Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máu?

Vân Mạn nhìn đầu ngón tay của mình có một vệt máu rỉ ra, anh đi tới bồn nước rửa tay, sẵn tiện rửa cả dao đi. Cắt xúc xích thôi cũng cắt trúng tay, bình thường anh đâu có bất cẩn như thế này.

Vết thương không sâu nên rửa qua nước một hồi lâu không còn chảy máu nữa, Vân Mạn lau tay rồi tiếp tục quay qua làm đồ ăn tiếp. Anh lấy nhanh một gói mì ra bỏ vào nồi nước, chỉnh lại nhiệt độ cho phù hợp chờ mì chín để xào. Vân Mạn đã ăn từ hồi chiều nhưng ngồi sau khi ngồi kiểm tra giáo án cả buổi tới gần khuya, anh lại thấy đói một lần nữa. Tối thế này Vân Mạn lười phải đi ra ngoài mua đồ ăn cho nên trong bếp có đồ gì thì làm món luôn.

Vân Mạn khá tự tin vào tay nghề của mình, anh cảm thấy đồ ăn mình làm ra ăn không tới nỗi. Có điều ngày trước còn ở nhà, mẹ và chị hầu như chẳng chịu cho anh làm gì trong bếp, lần nào cũng để phần rửa chén cho anh. Vân Mạn bưng dĩa mì và cốc nước ra bàn ngồi rồi nhìn lại đống đồ ngổn ngang trên bếp không khác gì mới đi đánh trận dã về, Vân Mạn ngờ nghệch cười một hồi mới ăn mì, bị nhận phiếu cấm vào bếp cũng phải.

Sáng ngày mai có tiết văn nên Vân Mạn đi lên trường. Thầy Văn nói đợi sau khi qua kì thi giữa kì thầy ấy sẽ lại sắp xếp một vài tiết để Vân Mạn đứng lớp từ đây cho tới khi kết thúc học kì này. Hôm nay thầy Văn thu lại mấy đề văn hôm trước phát cho cả lớp làm để chấm điểm. Lịch học sau kì nghỉ tết có thay đổi, Vân Mạn không cần phải vào tiết đầu như học kì trước. Vì vào ngay giữa tiết nên nếu thấy có bàn trống thì phần trăm cao là người ngồi đó nghỉ học.

Thầy Văn nhìn xuống bàn trống ở cuối lớp, đẩy gọng kính lên hỏi lớp trưởng: "Khải Uy đâu rồi em?"

"Bạn ấy không tới lớp sáng nay ạ." Cát Tường đem nộp bài tập lên cho thầy, trả lời.

Vân Mạn nhìn qua ghế kế bên mình, tự dưng thấy hơi lạ. Khải Uy đúng là có hơi cứng đầu trong việc học tập nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Khải Uy nghỉ học. À không, lần hai mới đúng, chỉ là không biết lần này có phải lại ngồi ở một góc nào đó làm đồ gỗ nữa hay không.

Hết tiết học, thầy Văn chia cho Vân Mạn một nửa số đề ôn tập của học sinh cho anh, nhờ anh chấm điểm cho bài tập này, sẵn tiện thầy ấy cũng sẽ đánh giá khả năng của Vân Mạn qua phần chấm điểm này. Sau khi chia ra hai túi đựng riêng, thầy Văn hỏi Vân Mạn: "Thầy biết tại sao Khải Uy lại nghỉ học không?"

Từ sau hôm hội thao có ảnh chụp chung của cả hai người, hầu hết người trong lớp đều mặc định anh và Khải Uy thân nhau. Hơn nữa có lẽ Vân Mạn không để ý, số lần anh và Khải Uy hay xuất hiện cùng lúc và ngồi gần nhau khá nhiều, mọi người nghĩ quan hệ hai người khá tốt cũng phải.

"Em không biết," Vân Mạn trả lời, "Thật ra bình thường nếu không có gì thì em cũng không có nói chuyện với Khải Uy."

"Vậy à?" Thầy Văn sờ cằm mình, "Hầy, thằng nhỏ này toàn làm những chuyện người khác không ngờ tới được. Nghỉ học cũng không thấy xin phép, bài tập thì không nộp."

Trước khi về, thầy Văn bảo anh nếu được hãy nộp sớm lại đề thi thử trước tiết văn tiếp theo. Hôm nay cũng gần cuối tuần rồi, tiết văn tiếp theo lại vào ngày thứ tư, Vân Mạn có thể tranh thủ hai ngày cuối tuần để sửa bài.

Thời gian kiến tập qua đã lâu, học kì này Vân Mạn có nhiều việc để làm hơn cho buổi đánh giá học kì cuối năm, anh ngồi vào trong taxi rồi thở dài một hơi. Còn bao lâu nữa sẽ kết thúc kì thực tập này nhỉ?

Lúc này anh mới nhớ tới việc Khải Uy nghỉ học sáng nay, anh lấy điện thoại ra, chần chừ một chút rồi nhắn hỏi một câu.

-Tại sao hôm nay cậu không đi học vậy?

Vân Mạn cầm điện thoại trên tay, chờ một lúc không thấy hồi âm, anh cất điện thoại lại vào túi. Chắc là Khải Uy đang bận việc gì đó nên chưa trả lời ngay được.

Vân Mạn về đến phòng thuê của mình, tắm rửa thay đồ đơn giản vào, sau đó đi vào trong phòng mình mở cửa sổ, tranh thủ ngồi vào bàn lấy đề thi thử ra xem. Có một số người làm văn dài tới độ phải kẹp thêm một đôi giấy riêng, Vân Mạn lấy một bài ra đọc trước, một bên mở máy tính để xem phổ điểm. Vân Mạn chỉ dự định chấm trước một bài sau đó đi ăn trưa nhưng cả hai bài đầu tiên làm văn quá ngắn, anh không mất quá nhiều thời gian để sửa, đã thế còn dò sơ qua một lần nữa.

Chấm tới bài thứ ba, điện thoại trên bàn reo lên. Vân Mạn bỏ bút xuống, cầm điện thoại lên xem. Anh còn nghĩ là Khải Uy gọi, nhưng trên màn hình là một dãy số lạ, có vẻ là số điện thoại bàn. Vân Mạn không thường khi nhận cuộc gọi bàn, người duy nhất mà anh nghĩ tới chỉ có gia đình của anh nhưng với tình hình bây giờ thì gần như không thể là họ được. Vân Mạn rất ngại nghe số lạ, chần chừ một tí anh vẫn nhấc máy lên alô thử.

"Xin chào, cho hỏi đây có phải là số điện thoại của Hứa Vân Mạn không?" Đầu dây bên kia là giọng trầm của một người phụ nữ lớn tuổi.

Gọi điện thoại bàn thì hẳn không phải là đa cấp đâu nhỉ? Vân Mạn cầm bút lên lại, trả lời: "Đúng vậy. Cho hỏi là ai thế?"

"Chào cậu, tôi là Yên Hoàng, trưởng khoa thiết kế của trường đại học tư trong thành phố, chắc thầy chủ nhiệm của cậu từng nói qua với cậu."

Vân Mạn nhướn mày lên, lần trước thầy chủ nhiệm từng nói qua trường đại học này, lúc bọn họ tìm tới, thầy chủ nhiệm còn cho là trường họ tìm nhầm một Vân Mạn nào đó học mỹ thuật nên không nói rõ cho anh, anh suýt nữa quên mất chuyện này. Có điều người gọi cho anh không phải thầy chủ nhiệm mà lại là trưởng khoa trong trường à? Như vậy cũng quá đột ngột rồi.

"Chào...chào cô." Vân Mạn thấp thỏm trả lời, cảm thấy việc mình bỏ quên lời mời này rất có lỗi với trường người ta.

"Tôi có nói chuyện với thầy chủ nhiệm của cậu và thầy ấy đưa cách thức liên lạc của cậu cho tôi, tôi thấy gửi mail sẽ không nhanh bằng gọi điện trực tiếp," Người phụ nữ bên kia cười nói, "Tôi gọi vào giờ này không ảnh hưởng tới giờ nghỉ trưa của cậu chứ? Tôi nghe nói cậu đang thực tập nên không thể gọi trong ngày được, sợ đúng lúc cậu đang giảng dạy trên lớp."

"Không sao ạ, chiều nay em không có tiết, bây giờ em cũng chưa có nghỉ trưa." Vân Mạn lịch sự đáp.

"Được rồi, thế thì tôi sẽ vào thẳng vấn đề để không làm mất thời gian của cả hai, tôi nghe thầy cậu nói cậu vẫn chưa rõ vì sao trường tôi lại tìm tới cậu," Trưởng khoa nói, "Vân Mạn, trong học kỳ hè tới khoa thiết kế trường tôi có hai bộ môn được thêm vào, do đó cũng có giảng viên mới tới phụ trách vài lớp. Cậu có muốn thử tới đây làm trợ giảng kiến tập một thời gian không?"

Trợ giảng là người phụ trách hỗ trợ giảng viên trong quá trình giảng dạy, với những sinh viên trợ giảng mà Vân Mạn từng gặp qua trong trường, anh thấy công việc này cũng không quá nặng nhọc. Thường thì sẽ giúp đỡ giảng viên phần kết nối, giao lưu với lớp học, đôi khi còn có thể hỗ trợ giải thích trong vài trường hợp đặc biệt. Trợ giảng đa số là sinh viên, cùng lắm chỉ hơn anh một, hai tuổi.

Thường thì các trợ giảng như vậy chỉ hoạt động giúp đỡ trong trường đại học của riêng mình, Vân Mạn chưa nghe tới trường hợp sinh viên trường này đi qua trường khác làm trợ giảng bao giờ. Hơn nữa bởi vì Vân Mạn chỉ học chương trình trung học phổ thông cho nên khi được mời tới trường đại học, anh lại thấy ngộp thở. 

"Xin lỗi nhưng thiết kế không phải chuyện môn của em," Vân Mạn nói, "Em là sinh viên trường sư phạm, nếu tới khoa thiết kế thực tập thì cũng có hơi..."

"Tôi biết cậu từng là thủ khoa của trường đại học mỹ thuật thành phố, hơn nữa còn là ứng cử viên sáng giá của cuộc thi ở bảo tàng triển lãm thành phố," Cô trưởng khoa nói, "Vốn dĩ năm đó tôi đã có ý định chờ cậu học tới năm ba sẽ mời cậu qua, nhưng không ngờ cậu lại chuyển sang sư phạm văn."

"Trường đại học cho phép học sinh trường khác tới hỗ trợ giảng viên ạ?" Vân Mạn lại hỏi. 

"Thường thì không có chứ không phải không được," Trưởng khoa gõ bàn phím máy tính kêu lạch cạch, "Các đồ án năm nhất của cậu rất ấn tượng, tới bây giờ vẫn còn tính ứng dụng, tôi cho rằng khả năng mỹ thuật của cậu sẽ giúp đỡ được phần nào."

Khi nãy Vân Mạn có nghe cô nhắc tới học kì hè, Vân Mạn cau mày. Năm nay là năm thực tập cuối cùng của Vân Mạn, trong hè này anh cũng còn bài luận cuối năm ba, không biết có thời gian chạy qua lại cả hai trường hay không. Nếu dành thời gian ra nhận công việc này, Vân Mạn nghĩ đây cũng có thể cơ hội tốt. 

"Chúng tôi cũng không yêu cầu cậu làm dài hạn, chỉ làm riêng trong học kì hè năm nay chỉ cho tới khi cậu bắt đầu kì thực tập mới," Trưởng khoa nói, "Sẽ không ảnh hưởng nhiều tới kế hoạch thực tập của cậu, trước khi vào học kì mới, tôi sẽ bàn thời gian một lần nữa để cậu sắp xếp."

"Lời mời này bất ngờ quá, lần trước nghe thầy chủ nhiệm nói em còn nghĩ là nhầm người thôi." Vân Mạn nói.

"Không thể nhầm được, chắc là cậu không biết nhưng khi cậu tham gia triển lãm kia, những trường đại học có khoa mỹ thuật đều để ý tới cậu, không ai ngờ sau đó cậu lại biến mất tăm," Trưởng khoa cười nói, "Nếu cậu muốn tìm hiểu thêm về khoa mỹ thuật thiết kế bên trường tôi, cậu có thể lên mạng xem một vài đồ án xuất sắc của sinh viên được đăng trên đó, cần thì tôi gửi trực tiếp cho cậu. Trong thời gian này cậu cứ suy nghĩ thật kĩ rồi liên lạc cho tôi vào số văn phòng khoa này nhé."

"Vâng, cảm ơn cô," Vân Mạn căng thẳng tới độ còn gật đầu với điện thoại, "Em sẽ trả lời sớm."

"À, phải nói thêm, không phải tâng bốc cậu đâu, những giảng viên trường tôi xem qua tác phẩm của cậu đều dành lời khen cho cậu," Trưởng khoa chầm chậm nói , "Cậu rất có năng lực, nếu được mong là sẽ có cơ hội làm việc cùng nhau."

Vân Mạn nghe máy một hồi mới tắt máy đi, sau đó ngồi đực mặt ra, quên luôn việc mình đang làm hiện tại là gì. Được giới thiệu làm trợ giảng cho một trường đại học nghe cũng ngầu đó, nhưng tại sao lại là ngành thiết kế thế này? Vân Mạn thở dài, lí do anh không học nữa chỉ đơn giản là vì anh không nghĩ mình thật sự hợp với nó, càng đi sâu sẽ càng không thấy đường đi nữa. Không ngờ bây giờ nó tự dưng xuất hiện trước mặt anh và nói, "Chào Vân Mạn, lâu rồi không gặp."

Vân Mạn kéo laptop qua tìm kiếm tên trường đại học trên thanh tìm kiếm. Anh có biết nhiều đại học tư, trong đó có trường vừa rồi mới gọi cho anh, cũng là một trường đã xây dựng lâu năm nhưng ngành thiết kế thì hình như chỉ mới bắt đầu thêm vào mấy năm trở lại đây. Vân Mạn tìm thử khoa thiết kế, sau đó lướt xem thử một vài đồ án nổi bật được đăng trên trang chủ trường. Nhìn lại mấy bài đồ án làm Vân Mạn nhớ lại thời gian ngắn ngủi khi mình còn học mỹ thuật, chỉ là nhớ lại vậy thôi, không hề cảm thấy tiếc nuối gì khi mình quyết định nghỉ.

Anh có thể làm tốt không? Dù gì cũng chỉ làm ngắn hạn, cũng không cần chuyên môn cao. Vân Mạn ngẩng đầu lên, dù gì thì anh cũng chỉ học mỹ thuật một năm, làm trợ giảng cũng quá mạo hiểm so với anh. Nhưng khi nghĩ lại lời khen của trưởng khoa dành cho anh, anh lại hơi mềm lòng. Vân Mạn, mày đúng là dễ bị lừa thật!

Vân Mạn nhìn những bài đồ họa trên màn hình, đột nhiên nheo mắt lại. Nếu theo như lời trưởng khoa nói thì cuộc thi đó được các khoa thiết kế các trường để ý tới, nếu có quan tâm tới Vân Mạn thì hẳn bọn họ sẽ thắc mắc vì sao đợt thi cuối anh lại không thi, như thế chuyện gian lận ý tưởng kia cũng phải rò rỉ ra ít nhiều, phần bất lợi nghiêng về anh nhiều hơn. Tại sao trường đại học này vẫn muốn mời anh, chỉ đơn giản là không biết hay là còn vấn đề gì khác?

Vân Mạn lắc đầu, từ khi nào mà mình suy nghĩ nhiều như vậy chứ, chắc sẽ không có bất ngờ gì diễn ra đâu, nếu có thì Vân Mạn thấy mình đi làm đạo diễn phim dài tập được rồi. Vân Mạn nhìn lại đồng hồ, tắt máy tính đi, dọn dẹp lại bàn làm việc rồi đứng dậy duỗi người. 

Nên kiếm cái gì ăn nhỉ? Quán hủ tiếu bò viên gần nhà sau tết không thấy mở bán nữa, không biết lí do là gì. Bây giờ chỉ có đi ra khu quảng trường đi loanh quanh đó xem thử, à phải rồi, còn có tiệm hoành thánh mà Khải Uy từng dẫn anh tới, anh còn chưa đi lại lần nào. Nhắc tới Khải Uy, Vân Mạn lại cầm điện thoại lên, tin nhắn khi nãy anh nhắn vẫn nằm yên trên màn hình, không ai trả lời cũng không có dấu hiệu đã đọc tin nhắn. 

Vân Mạn thử nhắn tên Khải Uy vào khung nhập thoại và gửi, năm phút sau vẫn yên ắng như cũ. Tần suất trả lời tin nhắn của Khải Uy khá nhanh, ngay cả hôm ở đêm hội chợ có vẻ bận rộn như thế mà cậu vẫn trả lời tin nhắn của Vân Mạn được kia mà. Có việc gì bận tới vậy sao?

Vân Mạn nghĩ tới gì đó nên không an tâm, anh trực tiếp nhấn gọi qua cho Khải Uy, điện thoại không rung chuông lần nào mà chuyển thẳng sang giọng nói của tổng đài nói rằng số di động không còn tồn tại. Vân Mạn ngạc nhiên, anh thử gọi lại mấy cuộc thì tình trạng vẫn y như thế.

Cái gì đây? Không tồn tại là làm sao? Cả người Vân Mạn cứng đờ, một phần vì gió lạnh thổi qua cửa sổ, một phần do nỗi bất an nặng nề bao phủ cả người anh. Đừng nói là...Khải Uy đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ? Cả ngày hôm nay mất tích không thấy người, liên lạc không được.

Có vấn đề gì với đám người ở khu Tây à? Lời Văn Trí nói hôm trước còn vang vảng bên tai anh làm anh càng lo lắng hơn. Văn Trí! Phải rồi, Văn Trí! Vân Mạn đi thẳng ra ngoài, vơ đại áo khoác trên giá treo rồi cầm chìa khóa đi thẳng ra ngoài, tay nhấn số Văn Trí trong điện thoại. Cũng may hôm trước nói chuyện, dù Văn Trí có tỏ thái độ không vui với việc anh bao đồng nhưng vẫn trao đổi số điện thoại với anh để tiện cho một vài trường hợp.

Ngoài dự đoán của Vân Mạn, Văn Trí bắt máy cực kì nhanh, lúc nghe tiếng nhận máy, Vân Mạn liền thở phào một hơi. Nhưng còn chưa kịp an tâm mấy, Vân Mạn nghe được tiếng la lối của một người đàn ông ở bên kia và giọng điệu bực dọc của một người phụ nữ.

"Phiền anh đi ra ngoài với giảm âm lượng chuông nhé, nhạc chuông của anh đánh thức bệnh nhân khác nghỉ ngơi đấy."

"Xin lỗi, xin lỗi," Lúc này mới nghe được giọng Văn Trí, tiếng la của người đàn ông kia dần nhỏ lại, chắc là Văn Trí đã ra ngoài, anh ta than, "Ôi trời, gã tâm thần kia sao lại để chung phòng dưỡng sức với mấy người khác cơ chứ, thế mà còn trách tôi."

"Anh đang ở bệnh viện?" Vân Mạn sốt sắng nói, "Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Khải Uy bị làm sao hả?"

"Ầy, ầy, nói từ từ thôi," Văn Trí ngồi ở trên ghế, "Có cái gì mà gấp vậy? Sao anh lại gọi cho tôi?" 

"Tôi không gọi được cho Khải Uy," Vân Mạn đi tới đầu đường vô tình bắt được một chiếc taxi vừa trả khách, "Các anh đang ở bệnh viện hả? Ở chỗ nào vậy? Nói địa chỉ cho tôi đi."

"Không cần tới đâu, nếu anh muốn tìm Khải Uy thì nó không có ở đây," Văn Trí tặc lưỡi, nghe giọng có vẻ mệt mỏi, "Thằng nhãi đó chẳng sao cả, tối hôm qua tôi bắt nó kiểm tra một lượt rồi được cho về nhà rồi, bây giờ hẳn là đang ở nhà đấy."

Vân Mạn ngớ người ra, đầu óc anh gần như trống rỗng, tài xế quay xuống hỏi địa chỉ anh mới nói đại địa chỉ chỗ ở của Khải Uy. Xe lăn bánh đi, Vân Mạn mới hỏi ngược lại Văn Trí: "Anh không lừa tôi đấy chứ? Các anh đã gặp chuyện gì hả?" 

"Tôi lừa anh làm cái mẹ gì, nó không có ở bệnh viện thật," Văn Trí nói, "Ôi, nhắc tới lại phát bực, anh muốn tìm nó thì tìm mau đi, tôi không muốn nói chuyện vào lúc này đâu."

Tảng đá trong lòng Vân Mạn được thả nhẹ ra một chút, nghe giọng Văn Trí không gấp gáp hay lo lắng gì, có lẽ tình hình hiện tại không có ai phải nằm cấp cứu. 

"...Các anh không bị gì phải không?" Từ nãy giờ anh chỉ để ý Khải Uy mà không nghĩ tới bọn họ nên thấy mình không lịch sự lắm.

"Thôi được rồi, tôi biết anh chỉ muốn hỏi về Khải Uy thôi đúng không? Không cần nghĩ tới bọn tôi," Văn Trí lại tiếp tục chì chiết, "Cả đám bọn tôi ai cũng khỏe như trâu hết, anh không phải lo."

"Khi nãy anh ở trong phòng dưỡng sức à? Là...ai đang cần dưỡng sức vậy?" Vân Mạn hỏi. 

"Thiện Tâm," Văn Trí trả lời, "Nó bị thương nặng nhất, cơ mà tỉnh rồi, khi nãy còn cười hi hi ha ha ngu chết được." 

Vân Mạn chỉ cười trừ, Văn Trí lúc cáu giận có vẻ như gặp cái gì cũng thành mục tiêu công kích của anh ta. Mà tâm trạng Văn Trí không tốt như thế này thì hẳn là chuyện xảy ra hôm qua không đơn giản. Càng nghĩ tới, trong lòng lại càng bất an hơn. Khi đứng ở trước cổng tòa nhà thuê, Vân Mạn thấy bước chân mình cũng bị suy nghĩ tiêu cực trong đầu làm nặng nề đi. 

Bảo vệ vẫn như cũ đang bật nhạc trong phòng vừa hát theo nhạc, Vân Mạn đi ngang qua chào một cái rồi bước lên lầu. Chạy nhanh lên bốn tầng lầu, giữa chừng còn suýt nữa vấp bậc thang, thế mà tới trước cửa phòng của Khải Uy, anh lại thấy bất an khi nhấn chuông. Nếu Khải Uy không mở cửa, anh chẳng biết mình sẽ thấy như thế nào nữa. 

Vân Mạn nhấn chuông gọi cửa, một hồi lâu sau cũng không thấy ai đi ra. Vân Mạn bắt đầu thấy bồn chồn, anh áp sát tai lại thì nghe tiếng cào cửa, chắc là của con Cò. Anh lại nhấn chuông cửa một lần nữa, bởi vì lo lắng nên anh run tay nhấn tới hai, ba lần.

Mở cửa đi! Văn Trí nói cậu ở nhà kia mà. Hay là mình bị lừa? Văn Trí sẽ không quá đáng tới mức cấm anh tới thăm bệnh mà nói dối đâu nhỉ? Vân Mạn đang nghĩ tới việc đi ngược xuống bốn tầng lầu hỏi thử bảo vệ thì tay nắm cửa bất chợt động đậy, cánh cửa trước mặt hé mở ra. Hai mắt Vân Mạn mở to ra, khi nhìn thấy con chó cố thò đầu ra khỏi khe cửa, cả người anh như cứng đờ lại. 

Anh gấp tới độ người bên trong còn chưa mở cửa, anh đã đẩy cửa nhìn vào trong. Khải Uy đang đội khăn trên đầu, tóc mái còn ướt đang dính sát ở hai bên thái dương, bên má đọng lại một giọt nước. Bảo sao từ nãy giờ không ra mở cửa, Vân Mạn thầm nghĩ, ra là đang đi tắm. 

"Thầy Mạn?" Khải Uy tỏ ra ngạc nhiên, nhìn anh. 

Bởi vì mới tắm nên phần tóc mái của Khải Uy vuốt lên để lộ vùng trán, Vân Mạn nhìn thấy rõ vết bầm gần da đầu, dưới cằm có một vết xước làm đỏ vùng da xung quanh. Ngoài ra trên tay của Khải Uy cũng nhìn thấy một vài dấu tích đánh nhau để lại, cảm thấy bây giờ nhìn ở đâu trên người Khải Uy cũng có vết thương.

Vân Mạn nắm lấy vai Khải Uy, nghiêng đầu xem một bên mặt cậu. Gần xương hàm cũng hơi đỏ, lúc Khải Uy bất ngờ quay đầu còn nheo mắt một cái, hẳn là có bị đánh vào đây nữa. Vùng cổ có một chấm đỏ trông khá ghê, giống vết tích bị phỏng.

"Cậu đã được kiểm tra vết thương hết rồi đúng không?" Vân Mạn nhìn thẳng vào mắt Khải Uy, anh nghe được mùi thuốc khử trùng.

"Em...em đã kiểm tra rồi, không có gì nghiêm trọng hết," Khải Uy ngơ ngác nhìn anh, "Thầy, sao thầy lại đột nhiên tới đây?" 

Vân Mạn buông tay, anh không biết bây giờ mình đang có cảm xúc gì, thấy được Khải Uy làm anh an tâm hơn nhưng không vì thế là gánh nặng trong lòng được bỏ bớt. Khải Uy nói anh ngồi ở sofa đợi cậu một lát, cậu đi vào trong phòng tắm một lần nữa rồi trở ra, ban đầu Khải Uy mặc áo trắng trơn, bây giờ lại đổi thành có đường kẻ màu ở phía trước. 

"Cậu mặc ngược áo à?" Vân Mạn ngồi trên sofa nhìn cậu. 

"Khi nãy thầy bấm chuông như báo cháy, em gấp quá nên chỉ mặc nhanh đồ chạy ra ngoài." Khải Uy nói. 

"Bảo sao khi nãy tôi cứ cảm giác cái áo trên người cậu sai sai." Vân Mạn nhìn cậu.

Khải Uy đứng yên một chỗ, tự dưng lại thấy lúng túng. Cậu nheo mắt đi lại sofa ngồi kế bên Vân Mạn, hỏi: "Thầy đã ăn gì chưa?" 

Vân Mạn cau mày, anh có quá nhiều thứ muốn hỏi Khải Uy, cậu đột nhiên hỏi anh ăn gì chưa làm anh bị nghẹn ngay cổ họng.

"Em tính mua bột chiên gần đây, thầy ăn thì em đặt hai phần," Khải Uy lại nói, "Em chỉ vừa mới tỉnh ngủ, sáng giờ chưa ăn gì hết."

Vân Mạn nghe thế liền thở dài, anh nói: "Đi ăn hay là đặt về đây?" 

"Đặt về, ở đó không có ghế ngồi," Khải Uy theo thói quen giơ tay sờ túi, sau đó cười với anh, "Có thể cho em mượn điện thoại của thầy được không?"

Vân Mạn lấy điện thoại ra, mở mục nhấn số lên rồi đưa cho Khải Uy: "Điện thoại cậu hư rồi hả?"

"Ừm, hôm qua lúc đánh nhau chắc là không để ý nên bị rớt ra khỏi túi, lúc em tìm lại thì không hoạt động nổi nữa rồi," Khải Uy nhập số điện thoại, chắc là vì ngón tay đau nên đánh rất chậm, "May là sim điện thoại không hư."

"Cậu còn nhớ cả số nữa hả?" Vân Mạn nhìn Khải Uy đánh số trên màn hình.

"Cũng dễ nhớ lắm, em nhìn qua một lần là nhớ."

Tiệm bán bột chiên nhận máy rất nhanh, Khải Uy không chỉ gọi mỗi hai phần mà còn kêu thêm vài món khác tới, sau đó mới trả máy cho Vân Mạn. Sau đó cả hai người ngồi yên trên ghế, chẳng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net