Chương 3: Tâm tư của ngươi, ta đoán không ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm qua những tì nữ, tiểu quỷ đứng hầu ở gần tân phòng của Cốc chủ đều nghe không sót trận cuồng nộ của chủ nhân nhà mình, nghe đến đầu tim đều treo ngược lên rồi. Bọn họ sợ hắn trút giận lên đám tiểu quỷ nhỏ nhoi như mình. Nhưng sau khi đạp cửa ra ngoài, Cốc chủ cũng không có tìm người xả giận, chỉ biến mất hút vào màn đêm, đến sáng cũng không thấy tăm hơi.

Cốc chủ của họ dù chưa trở lại, tỳ nữ vẫn theo lệnh từ trước đem nước đến hầu hạ vị tân chủ tử kia rời giường.

Chu Tử Thư  tối qua bị Thất Khiếu Tam Thu Đinh dày vò,  xong còn ầm ĩ một trận với Ôn Khách Hành, hắn đi rồi y cũng không có ngủ lại. Cả người mang một tầng mệt mỏi nhợt nhạt. Đầu tóc vẫn chưa được vấn gọn, mượt mà rũ xuống vai lưng. Tỳ nữ vừa vào nhìn thấy dáng vẻ này của Cốc chủ phu nhân cũng không khỏi xao động.

Hoá ra đây là nhan sắc  khuynh thành mà Cốc chủ ca ngợi, là vẻ đẹp cương nhu hòa hợp, mềm mại nhu hòa nhưng không ủy mị, yếu đuối. Tiểu tỳ lại nhìn trên dưới Chu Tử Thư không mảy may một vết thương nào, nàng càng thêm khẳng định vị chủ tử này có vị trí không nhỏ trong lòng Cốc chủ, trước giờ  chưa từng có cơn giận nào của Cốc Chủ, mà người gây ra không bị thương cho đến chết.

" Chủ tử, nô tỳ đến hầu hạ người rời giường"

Sau khi Chu Tử Thư rửa mặt, nô tỳ đem đến một bộ trường sam màu lam đậm thêu kim thủy tùng cho y. Chu Tử Thư dù có xuất thân dòng dõi vương quyền, nhưng không thường xuyên  mặc trường sam, từ khi vào Thiên Song lại càng hiếm. Hơn nữa bộ trường sam này quá mức tỉ mỉ, y dường như cảm nhận được tâm tư người chuẩn bị trong đó, như vậy càng làm y thêm rối loạn, tâm lí chuẩn bị từ khi bước vào Quỷ Cốc vốn không phải để đối phó với những việc này.

" Có bộ y phục nào đơn giản hơn không"_ y cười ngượng ngùng

" Chủ nhân chuẩn bị cho chủ tử rất nhiều y phục, nhưng hôm nay chúng quỷ Thanh Nhai sẽ diện kiến ngài. Bộ này là Tùng Phong Thủy Nguyệt, chủ nhân đặc biệt chuẩn bị cho ngài, hôm nay không thể không mặc"

Chu Tử Thư gật đầu tỏ vẻ chấp thuận, Ôn Khách Hành rốt cuộc đang tính toán điều gì. Chu Tử Thư thống lĩnh cả Thiên Song trong nhiều năm, y tự cho mình  có khả năng nhìn đoán lòng người không tệ. Nhưng lần này y không đoán được tâm tư Ôn Khách Hành.

Thay xong y phục, bữa sáng cũng được bày ra bàn. Trên bàn có cháo trắng, thịt xào mặn và rau xào. Những món ăn này hết sức bình đạm, nhưng đối với Quỷ Cốc những món như vậy rất mới lạ.

" Những món này là Cốc chủ sai một vài tiểu tỳ xuống học người dân dưới núi. Bình thường chúng nô tỳ không ăn những món như vậy "_ tỳ nữ vui vẻ kể với Chu Tử Thư

Chúng quỷ ở Thanh Nhai sơn chưa từng xuất Cốc, họ không biết món ăn nhân gian là như thế nào, họ chỉ biết hái rau cỏ, săn động vật trên núi rồi làm chín là ăn được. Lần xuống núi này học được vài món nhân gian, họ thật sự rất vui vẻ. Lần đầu tiên họ biết thế nào là ăn ngon.  Nói ra đều là nhờ sự xuất hiện của vị tân chủ tử này.

Không biết thì thôi, biết rồi liền không thể ngừng nghĩ đến, trong đầu Chu Tử Thư liên tục xuất hiện biểu cảm tuyệt vọng tối qua của Ôn Khách Hành. Chuyện tối qua giống như một gáo nước lạnh dội sạch hết mọi sự chuẩn bị của hắn. 

Ôn Khách Hành, ta và ngươi có từng quen nhau sao? Trong lòng Chu Tử Thư đột nhiên bật ra câu hỏi này.

" Cốc chủ! "

Nghe tiếng gọi của tiểu tỳ, Chu Tử Thư thoát khỏi đống mơ hồ trong đầu, ngẩng đầu lên. Ôn Khách Hành đứng ở ngoài cửa, trạng thái cũng không tốt hơn y là mấy.

" Ngươi ra ngoài đi"_ Hắn nói với tiểu tỳ

" Dạ"

Tiểu tỳ nữ kia đi rồi, Ôn Khách Hành mới bước vào ngồi xuống bàn. Hắn im lặng nhìn y. Hắn không nói y cũng không biết mở lời như thế nào, đành làm bộ bận bịu ăn cháo.

" Ăn vừa miệng không"_ Câu đầu tiên thốt ra lại bình thường đến vậy

Chu Tử Thư ngơ ngác gật đầu

" Ừm, ăn ngon"

" Thật không"

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành, đôi mắt hắn phủ một tầng hồng nhuận nổi lên vài đường tơ máu, cả người đều chìm vào âm trầm. Y biết hắn đang nghĩ gì, Thất Khiếu Tam Thu Đinh làm người chịu đinh dần dần mất đi ngũ giác.

" Thật"_ Chu Tử Thư đối mắt với Ôn Khách Hành nói thật rõ ràng, thật chắc chắn. Ôn Khách Hành mỉm cười, một từ này của y hơn bất câu nói an ủi nào, như liều thuốc giảm đau xoa dịu đau xót trong mắt người đối diện. Đột nhiên y không dám nhìn hắn nữa, ánh mắt ấy, nụ cười ấy quá đỗi dịu dàng, Chu Tử Thư nghe tim mình đập nhanh lạ thường.

Ôn Khách Hành thấy y lúng túng cuối xuống ăn cháo, khóe miệng cười càng đậm.

Chu Tử Thư không biết, tâm tư của Ôn Khách Hành rất đơn giản, y nhìn không ra bởi vì y không chịu nghĩ đến điều đó mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net