Chương 4: Ta không phải người ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí trong phòng đã đầy yên lặng ngượng ngùng,  mà Ôn Khách Hành còn không biết thu liễm dán mắt nhìn y không rời, y cảm giác như mình bị nhìn tới từng tấc da thịt dưới lớp y phục.

" Thất Khiếu Tam Thu Đinh có cách giải không?"

"Hả?"

Ôn Khách Hành đột ngột hỏi khiến y có chút giật mình, theo phản xạ ngước mặt lên nhìn hắn. Vẻ mặt Ôn Khách Hành rất nghiêm túc, đôi mắt đào hoa kiên định đối mắt với y, giống như chỉ cần y nói có cách hắn lập tức sẽ làm bằng mọi giá. Chu Tử Thư không nhìn nổi nói ánh mắt đó nữa, y cuối xuống cười gượng gạo

" Đó là hình phạt, không phải độc dược"

Hình phạt dành cho người chịu tội, thì nghĩ ra cách giải để làm gì

Chu Tử Thư không nghe Ôn Khách Hành trả lời, cũng không thể nhìn thấy sắc mặt hắn, nhưng nắm tay run rẫy siết chặt đến hiện rõ ràng từng khớp xương của hắn y đều thu hết vào mắt. 

Y lại thấy mình có lỗi nữa rồi. Chết tiệt!! Rõ ràng người sắp chết là mình mà.

" Nhưng chuyện này không liên quan đến ngươi, ta đã tự đóng đinh vào người trước khi liên hôn"

Ôn Khách Hành kinh ngạc, đôi mắt mở lớn tràn đầy nghi hoặc, hắn gấp gáp hỏi ngược lại

"  Vì sao!?"

" Vì ta đáng chịu tội, thủ lĩnh Thiên Song cũng chỉ là một hư danh diễu võ dương oai, thật chất tới một người thân của mình ta cũng không bảo vệ nổi, tất cả đều chết dưới tay ta, vì ta mà ngã xuống, vì sự ngu muội suốt 10 năm qua"

Chu Tử Thư càng nói càng xúc động, đôi mắt  mờ nhòe ánh nước nhìn xa xăm giống như ở đó y thấy được 81 huynh đệ  của Tứ Quý Sơn Trang,  từng người một ngã xuống trước mắt y, đau đớn này giống như sáu chiếc đinh trong cơ thể, thời khắc dày vò tinh thần, nhắc nhở tội lỗi của bản thân.

 Tâm trạng đột ngột tăng cao làm kinh mạch trong cơ thể chạy loạn, chèn ép tâm mạch khiến Chu Tử Thư hô hấp không thông. Y ôm ngực thở dốc, muốn tự mình điều tức, nhưng một cổ nội lực  từ sau lưng y  đã nhanh hơn  đi  vào, áp chế kinh mạch trong cơ thể, y nhắm mắt nương theo cổ nội lực từ từ nhuận khí cho đến khi bình tâm lại. Mới chậm rãi mở mắt, quay qua Ôn Khách Hành xấu hổ gượng cười.

" Xin lỗi, ta thất thố quá"

Ôn Khách Hành không vui trầm mặt hừ một tiếng

" Về sau đừng nói những lời này, ta không phải người ngoài"

Ôn Khách Hành híp mắt kề mặt lại gần Chu Tử Thư.

" Chu thủ lĩnh, nhanh như vậy em đã quên thân phận của mình sao?"

 Lại bắt đầu ngả ngớn, Chu Tử Thư không dấu vết kéo giãn khoảng cách với hắn trả lời một câu không liên quan.

" Ta ăn no rồi"

Sau khi ăn xong Ôn Khách Hành đưa Chu Tử Thư đi dạo quanh Quỷ Cốc, thật ra trong Cốc cũng không có gì đáng xem, ngoài tiểu viện Chu Tử Thư đang ở có ánh sáng cùng một vài loài cây cỏ trong như mới vừa được đem trồng thì hầu như mọi nơi đều âm u quỷ dị. 

" Phía Tây là nơi ở của Thập Đại Ác Quỷ, phía Nam là đấu trường, hai nơi này không có việc gì thì đừng nên vào, cũng không sạch sẽ gì"_ Ôn Khách Hành vừa đi vừa giải thích.

Chu Tử Thư bật cười

" Đã bước vào Quỷ Cốc ta còn để ý chuyện đó sao"

" Không thấy vẫn hơn, cố chịu một thời gian, ta sẽ đưa em ra ngoài"

Chu Tử Thư vốn định hỏi hắn lời này có ý gì, nhưng Ôn Khách Hành đã đi nhanh về phía trước, thúc giục y đi theo.

" Nhanh đi thôi, chúng ta đến chính điện"

Chu Tử Thư theo Ôn Khách Hành đến chính điện, Thập Đại Ác Quỷ đã đợi sẵn ở đấy. Ôn Khách Hành vốn không định để Chu Tử Thư xuất hiện, hắn biết từng người trong đây được mấy người phục tùng, mấy kẻ phản nghịch, mang mưu đồ nhâm nhe lật đổ hắn. Hắn không muốn Chu Tử Thư nhìn tới vũng nước đục dơ bẩn này. Nhưng hắn nhất thiết phải để chúng quỷ biết y là ai, như một tầng thị uy vô hình rằng đây là người mà hắn coi trọng, kẻ có ý đồ tổn hại y đều phải nhớ tới cái chết của chính mình sau đó. 



  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net