chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hai đứa dậy rồi à, xuống đây ăn sáng đi" Tiếng mẹ Jeon đang cầm dĩa trứng ốp la để xuống bàn,

vì nhà anh có theo nghề y, trước đây ông nội của anh là một bác sĩ đa tài nhưng lại đẻ ra bố anh không hướng theo ngành y, nhưng may mắn khi sinh ra anh và nuôi anh lớn lại là một bác sĩ tài giỏi.

Nhà có truyền thống là ngành y nên họ luôn quan tâm về sức khoẻ của mọi người, họ hạn chế ăn ngoài ưu tiên ăn nhà và các thực phẩm đều tốt. Mấy món đồ ăn trên Seoul đều một tay do bố mẹ Jeon chuẩn bị cẩn thận để gửi lên cho anh, làm gì thì làm nhưng sức khoẻ là quan trọng nhất nên là ngay cả những bữa ăn đều được lên thực đơn. Rau sạch nhà trồng

Sáng nay mẹ Jeon nấu đồ ăn rất đầu đủ dinh dưỡng, có trứng, rau salad trộn, thịt bò xào và bánh mì sandwich, tuy rằng bữa ăn rất bình thường nhưng thật chất là đầy đủ các nhu cầu dinh dưỡng.

" chào buổi sáng bố mẹ" tiếng em líu lo nhanh chóng chạy tới ngồi xuống bàn ăn

" chào con, ngủ ngon không" Bố Jeon lên tiếng

" dạ ngon ạ"

" thằng đó có anh hiếp hay làm gì con nhớ nói bố nhé, để bố xử nó"

" Ông nói thì hay lắm mà có xử gì đâu, đêm qua còn ngồi hú hí uống với nhau cả đêm" mẹ Jeon nhìn ông bất lực, nói gì nói chứ Bố Jeon thương anh lắm, những năm còn học cấp 3 anh làm gì sai bị mẹ mắng đều được bố Jeon giải cứu, ông biết cách dỗ mẹ Jeon hết giận.

" lâu ngày không gặp con trai tôi ngồi tâm sự với nó có sao đâu, đúng không con trai"

" dạ đúng rồi" anh tiến tới ngồi xuống kế em

" còn con ăn xong ra kia nói chuyện với mẹ, để xem con thoát được không" Mẹ Jeon gằn giọng nhìn anh, em thấy vậy miệng cười hì hì, tâm trạng em đang rất vui đấy, em thích được nhìn cách anh bị la, tuy rằng anh lớn tuổi rồi nhưng khi thấy anh bị la thì nhìn như em bé vậy đó.

" được rồi được rồi, có gì từ từ nói, ăn sáng thôi" Bố Jeon vội lên tiếng

Cả nhà ăn sáng trong vui vẻ, nói vậy thôi chứ Mẹ Jeon cũng rất thương anh nhưng có lẽ thương con dâu hơn rồi.

Suốt buổi ăn anh cứ khều khều chân em, em quay ra nhìn anh, thấy mặt anh giả bộ mếu vì chắc sắp bị mẹ la, em lè lưỡi trêu anh.

" công việc dạo này ổn không Jungkook" mẹ Jeon gắp cho anh miếng thịt bò vào chén.

" dạ ổn mẹ"

" hai đứa tính khi nào lên lại Seoul, bệnh viện cho nghỉ phép lâu không" bố Jeon hỏi

" chắc mai tụi con lên lại, bệnh viện đang vắng bệnh nhân nên con mới có thời gian chạy xuống rước con dâu bố mẹ về đấy"

" đúng rồi. phải nhanh chóng lên chứ để người khác là dùm không tốt" mẹ Jeon nhìn em cười

Thật lòng bố mẹ Jeon không muốn tụi em lên lại Seoul, vì tuổi già cô đơn, lâu lâu được dịp về thăm mà vì tính chất công việc quá bận nên họ cũng thông cảm được.

Cả nhà ăn trong không khí khá vui vẻ và thoải mái, em ăn xong rồi phụ mẹ Jeon rửa chén , mẹ Jeon một mực không chịu nhưng với tính cách cứng đầu của em thì mẹ Jeon cũng đành bất lực để em rửa, chén cũng không nhiều.

Anh thì đang lau bàn, vừa lau xong thì bố Jeon khều anh nhìn lên phòng khách

" Con đi lên với mẹ đi, mẹ có chuyện muốn nói với cô đấy"

"lỡ mẹ cạo đầu con sao bố" anh bất lực nhìn bố

" mẹ mà cạo đầu con thì bố cũng chả còn cọng lông nách nào đâu, chuyện này con sai thì chịu đi, nhanh lên, lát bố lên ngồi với con sau" bố Jeon giật lấy khăn lau bàn của anh rồi đẩy anh lên phòng khách

Trên phòng khách, mẹ Jeon đàng nhàn nhã ngồi nhâm nhi tách trà, anh tiến tới nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện mẹ

" Mẹ cho con 5 phút kể lại toàn bộ câu chuyện"

" ha..haha mẹ uống miếng trà anh miếng bánh nhé" anh đẩy dĩa bánh quy em đã chuẩn bị sẳn

" nói lẹ đừng lề mề" mẹ nghiêm mặt nhìn anh

" chuyện là lúc này con bận công việc, thật sự không chăm sóc tốt được cho Ami, mẹ cũng biết mà, công việc trên bệnh viện thật sự rất nhiều, con còn là trưởng khoa nữa" anh thăm dò nét mặt của mẹ rồi nói từ từ

" cái đó thì mẹ biết, nhưng còn chuyện cô gái kia? con không tính kể cho mẹ nghe luôn à"

" Cô ấy... thật ra là bác sĩ mới chuyển về bệnh viện con, thật sự con và cô ấy không có gì hết, cô ấy đeo bám con và con cũng đã có khoảng cách với cô ấy, thật sự không có gì hết"

" trong chuyện này con sai, tội con rất nặng, đã không quan tâm chăm sóc Ami mà còn mắng Ami" bỗng mẹ Jeon lớn tiếng

" hơ... mẹ bình tĩnh, bình tĩnh, thật sự con hiểu lầm Ami, đã không tìm hiểu kĩ mà lại trách oan em ấy, con biết lỗi rồi"

" Đợt này mẹ thật sự giận con đấy, mau chóng xử lí cô gái kia cho êm đềm đi, Ami tha lỗi cho con nhưng sâu trong tâm con bé đã mất đi một phần tin tưởng con rồi, mẹ không muốn chuyện này tái diễn lại, đừng để Ami buồn, mẹ mà nghe con bé bảo con lén phén với cô nào nữa mẹ cạo đầu con"

" bà có gì từ từ nói, để nó lên lầu với Ami đi, con bé rửa bát xong rồi" bố Jeon từ dưới bếp đi lên.

" Ừ đi đi, lên mà dỗ con dâu mẹ, đừng để nó buồn đấy."

" dạ" anh được mẹ cho lên thì vội chạy, để một mình bố anh dỗ mẹ, hehe.

Cửa phòng mở ra, anh dùng tông giọng hết sức ngọt ngào kêu em " bé ơi"

Em đang ngồi trên bàn thì quay ra thấy anh tiến tới, anh nhanh chóng tiến lại chỗ ghế em ngồi, tay kéo em đứng lên rồi bế em lên, anh bế em ngồi lên bàn, tay anh ôm ngay eo em, mắt nhìn thẳng vào sâu mắt em giọng ôn nhu nói

" bé còn giận anh không"

" còn đấy"

Chụt, anh hun chụt vào môi em

" anh hỏi lại lần nữa, còn giận anh không"

" còn"

Chuỵ, anh lại hun vào môi em

" thiệt hả?" anh vẫn hỏi

" thiệt, còn rất giận anh đấy"

Chụt chụt chụt anh hun khắp mặt em, nào má, môi, mắt, mũi. Anh cứ hun em vội đánh vào ngực anh, anh buông ra

" đừng giận anh nữa nhé, anh thật sự biết lỗi rồi, thật sự rất xin lỗi vì trách oan em, khi em đi em không biết anh nhớ em lắm đâu, khi em biến mất, chặn hết mọi liên lạc với anh thì anh thật sự nhận ra rằng em rất quan trọng đấy, vì vậy hứa với anh đừng bỏ đi nữa nhé, nhé" anh dùng giọng không thể nào ấm áp hơn đối với em

" em biết rồi, anh cũng hứa với em đi"

" được, bé nói đi anh nghe"

" không được tiếp xúc với Soo A nữa, không phải là không tiếp xúc với cô ấy mà là hạn chế, anh cũng biết cô ấy có ý đồ với anh mà" em bịu môi nhìn anh

" được được, hứa với em" anh cưng nựng vuốt má em

" có đau không" anh vuốt nhẹ má em

" đau gì ạ?" em thắc mắc

" bữa Soo A tát em đấy, còn đau không"

" à.. cái đó lâu rồi mà, không đau không đau" em nhẹ nhàng nhìn anh cười.

" hun đền bù nhé" anh vừa nói xong thì hun vào 2 má của em, hun một cách nhẹ nhàng rồi xong tới môi, anh nhẹ nhàng mơn trớn môi em, cứ cắn rồi gặm xong thả

( au kiểu : hun ngộ ha:)))) )

Môi lữoi quấn quýt nhau không ngừng tạo ra những tiếng chẹp chẹp, hun xong thì anh thả ra rồi ôm em vào lòng, vuốt ve sống lưng của em

" hình như em ốm hơn nhỉ, sau anh bế em như không bế vậy"

" đâu, em vẫn vậy mà"

" không, em ốm lắm" anh nói rồi trườn tay xuống eo nhỏ của em rồi bóp

" ốm hơn rồi này, mỡ đâu hết rồi"

" em đâu biết, mà thoi có mỡ chi béo lắm" em vội nói

" không được, em ốm như vậy không tốt, chờ về lại Seoul anh phải bồi bổ bảo bối của anh mới được"

Hai người ôm nhau xong anh bế em xuống giường nằm cho đỡ mỏi lưng, em nằm gọn trong lòng ngực của anh, nói thiệt sau bao nhiêu ngày xa cách thì ôm nhau nhiêu đấy cũng chẳng đủ, vì sáng nay dậy khá sớm nên em và anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Oki rảnh nên đăng chap, nhớ vote nhée, mấy nay bị truyện bị tuột trong bảng xếp hạng rồi nên mọi người đừng đọc trùa nữa nhen, tui bùn🥹

Love you🫶🏻


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net