Chương 7: Mỹ nhân miệng cứng lòng mềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần đây Ôn Khách Hành dường như đang bận chuyện gì đó, thời gian Chu Tử Thư nhìn thấy hắn trong một ngày ít đi hẳn, nhưng y cũng không hỏi chuyện, nếu hắn không muốn nói, có cố truy hỏi cũng chỉ nghe những lời biện giải sáo rỗng.

Hôm nay từ sáng sớm Ôn Khách Hành đã đi rồi, Chu Tử Thư dùng xong bửa sáng thì đến thư phòng, gần đây y đang đọc một vài quyển sách y học, biết nhiều thêm một chút về y thuật cũng không phải việc dư thừa, đám quỷ con trong Cốc chém giết thì giỏi nhưng trị thương chữa bệnh thì qua loa vô cùng. Ngồi được một lúc thì tiểu tỳ nữ ở ngoài cửa gọi y.

" Chủ tử, Tử Sát cô nương muốn gặp ngài, cô ấy bảo Cốc chủ gọi nàng đến"

Tử Sát Vô Tâm? Lúc đi theo Ôn Khách Hành đến chính điện y đã gặp nàng, một tiểu cô nương với đôi mắt sáng trong ngây thơ và có vẻ như cô nhóc này rất thân cận với Ôn Khách Hành, đối diện với hắn nàng chẳng có một chút sợ hãi của kẻ bề dưới. 

" Mời nàng vào đi"

" Vâng"

Tử Sát Vô Tâm dáng người nhỏ nhắn hiếu động, từ sân vào đến trước cửa phòng không ngừng lắc lư ngó ngang ngó dọc, nhìn thấy Chu Tử Thư ngồi trong phòng mới thu lại ánh mắt.

" Phu nhân, ta có thể vào không"

Chu Tử Thư nghe xong liền trợn mắt, gượng gạo đáp.

" Tử Sát cô nương cứ vào đi"

Tử Sát Vô Tâm được cho phép thì vui vẻ vào cửa, đi đến trước mặt Chu Tử Thư.

" Chủ nhân bảo ta đến đây chơi với ngài, chủ nhân bận rộn lo ngài ở đây buồn chán một mình, lúc bỏ ta đi mấy ngày liền thì không thấy xót xa "

Chu Tử Thư nhìn dáng vẻ trẻ con này thì bật cười, tiểu quỷ này chắc hẳn được Ôn Khách Hành dung túng không ít.

" Cô nương đang ghen à"

Tử Sát nghe xong giật cả mình, vội vàng xua tay lắc đầu không ngừng.

" Không phải như vậy"_ Dù chủ nhân có thương nàng đi nữa thì nàng cũng không dám làm càn đến như vậy.

Tử Sát thấy Chu Tử Thư cười càng đậm hơn mới biết mình rõ ràng là bị chọc ghẹo.

 Hứ!! Sao lại xấu xa giống chủ nhân đến vậy.

" Ngài cố ý!!"

Chu Tử Thư không cười nữa, nhàn nhã hỏi

" Được rồi, vậy Tử Sát cô nương có thể bồi ta chơi cái gì"

Tiểu cô nương mau giận cũng mau qua, cao hứng trả lời.

" Cái gì cũng có thể, mà phu nhân cứ gọi ta là A Tương, chủ nhân cũng gọi ta như thế"

" Cô nương cũng đừng gọi ta là phu nhân, thật sự ta nghe không quen"

A Tương nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ

" Vậy ta gọi ngài là gì đây, gọi ngài là ca được không?"

" Được"_ Nhìn cũng thật là giống một tiểu muội

Chu Tử Thư không biết cùng A Tương làm gì, chỉ đành ngồi uống trà ăn bánh nghe nàng kể chuyện ở Quỷ Cốc, thật sự là kể đến say sưa. Nàng kể về chủ nhân và mình lúc nhỏ, chủ nhân rất thương nàng, tuy chăm sóc nàng có hơi vụng về, tính tình đôi lúc hung dữ muốn chết, nhưng nàng không sợ, nàng cảm thấy chủ nhân rất rất tốt, nàng sẽ chăm sóc cho chủ nhân lâu thật lâu.

Chu Tử Thư lẳng lặng lắng nghe, một tiểu cô nương vô tư trong sáng như vậy lớn lên chẳng dễ dàng gì, nhưng lại lạc quan kiên cường khiến người ta đau lòng.

A Tương bảo Chu Tử Thư đến làm thay đổi rất nhiều thứ, nàng sống ở đây lâu như vậy mới được ngồi ở một nơi đẹp đẽ như này, chủ nhân bảo nàng tân nương của hắn là người của nhân gian, y không thể nào sống như bọn họ được, hắn sẽ cố gắng cho y một "nhân gian" nho nhỏ, hắn lại bảo nương tử của hắn rất chính trực, không thể để y nhìn đến thế giới tối tăm, nhơ nhớp này của bọn họ được.

Chu Tử Thư cười tự giễu, nửa đùa nửa thật đáp lại

" Ta cũng không có tốt đẹp như vậy, giết người có khi còn nhiều hơn tiểu nha đầu ngươi đấy"

Y thì có gì mà tốt đẹp hơn, giết người vô tội tiếp tay cho kẻ gian, dùng mạng sống của các sư huynh đệ  đổi lấy hư danh huyễn mộng

Tối đến, Chu Tử Thư đến lương đình hóng mát, uống một chút rượu Cao Lương nồng đậm, rượu này y phải kì kèo với Ôn Khách Hành một thôi một hồi hắn mới chịu đổi Trúc Diệp Thanh thành rượu Cao Lương cho y, nhưng không được uống nhiều

Chu Tử Thư nhấp một ngụm rượu, đưa mắt xa xăm nhìn trời đêm, y lại nghĩ đến Thiên Song và dã tâm của Tấn Vương, y biết Ôn Khách Hành không phải là người dễ thỏa thuận cho dù đã mang tiếng liên hôn, nhưng y cũng không biết suy tính trong lòng Ôn Khách Hành, nhìn bề ngoài lúc nào cũng vô tâm vô phế nhưng thật ra đã đem nội tâm sâu trong đóng kín kỹ càng, không ai có thể nhìn thấy, không ai có thể chạm tới.

Giờ Tý Ôn Khách Hành mới trở về phòng, giúp Chu Tử Thư điều tức áp chế Thất Khiếu Tam Thu Đinh. Cơn dày vò đi qua, Chu Tử Thư xoay người lại đối mặt với hắn.

" Lão Ôn, gần đây Tấn Vương có yêu cầu gì huynh không?"

Ôn Khách Hành cười thanh, rất nhanh lại chậc lưỡi một cái trở nên đăm chiêu

" Phu nhân lo cho ta hay đang nhớ nhung tiểu Tấn Vương của em?"

Chu Tử Thư trên mặt đề rõ " không hứng thú tiếp chuyện với trò ngả ngớn nhạt nhẽo này", Ôn Khách Hành đấu không lại Chu thủ lĩnh lạnh nhạt, đành tự mình hắng giọng vài tiếng xua tan xấu hổ, điều chỉnh lại dáng vẻ nghiêm túc.

" Tấn Vương không phải là kẻ có thể làm khó được ta, chỉ cần em không còn luyến tiếc gì với hắn, thì những chuyện còn lại đừng phiền lòng để tâm đến"

Chu Tử Thư nghe xong cũng không cố gắng dò xét nữa, y gật gật đầu dịch người vào trong nằm xuống đưa lưng về phía hắn

" Được thôi, ta không hỏi nữa"

Ôn Khách Hành nghiêng người theo nắm lấy đầu vai y

" Ta không phải có ý giấu em, quả thật là không có chuyện gì to tát"

Chu Tử Thư im lặng một lúc, lại nói

" Đừng coi thường Tấn Vương, con người hắn đầy dã tâm, đến cả ta cũng trở thành quân cờ nuôi dưỡng cho dã tâm đó biết bao nhiêu năm. Ta mong ngươi suy nghĩ một chút cho những người vô tội sẽ làm vật hiến tế cho những dã tâm đó"

Ôn Khách Hành vuốt ve cánh tay y, giọng điệu trầm thấp, chậm rãi trấn an 

" Ta biết nên làm gì, chuyện tiếp tay cho Tấn Vương sẽ không xảy ra đâu"

Chu Tử Thư nghe giọng điệu như đang dỗ dành của hắn đột nhiên cảm thấy bối rối, nhịp tim như bị giọng nói trầm thấp kia kích động, không ngừng đập liên hồi phản ứng lại.

Ôn Khách Hành nhìn thấy Chu Tử Thư không giận nữa, nằm hẳn xuống giường vòng tay qua eo kéo người y tựa vào hắn, Chu Tử Thư như bị kim châm lập tức xoay người lại, đánh cánh tay hắn một cái thật vang làm Ôn Khách Hành oai oán buông tay ra.

" Phu nhân không thương xót ta sao, đánh mạnh như vậy"

Chu Tử Thư  trừng mắt nhìn hắn

" Xứng đáng!!"

Cốc chủ Quỷ Cốc nghe xong mặt đầy ủy khuất, không sợ chết lại ôm chặt eo lưng vùi đầu vào ngực y cọ cọ, giọng rầm rì mệt mỏi

" A Thư, A Thư, cho ta ôm một cái đi, mấy hôm nay ta chịu đủ mệt"

Chu Tử Thư không đẩy hắn ra nữa, nhìn quỷ chủ vùi vào người mình như một đại cẩu tử, đôi vai nặng nề buông xuống, im thin thít chẳng hề động đậy.

Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư im lặng không chống cự nữa âm thầm nở hoa trong lòng, Cốc chủ phu nhân quả là mỹ nhân eo nhỏ chân dài, miệng cứng lòng mềm. Nghĩ đến đã  vui sướng không thôi, vùi mặt vào ngửi lấy hương thơm thanh lãnh trên người y, không nồng nàn, quyến rũ như bất một đóa hoa sặc sỡ nào cả nhưng lại dịu mát, đạm nhạt như một chén trà an thần, len lỏi đến từng giác quan căng chặt của hắn, nhẹ nhàng vỗ về, tẩy rửa mùi máu tanh tưởm từ tận trong linh hồn của hắn.

----------

Đôi lời: Xin lỗi mọi người vì chương này ra quá lâu, mọi chuyện chắc mọi người cũng đã biết và cũng đã qua, mình vẫn ở đây cùng những bạn chọn ở lại giống mình, mình cùng nhau ở lại và ôn chuyện, chia sẽ cùng nhau nhe ^^









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net