Chương 6: Tín nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối Chu Tử Thư đã chuẩn bị đi ngủ, Ôn Khách Hành không biết từ đâu đem về một vò rượu nhỏ, lôi kéo Chu Tử Thư ra ngoài.

" Hôm nay trăng đẹp, trăng nhìn trên đỉnh núi Thiên Nhai lại càng rõ, mau mau ta dắt em đi xem"

Ôn Khách Hành kéo y đi được vài bước thì sực nhớ ra điều gì

" Đợi đã, để ta lấy thêm áo choàng"

Hôm nay vừa vặn đúng ngày trăng tròn, ánh trăng sáng bạc đem cả bầu trời đêm chiếu thành một mảnh trong vắt  xanh thẫm, đóa sen vàng hứng ánh sáng bạc đem bản thân phát sáng giữa mặt hồ thăm thẳm. Trong viện, than đỏ hâm rượu kêu tí tách, hun đến nồng đậm thơm say. Chu Tử Thư nhấp một ngụm rượu, vị rượu ngọt dịu lập tức tan ra khắp khoang miệng, Ôn Khách Hành lo Chu Tử Thư có bệnh trong người, vì thế không chọn rượu quá nồng đậm, uống vào không hăng say nhưng cảm giác thanh mát, tê tê nơi đầu lưỡi cũng đủ làm y khoan khoái trong người. Chu Tử Thư chống tay ngả người ra sau, ngẩng đầu nhìn trăng, khóe mắt đầu mày đều dãn ra.

Ôn Khách Hành lẵng lặng nhìn y nhu hòa dưới ánh trăng mà lòng đầy mãn nguyện, hắn làm nhiều việc như vậy, cũng chỉ mong chờ bộ dáng hoàn toàn thả lỏng này của y, làm sao có thể không vui sướng, nhưng Thất Khiếu Tam Thu Đinh vẫn là hòn đá nặng ngày đêm đè nén trong lòng hắn. 

" Tử Thư, theo ta biết Thất Khiếu Tam Thu Đinh tàn nhẫn vô cùng, tuy em mỗi đêm đều tái phát nhưng nội lực vẫn còn, ngũ cảm chưa mất, có phải Tam Thu Đinh còn cách đóng khác không?"

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành, đầu mày khẽ nhướn, nheo nheo đôi mắt như phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm.

" Huynh cũng chịu động não rồi đấy à?"

Ôn Khách Hành nhất thời á khẩu

" Em!"

Khóa được mồm Cốc chủ đại nhân dường như làm y rất cao hứng, cười đến sáng lạng. 

" Đừng cười nữa, mau trả lời ta"

Nhìn Ôn Khách Hành thật sự nôn nóng, Chu Tử Thư không chọc hắn nữa, thành thành thật thật trả lời.

" Đúng vậy, ta cách một khoảng thời gian ngắn đóng từng cây đinh một vào cơ thể, như vậy vẫn giữ được năm thành công lực, ngũ cảm cũng không hoàn toàn biến mất"

Ôn Khách Hành như thấy được một tia hi vọng nhỏ nhoi, vội vàng hỏi.

" Vậy còn thời gian thì sao, em sống được thêm bao lâu"

" Vẫn vậy, khoảng ba năm nữa"

Không khí giữa hai người đột nhiên lặng im, Ôn Khách Hành thẫn thờ, trúc trắc rót cho mình ly rượu, ngửa đầu uống cạn xong thì nắm chặt ly sứ không buông, ánh mắt chứa đầy hoảng loạn cùng bất an. Chu Tử Thư nhìn hắn đến tâm cũng loạn cào cào, liền nghiêng người qua bắt lấy nắm tay hắn, bày ra bộ dáng phong khinh phiêu dật.

" Không sao, ba năm cũng không ít, đủ để ta bồi ngươi uống rượu ngắm trăng như thế này, nói không chừng chưa đến ba năm Cốc chủ đã chán ta rồi, sau đó tìm một tân nương khác xinh đẹp hơn, khỏe mạnh hơn"

Ôn Khách Hành càng nghe càng sai, bỏ ly rượu xuống trở tay nắm ngược lại tay Chu Tử Thư, tay còn lại vươn ra muốn bịt cái miệng nhỏ kia lại

" Em nói bậy bạ gì vậy"

"Ấy"_ Chu Tử Thư kêu một tiếng né ra phía sau, tay còn lại cũng giờ lên túm lấy ma trảo đang lăm le bịt mồm mình

Vì động tác lôi kéo của cả hai mà khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, hai khuôn mặt đối gần nhau, ánh mắt Ôn Khách Hành sâu trong chưa đầy tình ý dịu dàng không chút che giấu, hắn dùng tay không bị nắm chạm lên sườn mặt Chu Tử Thư, ngón cái miết nhẹ gò má y, thì thầm.

" Ta nhất định sẽ không để em rời xa, dù có tranh với ông trời ta nhất định cũng phải tranh"

Nghe xong lời này, đại não của y đột nhiên không dùng được nữa, cho đến khi hơi thở Ôn Khách Hành kề sát bên môi y mới giật mình đẩy hắn ra, hắng giọng hai tiếng, liền rót một chén rượu, vừa đưa lên uống vừa lấy tay quạt quạt gió lên mặt mình.

" Sao trời không có gió nhỉ"

Ôn Khách Hành nhìn lỗ tai đỏ hồng của Chu Tử Thư cũng không đáp lại gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn trăng. Đột nhiên lại nghe y lên tiếng

" Ôn Khách Hành, chúng ta có từng gặp nhau chưa?"

Ôn Khách Hành nhìn y, nhướn mày.

" Sao em lại hỏi vậy"

Chu Tử Thư không thể nói vì ánh mắt Ôn Khách Hành nhìn y, giống như gặp lại người xưa đã mong chờ nhiều năm, chỉ có thể nói qua loa.

" Là cảm nhận trong lòng thôi, ta muốn xác nhận một chút"

" Chắc là do ta và Tử Thư là tinh hồn được khắc trên đá tam sinh nên em mới có cảm giác ấy"

Đúng là cái điệu bộ  phong lưu này  chả nói được câu nào nghiêm túc. 

" Vớ vẩn"

Chu Tử Thư mắng một tiếng, không thèm để ý đến hắn nữa. 

Trời về khuya, sương đêm ẩm ướt làm khí trời lạnh xuống, Ôn Khách Hành đưa áo cho Chu Tử Thư khoác thêm, sau đó lấy sáo ngọc ra thổi một khúc Bồ Đề Thanh Tâm, sắp đến giờ Thất Khiếu Tam Thu Đinh phát tác,  Ôn Khách Hành dùng tiếng sáo trợ công cho y. Chu Tử Thư ngồi khoanh chân lại từ từ điều hòa khí tức, trấn áp cơn dày vò đang dần kéo đến.

Qua thật lâu, mắt thấy cơ mặt Chu Tử Thư đã hoàn toàn thả lỏng, hơi thở đều đặn, Ôn Khách Hành mới dừng thổi, đi đến ôm người vào lòng. Chu Tử Thư thấy động liền mơ màng mở mắt, nhìn thấy Ôn Khách Hành liền lười động đậy nữa, để mặc hắn bế ngang lên ôm về phòng, đó là cảm giác tín nhiệm của y đối với hắn bất giác hình thành một cách tự nhiên, không hay biết.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net