Chương 2 : Cãi nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại khu chung cư EXO, có thể nói Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt là cặp đôi sến súa (và ồn ào) nhất, đến cả Huân Hàm còn không địch nổi. Vậy mà không hiểu sao, mấy ngày nay họ lại trở nên im lặng một cách đáng sợ. Bạch Hiền nổi tiếng tính nóng nảy trẻ con thì không nói nhưng hình ảnh Phác Xán Liệt lạnh lùng thì thật bất ngờ đấy! Trước đây, Xán Liệt vốn là một người rất hiền lành, đặc biệt chiều vợ, chỉ cần vợ muốn gì là sẽ đáp ứng liền. Thế mà bây giờ lại thành thế này!

Nhiều lúc Lộc Hàm khuyên nhủ Bạch Hiền thì lại bị cậu đè ra, cuồi cùng Thế Huân nhìn thấy. Thế là lại diễn ra thế chiến EXO, ngăn mãi mới tách hai con người này ra, một kẻ nổi tiếng là hiếu thắng, kẻ còn lại thì máu "Hoạn Thư" ngất trời.

Lộc Hàm lúc đó thầm nghĩ:" Cảm ơn trời giúp con ngăn hai tên này!!! Chứ không tháng lương này của con lại đi từ thiện vào bệnh viện mất!" (Ủa??? Vẫn chưa biết Thế Huân là ông lớn à!!! :3)

Trước khi kết thúc mọi chuyện, Thế Huân tất nhiên không quên tuyên bố câu: "Lộc Hàm là vợ tôi, cấm cậu đụng vào!!! Không thì Xán Liệt của cậu không yên thân đâu!!!"

"Anh giỏi thì đè anh ta thử xem!!! Chắc chắn anh sẽ nằm dưới liền!!!" – Bạch Hiền ức chế, hét lên. (Ghê vậy?!? :v)

Nghe vậy, Thế Huân càng nóng máu, nhưng hiện giờ thấy vẻ mặt cảnh cáo của Lộc Hàm, ánh mắt như muốn nói: "Anh còn đánh nhau thì tháng này ăn chay", liền cố gắng kìm xuống, hậm hực nói: "Không thèm chấp cậu nữa!!!"

...

Còn về Xán Liệt "mới", phải nói là người anh dạo này nồng nặc mùi nước hoa, thỉnh thoàng, lúc Hoàng Tử Thao ra ban công chụp ảnh (Hoàng Tử Thao vốn là nhiếp ảnh gia) thì liền bắt gặp cảnh Phác Xán Liệt đang đi cùng với một người phụ nữ, nói chuyện rất vui vẻ. Sao có thể thế được? Xán Liệt nổi tiếng chung tình mà!!!

Chụp liền ảnh lại, cậu liền đem cho Bạch Hiền coi, vậy mà cậu chỉ hờ hững, coi như không có chuyện gì cả.

Chuyện này kéo dài đến cả tháng, chiến tranh lạnh của hai người nảy ảnh hưởng ra cả chung cư. Một hôm, Lộc Hàm cùng Thế Huân tổ chức một bữa tiếc nhỏ, mời tất cả mọi người đến ăn. Đáng nhẽ ra là bữa tiếc vui vẻ, những người yêu nhau gặp đồ ăn cho nhau, những người bạn thì cùng nhau tâm sự bày tỏ. Thế mà, hai con người kia lại phát ngôn một câu: "Tôi không đi nếu có Bạch Hiền/Xán Liệt!!!"

Nhưng là bạn bè với nhau, sao lại có thể bỏ một người được.

Và rồi còn nhiều tình huống khác, như Bạch Hiền đòi qua nhà của Hoàng Tử Thao và Lộc Hàm hoặc rủ Độ Khánh Thù đến nhà ngủ, khiến cho ba con sói nhà này không được ăn uống đầy đủ, càng ngày càng trở nên dữ tợn, nhe nanh giơ vuốt như muốn ăn tươi nuốt sống vợ mình mà không được. (Biện Bạch Hiền không thế qua phòng của Độ Khánh Thù vì đơn giản nhà Độ Khánh Thù ở không phải nhà của cậu, nói theo cách khác là ăn nhờ ở đậu!!! =]]). Hay là việc Phác Xán Liệt suốt ngày cáu gắt, lúc thì dẫn mấy em xinh đẹp về hôn ngay trước hành lang thật khiến người khác thấy ngứa mắt. Rồi còn việc Bạch Hiền ngày càng bạo gan, công khai ôm ấp mấy em thụ (Hàm, Thao, Thù) thậm chí có cả hôn hít (chỉ là hôn má, hôn cổ, hôn tay chứ không hôn môi) không khỏi làm cho mấy anh công nhà ta nổi máu. Về mặt mấy bé thụ thì sự việc này cũng bình thường, thậm chí còn thấy thoải mái (Trốn được hoạt động về đêm!) nên theo mấy em ấy thì cứ từ từ giải quyết cũng được. Nhưng về mặt mấy anh công thì việc bị bỏ đói quả là địa ngục, ngày đêm gào thét cầu mong cho cặp đôi này làm hòa đi để các anh còn về nhà hoạt động sinh lý. Từ đó cũng xảy ra mâu thuẫn cực kì lớn giữa hai phái công thụ.

Một hôm, đám sói nhà ta kéo nhau ra quán Bar Growl ngồi nói chuyện, bàn bạc công sự. Thế Huân liền khều tay Xán Liệt, hỏi:

– Ông làm gì mà giận Bạch Hiền ghê vậy? Có phải...

– Đừng nhắc đến cái tên đấy!!! – Xán Liệt lạnh lùng cất tiếng, mắt lườm Thế Huân một cái sắc bén, không khỏi khiến anh phải giật mình.

– Nói thật đi!!! Đừng trốn tránh!!! Tôi biết mấy ngày nay thái độ đó của ông chỉ là cái mặt nạ che dấu cảm xúc thôi!!! – Kim Chung Nhân cất tiếng khó chịu, căn bản đơn giản mấy ngày nay bị thiếu ngủ nặng (thiếu hơi Thù hả anh? =]])

– Tôi... – Liệt bị nói trúng tim đen, không khỏi lúng túng.

– Đúng đó!!! Ông mau nói đi!!! – Ngô Diệc Phàm cũng ấm ức cất tiếng – Biện Bạch Hiền là gì có lỗi với ông à?!?

– Haiz...Biện Bạch Hiền...Ừm...- Anh thở dài, nhấp tí rượu rồi nói – Biện Bạch Hiền muốn...NẰM TRÊN!!! (Ớ!!! :v)

Đoàng...

Ba người kia nghe xong như sét đánh ngang tai, rồi chụm lại ôm lấy Phác Xán Liệt, đồng thanh mà nói: "Chúng tôi thương cảm cho cậu!!!"

Rồi sau đó là một màn than khóc của chàng trai hiền lành của chúng ta: "Các ông biết không, Bạch Hiền ngày ngày khăng khăng đòi nằm trên, việc gì tôi cũng có thể chiều em ấy nhưng việc này thì không được!!! Nếu làm thì danh dự của tôi còn đâu chứ!!! Tôi cứ tưởng cứ kéo dài việc này thì em ấy sẽ bỏ cuộc nhưng ai dè Bạch Hiền lại có thể bướng bỉnh đến như vậy!!! Rồi một hôm, đang đến lúc cao trào (Quả những bạn thân! Kể gì cũng không ngại!!! :v) bỗng dưng em ấy nổi cơn định đè tôi, tôi ức chế quá, đè lại em ấy làm cho em ấy liệt giường một ngày. Rồi ngày hôm sau em ấy đòi chia tay đi tìm người mà em ấy có thể nằm trên, tôi lúc đó cũng bực mình đồng ý luôn. Nhưng sau đó liền hối hận, nhưng lòng tự trọng tôi không cho phép đi tìm Bạch Hiền mà xin lỗi nên tôi là làm mọi cách để khiến em ấy ghen mà quay lại. Nhưng em ấy tại sao lại thờ ơ như vậy? Tại sao?"

– Thôi được rồi!!! Ông bình tĩnh lại đi!!! Nói thật thì...bây giờ bọn tôi cũng không biết giúp ông như thế nào nữa!!! – Ngô Diệc Phàm vỗ vai anh an ủi, thật tội nghiệp quá!

– À đúng rồi!!! Những người mà Bạch Hiền nhắm đến chính là vợ các ông đó!!!

Đoàng...

Sét đánh tập hai!!!

– ĐƯỢC!!! Chúng tôi nhất định sẽ giúp ông!!!!

...

Ngày hôm sau, nhà Kim Chung Nhân lạnh mặt hiếm khi lại mở tiệc lớn mời mọi người trừ Phác Xán Liệt. Mọi người ăn nhậu no nê, và dường như các bé thụ bị chuốc say mèn.

Sau đó, Diệc Phàm và Thế Huân cùng khiêng Bạch Hiền về trao trả lại cho chồng. Trước khi ra về còn không quên dặn: "Nhớ kết thúc việc này cho nhanh chóng đó!"

Phác Xán Liệt gật đầu, rồi đóng cửa, bế Bạch Hiền lên giường. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc của người yêu, cậu liền mở mắt, ngơ ngác nhìn anh rồi bỗng dưng bật khóc:

– Tên khốn...Hức...Sao anh lại ở đây...hức...Sao...không....đi với mấy chị xinh đẹp ấy!!!

Quả nhiên, Bạch Hiền khi say là thành thật nhất. Xán Liệt nhìn bộ dạng này của cậu không khỏi bật cười

– Ngốc ạ!!! Anh muốn làm em ghen thôi!!!

– Thật ư?!? – Bạch Hiền nghe vậy liền dụi nước mắt, mở to đôi mắt nhìn anh.

– Thật!!!

– Mấy hôm trước...tôi...em...bám...theo Lộc Hàm...Tử Thao...Khánh Thù...cũng..chỉ muốn làm anh ghen thôi!!!

– Vậy sao?!!?

– Thật!!!

Xán Liệt nghe vậy liền tiến tới bờ môi Bạch Hiền mà hôn ngấu nghiến, rồi đè cậu xuống, khiến cậu thở không nổi.

– Anh ăn chay lâu rồi, hôm nay thèm "thịt" nha!!!

– Ưm – Bạch Hiền nghe vậy liền giãy giụa tỏ vẻ không hài lòng – Em...muốn...ở...trên.

– Ngoan!!! Ở trên mệt lắm đó, rất tốn sức, nhất là đối với người nhỏ bé như em, em mà nằm trên thì mai sẽ chẳng đi làm được đâu, thà nằm dưới hưởng thụ, có gì bảo anh, anh sẽ nhẹ nhàng.

– Anh nói thật không đó?!?

– Anh có bao giờ nói dối em sao?!? – Xán Liệt ấm ức nhìn cậu.

Rồi liền sau đó là những âm thanh khiến cho người nghe phải đỏ mặt.

...

Ngày hôm sau, dường như mấy em thụ ai cũng cả người đau ê ẩm không rõ nguyên nhân. (Còn không rõ à?!? =]]) Còn cặp đôi sến súa kia lại tíu ta tíu tít với nhau như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn cảnh này, nhóm ba người Lộc Hàm, Hoàng Tử Thao, Độ Khánh Thú không khỏi đau xót, thầm nghĩ: "Thôi rồi!!! Những ngày yên bình của con kết thúc rồi!!!"

...

Cmt & Vote cho au đi!!! <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cảm #ơn