Chương 1 :Thôi thì chúng mình yêu nhau đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, gió mát trời xanh, chim hót líu lo...Chỉ là tình hình hiện giờ không được tốt cho mấy!!! Tại khu chung cư nhỏ sáu tầng (cao cấp) EXO...

- Không phải!!! Không phải như mọi người nghĩ đâu!!! Mọi chuyện không phải như vậy - Lộc Hàm đang trong tình trạng bán hỏa thân, cố gắng ngồi dậy lao tới phía mà đám đông gồm 6 người mà níu kéo giải thích.

- Lộc ca!!! Em biết là vào phòng anh mà không gõ cửa có hơi bất lịch sự!!! Tụi em xin lỗi!!! - Cậu bé Biện Bạch Hiền trong đám đông thấy vậy, cất tiếng cúi đấu hướng tới Lộc Hàm mà gập người mấy cái.

- Tụi này cũng xin lỗi!!! - Năm người còn lại, gồm Phác Xán Liệt, Hoàng Tử Thao, Ngô Diệc Phàm, Độ Khánh Thù, Kim Chung Nhân, cũng bắt trước theo Bạch Hiền, hướng tới hai con người vẫn đang trong tư thế mờ ám kia mà xin lỗi tíu tít.

- Không phải mà!!! - Lộc Hàm dở khóc dở cười, cười cho cái hoàn cảnh hiện tại, khóc cho mình tại sao nói mà không ai tin.

- Lộc Hàm!!! Anh muốn "làm"!!! - Người nam nhân tên Ngô Thế Huân đang trong tư thế như muốn đè Lộc Hàm ra, liền làm bộ mặt ủy khuất mà cất tiếng, đã vậy còn cố tính nói to như muốn cho mấy con người kia nghe thấy.

- A!!! Xin lỗi!!! Tụi này liền đi ra!!!

- Không!!! Ở lại ở lại cho tôi!!! - Lộc Hàm nghe vậy liền muốn bò đến mà níu chân mấy người kia, nhưng lại bị cánh tay của Ngô Thế Huân chặn lại. Nhưng sáu người kia liền làm lơ không biết, cứ vậy mà nhanh chóng lẳng lặng ra ngoài!!!

Bỗng Ngô Diệc Phàm khựng lại, cất tiếng:

- Anh trai!!! Nhớ sử dụng "Ba Con Sâu"!!! Phòng chừng vỡ kế hoạch!!! (Phàm với Huân là anh em ruột nhá! :v)

- Ok!!! Em trai!!! - Ngô Thế Huân nghe vậy liền cười nụ cười đầy ẩn ý, bật ngón tay cái lên ra dấu

- À!!! Huân ca!!! Nhớ bôi trơn!!! Không tội Lộc ca lắm!!! - Biện Bạch Hiền thấy vậy, cùng liền chen vào dặn một câu.

- Nếu là không có dầu bôi trơn thì cứ lấy dầu ăn mà dùng!!! - Xán Liệt cũng góp vui (Gì vậy?!?Đừng nói là anh cũng sử dụng rồi nhá? :v)

- Nói chung là mấy người nhớ là có chừng mực đừng để 1 +1 = 3 là ok!!! - Kim Chung Nhân mặt lạnh cũng bỏ thêm một câu vào đoạn hội thoại.

- Lộc Hàm!!! Cố Lên!!! - Độ Khánh Thù và Hoàng Tử Thao cùng hướng đến Lộc Hàm mà cổ vũ.(Hy vọng hão huyền của mấy em thụ!!! =]])

Nói xong, đám đông liền bỏ ra ngoài, không quên khóa cửa lại bỏ mặc Lộc Hàm cố gắng kêu gào:

- Không!!! Không!!! Cứu tôi!!!....

- Honey à!!! Mọi người đã nghĩ chuyện là như vậy...Vậy thì chúng mình khiến nó thành thật đi!!!

- KHÔNG!!!

Vâng!!! Buổi sáng là khởi đầu của một ngày mới, là bắt đầu của một tình yêu (và cuộc đời bi thảm của bé nai cũng bắt đầu từ đó!!! :v)

...

Lộc Hàm, năm nay hai mươi hai tuổi, là nhà văn có nhiều tác phẩm khá được ưa thích...Chỉ có điều không ai biết cậu là nam, đơn giản vì văn phong cậu viết rất nhẹ nhàng, ấm áp, đến nỗi mà khiến cho người đọc tưởng như đang có một cô gái hiền dịu đang kể truyện cho mình. Và cũng vì thế mà nhà xuất bản của cậu cấm công khai giởi tính thật của Lộc Hàm, để giữ được đặc trưng văn phong của cậu, chứ nếu ai cũng biết cậu là đàn ông thì còn gì là giọng kể thanh thoát phát ra từ những trang sách nữa! (Có vẻ như số là thụ của em đã được định sẵn!!! :v)

Và biên tập viên là Lộc Hàm không ai hết chính là Ngô Thế Huân. Nói là biên tập viên chứ thực chất Ngô Thế Huân có địa vị cao hơn thế nhiều. Anh chính là người đứng đầu nhà xuất bản OVERDOSE mà Lộc Hàm đang kí hợp đồng, đồng thời cũng là chủ tịch tập đoàn Ngô Thị nổi tiếng. Nhưng vì lỡ sa vào lưới tình với Lộc Hàm, nên anh mới giả là biên tập viên để ngày ngày ở bên chăm sóc cậu (Ờ!!! Chăm sóc!!! =]])

Lần đầu tiên khi thấy Lộc Hàm bước vào tòa soạn, trái tim Ngô Thế Huân như muốn bay ra khỏi lồng ngực, ánh mặt anh không thể nào dời khỏi cậu, xấp giấy tài liệu quan trọng trên tay liền rơi lả tả. A!!! Tình yêu đời anh đây rồi!!! (Sét đánh!!! :v). Vậy là anh đã bịt hết mọi đầu mối, tìm mọi cách để dấu thân phận của mình mà đến bên cạnh Lộc Hàm. Cũng may là Lộc Hàm dù là nhà văn, nhưng lại rất ít đọc báo và coi tin tức, chỉ suốt ngày lủi thủi trong nhà mà viết lách, ôm mấy cuốn tiểu thuyết, sách truyện dày cộm mà đọc ngấu nghiến. (Mọt sách của năm!!!)

Và rồi anh với cậu cứ thế mà quen nhau, sống có nhau, ở bên cạnh nhau

Và rồi cái gì tới cũng phải tới...

...

Buổi sáng ngày hôm đó, Thế Huân tới nhà Lộc Hàm lấy bản thảo, cùng đó bàn một số công việc cho tháng sau. Bỗng dưng, một con thạch sùng rớt xuống cổ áo Lộc Hàm, rồi cứ thuận thế mà bò vào sâu trong áo.

- Á!!! Nhột quá!!! Thế Huân!!! Có con thạch sùng rơi vào người tôi!!! A!!! Nhột!!! - Cậu sờ hết người cố gắng bắt nó mà tiếc là vật nhỏ lại quá nhanh, bò hết từ chỗ này tới chỗ khác.

Thế Huân, thấy vậy liền tới giúp cậu

- Để tôi bắt cho, cậu cởi áo ra đi!!! - Nói xong liền lột áo cậu, Lộc Hàm cùng không phản kháng, vì mục đích duy nhất của cậu là bắt được cái con vật nhỏ bé kia, chứ nó cứ bò thế này chắc cậu nhột chết mất thôi.

Như tiếc là vừa lột được áo, thạch sùng lại liền bò xuống trong quần.(Chết cha!!! :v)

- Hình như nó bò vào quần rồi!!! - Lộc Hàm khó chịu cất tiếng, người liên tục giãy giụa.

Thế Huân thấy vậy liền đè Lộc Hàm xuống, một tay kìm hai tay cậu lên trên đầu, một tay thò vào trong quần bắt vật nhỏ kia. Nhưng chưa kịp bắt, thì nó đã luồn theo phía ống quần bò ra ngoài. Bỗng dưng ngay lúc đó.

Cạnh!!! Cửa bỗng dưng bật mở

- Lộc ca!!!! Đi ăn sáng với tụi này không?!? - Biện Bạch Hiền hô to.

Và mọi truyện tiếp theo thì xin mời mọi người quay lại đầu chương.

...

Hiện tại, sau khi ăn no nê, tên sói già liền ôm chặt nai con của mình mà cất tiếng:

- Dù gì anh cũng "ăn" em rồi, cũng hôn em rồi, cái gì cũng làm hết rồi!!! Thôi thì chúng mình yêu nhau!!!

Nai con cố gắng dãy ra khỏi cái ôm của Thế Huân, nhưng càng dãy thì càng bị ôm chặt, nên chỉ có thể ấm ức nói:

- Tôi đường là nam nhi, ai lại để nam nhi khác đè mình!!! Không chịu!!! Tôi muốn có bạn gái!!! Muốn nằm trên!!! (Bộ anh đang mơ hả?!? :v)

- Ngốc!!! Thời đại nào rồi mà chỉ có nữ nhân mới được thích nam nhân. Giờ đây quan hệ đồng tính được xã hội công nhận rồi!!! Anh yêu em nhiều lắm em biết không nai nhỏ! Yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên luôn đấy, anh thề sẽ chăm sóc em, không khiến em đau lòng như mấy nữ nhân trước đó đã đá em đâu. - Nói xong liền búng nhẹ lên trán của Lộc Hàm.

Lộc Hàm lấy hai tay xoa xoa, nhớ lại quá khứ đầy những "đau thương" của mình. Tự dưng lại thấy sợ phái yếu, bỗng dưng muốn một lần được ai đó bao bọc. Sau đó liền đưa anh mắt rưng rưng nhìn Thế Huân: "Thật ư?!?"

Thế Huân nhìn bảo bối nhỏ lúc này, kìm lắm mới không chảy máu mũi, hung hăng mà lao vào ăn nai con tiếp:

- Thật!!! Anh hứa!!! - Rồi liền hôn lên tóc mai cậu - Vậy chúng mình yêu nhau nhé!!!

Lộc Hàm nghe vậy mặt mũi đỏ bừng, liền rúc mặt vào lồng ngực của Thế Huân mà giấu đi, lí nhí "Ừ" một tiếng.

Và tình yêu nảy nở từ đấy!!!

...

Chết bé Hàm rồi!!! Rơi vào miệng sói mà không biết!!! :v

Nhớ Cmt & Vote cho au nhé!!! <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cảm #ơn