đâm đến bên trong như nhão mềm, dưới bụng cũng đi theo tác loạn, đứa nhỏ duỗi chân nâng tay bên trong, Ôn Khách Hành ai thán hai tiếng, đột nhiên cả người cứng đờ.

Trong cơ thể có một nơi bị thao mở, vật cứng đột ngột nhét vào thể khoang mềm mại, cảm giác vỡ tung mãnh liệt làm y kêu khóc với lên cánh tay A Nhứ.

Thể khoang hiển nhiên so với nội bích trong nhục huyệt lúc trước càng làm người khác ưa thích, từng nhát từng nhát đâm sâu khiến y không thở nổi, trước mắt mơ hồ một mảnh, trong đầu chỉ còn lại từng đạo bạch quang, sự tê dại và toan sáp không ngừng rửa sạch thân thể.

Trọc dịch lúc đầu phun ra toàn bộ dán ở vị trí dưới bụng, lại bị A Nhứ chà xát dính lên trên bụng. Ôn Khách Hành một đường khóc lóc xin khoan dung, dâm thủy trong huyệt lại vẫn không ngừng rỉ ra ngoài, nhục bích cũng mút chặt trụ thể không buông.

Đại khái phát hiện bụng của người dưới thân một mực xao động, Chu Tử Thư đem đồ vật này nọ rút ra, giúp y thay đổi tư thế, nằm úp sấp ở trên gối lưng đối với mình, sau đó lại nâng thương đâm sâu vào một trận, nhân tiện kéo người ngửa về sau một chút, cắn lên tuyến thể nhỏ nhưng mát lạnh kia.

"A Nhứ..."

Thể khoang bị cự vật đâm đến mềm rục. Cự vật ngay trước khi bành trướng cùng thể khoang gút mắt một chỗ, lập tức chất lỏng nóng bỏng phun ra ngoài, tín hương triệt để dung hợp giao thoa.

Tính khí nửa mềm xuống dưới vẫn nhét vào trong nhục huyệt như trước, vật nhỏ trong bụng cũng tạm thời an tĩnh lại, giọng Ôn Khách Hành đã khóc đến khàn khàn, đáng tiếc trận giao hợp này còn lâu mới đến lúc dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net