chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Ai chưa nộp bản thống kê sơ yếu lí lịch bệnh nhân nói mau, tự giác tôi ko muốn phải nêu tên"

Giọng nói đầy dữ dằn, ai nghe xong cũng phát sợ

"Tôi... tôi ạ" Một bác sĩ thực tập năm 1 giơ tay

" Còn ai nữa?"

2/3 mọi người đều giơ tay lên khiến mặt anh đổi sắc

" Tất cả mọi người nộp lẹ cho tôi, trong ngày hôm nay nhanh chóng nộp, nếu ko thì các người ở nhà luôn đi"

"V..âng" tất cả mọi người đồng thanh nói

Đùng...

Tiếng mở cửa phòng, 1 cô gái với mái tóc dài ngang lưng, thân hình mảnh mai nhỏ nhắn cùng với đôi mắt to tròn, làn da trắng hồng xông cửa vào

" Tôi..tôi xin lỗi trưởng..khoa, tôi đến muộn" cô gái thở gấp miệng lấp ba lấp bấp nói

"KIM AMI" Tên trưởng khoa hét lên

"sao..sao ạ" cô míp môi lại

"CÔ CHƯA NỘP BẢNG THỐNG KÊ SƠ YẾU LÍ LỊCH CỦA BỆNH NHÂN MÀ CÒN DÁM ĐI TRỄ HẢ" anh gầm lên khiến mọi người ai cũng hoảng sợ kể cả cô

" Tôi xin lỗi, tôi sẽ cô gắng nộp nhanh nhất trong ngày hôm nay" cô nói mặt cuối xuống ko dám ngước lên nhìn anh

" được rồi giải tán riêng Kim Ami lên phòng gặp tôi"

Tất cả mọi người giải tán, người đi tìm bệnh nhân để kêu họ điền vào lí lịch nhanh để còn thống kê, người ngồi vào máy tính để sắp xếp lại tài liệu, ai cũng gấp rút

Cô nghe anh gọi vậy nên liền theo anh lên phòng, vừa vào phòng anh cởi áo blouse treo lên móc , cô lẽo đẽo theo anh nhưng vừa vào phòng thì cô ngồi vào ghế sofa tự nhiên nhất.

" Bé ơi, xin lỗi bé nhé nãy anh lỡ la bé" anh mèo nheo qua ngồi kế cô, anh nắm tay cô lắc lư

Ai mà tin được tên trưởng khoa hung dữ lúc nãy mà giờ lại đi mèo nheo với 1 đứa thực tập bé hơn mình 11 tuổi

" Hứ, chú cứ la tui đi, la tui nữa đi, tui đi trễ là tại ai hả, ai bắt tui đi xe buýt ko cho tui lên xe đi cùng hả" cô gỡ tay anh ra ròi khoanh tay lại, làm vẻ mặt giận dỗi.

" ơ bé ơii, sáng anh có việc đi sớm nên ko chở bé theo được mà, đừng giận anh nữa" anh nói với giọng uỷ khuất

" với lại lúc nãy là có mấy bác sĩ thực tập nên anh mới la vậy thôi, chứ thương bé quá chừng" anh nói ròi đứng dầy xoay lưng cô qua đấm lưng cho cô

"Bé ăn sáng chưa, anh có mua đồ ăn nè, bé ăn với anh nhá"

" Chú cứ la em quài tui giận chú luôn, đồ ăn đâu đưa cho em, em đói chết đi được" cô nói ròi mắt to nhìn xung quanh xem đồ ăn anh mua ở đâu

" rồi rồi anh hứa ko la bé nữa, để anh lấy đồ ăn rồi mình cùng ăn nhé" anh nói ròi đứng dậy đi về phía bàn làm việc lấy hộp bánh sandwich mà cô thích ăn ra

" nae" cô trả lời với chất giọng ngọt ngào

Anh lấy đồ ăn ròi cả 2 cùng ăn, 2 ngừoi nói chuyện luyên thuyên với nhau

" nhớ ngày nào bé còn nhỏ xíu tới bệnh viện tìm anh mà giờ đã là học trò anh rồi hen"

" Ai biết chú đâu, tại chú đẹp trai quá chi, đẹp quá dễ mất nên em phải mặt dày vứt bỏ liêm sỉ theo đuổi chú, em nhớ có lần mẹ dắt tay em về ko cho em gặp chú nữa cơ" cô nói miệng vẫn ăn

" ngày xưa bé còn nhỏ mà cứ đi tới bệnh viện, ko lo học hành bị mẹ bắt về là đúng rồi" Anh đút cô 1 miếng thịt to vào miệng

Cô há miệng ra cho anh đút, miệng còn cười toe toét với anh

Em là Kim Ami, nay cô đã 25 tuổi, hiện là sinh viên năm cuối ở Đại học y, cô học xong năm nay sẽ làm bác sĩ thực tập tại bệnh viện, nhưng vì cô học tốt, nên các giáo sư bên trường ưu tiên cho cô vào làm bác sĩ thực tập, cô rất bận vì phải học so le 2 bên, cô cứ đi học ròi ghé bệnh viện để thực tập, mọi người trong bệnh viện biết cô học 2 bên nên là bên bệnh viện sẽ cho cô ít tài liệu hơn, sẽ quan tâm cô, chăm cô cô hơn, vì cô là con cưng của các giáo sư bên trường đại học lẫn bệnh viện

Anh là Jeon Jungkook ,năm nay đã 36 tuổi, anh là 1 trưởng khoa ngoại, anh rất giỏi, các giáo sư đều rất cưng anh, anh là tấm gương sáng của bệnh viện, 1 câu nói trong bệnh viện luôn dành cho anh " TUỔI TRẺ TÀI CAO" anh thật sự chỉ mới 36 tuổi mà đã được làm trưởng khoa, anh có thân hình cơ bắp đầy múi, gương mặt baby, nhìn vào ai cũng tưởng anh U30 nhưng ko anh đã U40 rồi

Anh và em gặp nhau từ lúc anh còn là 1 sinh viên đại học y cho đến bác sĩ thực tập ngốc ngếc, em là 1 cô bé đáng yêu.

Lúc anh gặp em anh mới có 20 tuổi, em 9 tuổi

Vì lúc nhỏ em hay bị bệnh nên mẹ hay dẫn em đến bệnh viện khám, anh học bên khoa tim mạch, còn em thì khám bên Khoa nhi, nhưng em đã vô tình va vào anh và kể từ lúc đó em đã thích anh, từ đó mỗi lần mẹ dẫn em đi khám bệnh là sẽ lén mẹ trốn sang khoa tim mạch để tìm anh, lúc đó em gọi anh là chú

————————————
mấy bà cho tui 1 sao 🌟 nha🧡🧡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net