Chương 20 : Bị Đeo Bám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa viết ngược, thật không chịu nổi, phải quay sang viết hường ngay lập tức, trung hòa đi mấy suy nghĩ thê thảm kia a!
(〜 ̄▽ ̄)

Dành cho các bạn tờ-rẻ đói Cải-Đô!!!! Dạo này không hiểu sao au lại cuồng cặp này thế không biết!!! Thấy chúng nó...cứ dễ thương sao ấy!!! Yêu quá cơ hai cái con người này! :*

...

– Anh đi nhé! Em ở nhà nhớ cận thận đấy! – Kim Chung Nhân nhẹ nhàng hôn lên trán "vợ yêu", lưu luyến nhìn cậu. Hắn chẳng muốn xa cậu chút nào, nhưng mà nhà Mama có việc cần triệu hắn về, nên bản thân hắn cũng biết làm sao nữa.

Độ Khánh Thù tiễn ông trùm ra xe, sợ hắn lo lắng nên cất tiếng bảo:

– Anh cứ yên tâm đi! Em lớn rồi! Chứ đâu phải con nít nữa đâu! Em sẽ trông nhà cẩn thận mà, nhất định không làm mất thứ gì của anh đâu!

Kim Chung Nhân nghe vậy chỉ cười đáp lại:

– Anh không cần đồ dùng trong nhà, chỉ cần em được an toàn thôi! – Nói rồi liền hôn lên môi cậu một nụ hôn ngọt ngào, sau đó chui vào trong xe rồi phóngđi.

Độ Khánh Thù bị hôn bất ngờ, cứ ngơ ngác đứng đó, sau đó mặt đỏ bừng bừng, ôm lấy mặt như thiếu nữ đôi mươi mới biết yêu lần đầu. Nhìn cậu bây giờ thật quá dễ thương nha! Khiến cho nhiều người không khỏi bị thu hút bởi vẻ ngây ngô của cậu. Thấy mọi người nhìn mình như vậy, làm cho Độ Khánh Thù có chút ngại ngùng, rồi cậu bỏ chạy vào trong nhà...Nhưng mà cậu không để ý rằng...đã có một người luôn bám theo cậu kể từ lúc đó.

...

Ngày hôm sau, không hiểu nhà Khánh Thù lại được gửi một lãng hoa. Ban đầu cậu cứ nghĩ là của Kim Chung Nhân gửi tặng cho mình. Nhưng xong rồi nghĩ lại, hắn bận như thế làm gì có thời gian mà làm mấy trò này cơ chứ, hơn nữa Chung Nhân cũng chẳng phải một con người sến súa. Thật lạ a!

Mà ngày nào cũng vậy hết! Hết hoa hồng, rồi đến hoa cúc, sau đó hoa lan,...Hay là của người ta gửi đến Chung Nhân? Cũng phải thôi, đây là nhà hắn mà, chứ đâu phải nhà cậu đâu, cứ tự mình ảo tưởng hoài. Cậu cười trừ, đặt mấy bó hoa lên bàn, lòng có chút ghen tị. Tất nhiên rồi, là người yêu, ai lại muốn người khác quan tâm tới một nửa của mình chứ, chỉ muốn độc chiếm người đó của riêng mình thôi, dù gì cậu cũng chỉ là con người bình thường, cũng biết yêu, giận, hờn, ghen a!

...

Mấy hôm nay, Độ Khánh Thù thấy là, người ta không chỉ gửi hoa mà còn gửi thêm cả thư nữa. Ban đầu cậu cũng không muốn mở đâu, vì cứ nghĩ đó là của Chung Nhân. Nhưng rồi thư cứ chất đống lên đó, càng nhìn mà lòng hiếu kì tò mò của cậu lại càng nổi lên. Cậu thật sự muốn biết trong đó có gì a!!!

Mở từng bức thư theo thứ tự ngày, đa số đều có câu "Anh yêu em", "Em dễ thương quá!", "Muốn em là của anh!",... Lúc đầu cậu cứ nghĩ thư đó viết cho Chung Nhân nên không khỏi tức giận, cầm mà xé lấy xé để. Cho đến bức thư của ngày X tháng Y năm Z, cậu mới biết mấy bức đó...thực chất là dành cho mình, bởi trong đó có câu: "Hôm nay anh mới biết tên em là Độ Khánh Thù, anh hạnh phúc lắm!"

Đọc câu này xong mà cậu thấy nổi hết cả da gà da vịt. Chẳng lẽ...có người đeo bám cậu sao?

Tại sao cậu lại không phát hiện ra chứ? Tự dưng cậu cảm thấy có chút sợ hãi a! Muốn nói cho Chung Nhân biết, nhưng cậu lại không muốn làm phiền hắn chút nào, có lẽ bây giờ hắn đang rất bận, không thể chỉ vì mấy chuyện nhỏ như thế này mà khiến hắn lo lắng được. Hay là báo cảnh sát? Không, không, vậy sẽ mệt lắm, phải làm đủ mấy thứ thủ tục nữa! Phiền chết đi được! Thôi cứ kệ đi rồi chắc từ từ người đó sẽ bỏ cuộc thôi à!

Nhưng nào ngờ cậu càng nhẫn nhịn, tên kia lại càng lấn tới.

Mấy hôm nay, Khánh Thù bị mất ngủ bởi những cuộc gọi đêm khuya, chẳng biết làm sao gã đó lại có được điện thoại nhà cậu mà suốt ngày gọi, nhưng lần nào cậu nhấc máy cũng đều tắt đi. Nhiều lúc cậu rất bực mình, không biết phải làm sao. Bản thân cậu cũng có chút sợ, cảm giác xung quanh mình lúc nào cũng có ai đó đang nhìn chằm chằm, khiến cậu lạnh hết cả xương sống.

Cậu tính qua nhà người khác ngủ nhờ vài đêm cho đến khi Chung Nhân về nhưng rồi lại thôi. Bản thân cậu còn chẳng biết bao giờ hắn mới về, mà cứ ở nhờ nhà người ta hoài thì ngại lắm.

Cậu cũng muốn tâm sự cho người khác nghe hoàn cảnh của mình, nhưng lại không muốn bọn họ phải lo nghĩ cho mình nên liền gạt bỏ suy nghĩ đó!

Có lẽ cậu nên nói cho hắn...Nhưng hắn còn có rất nhiều việc a! Chắc hắn cũng mệt mỏi lắm!

Đang nghĩ ngợi lung tung, điện thoại bàn chợt reo lên khiến cậu giật mình. Khánh Thù chạy ra mà nhấc máy, giận dữ cất tiếng:

– Là ai?!?

Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi liền trả lời:

[Anh...Chung Nhân đây!!! Sao em giận dữ thế? Có chuyện gì sao?]

Nghe vậy, cậu không khỏi ngơ ngác. Chết rồi! La lầm người rồi. Nghĩ đến đây, cậu không khỏi cảm thấy ngượng ngạo, bối rối nói:

– A...không có gì đâu anh! Vậy anh gọi em có việc gì vậy?

[À! Chỉ là muốn biết em mấy ngày qua ra sao thôi! Em ở nhà có khỏe không? Có gặp việc gì bất chắc không thế?]

Khánh Thù nghe mà không khỏi cảm động, bất giác nở nụ cười, liền trả lời lại cho hắn:

– Dạ...Em không sao đâu! Anh đừng lo!

Hai người nói chuyện phiếm được một lúc, thì Khánh Thù lấy cớ bận, phải cúp máy. Cậu biết anh rất nhiều việc, vậy mà vẫn bỏ ra thời gian để nói chuyện với cậu. Tất nhiên là cậu rất vui, nhưng cậu không muốn làm phiền đến công việc của hắn, nên thôi đành cúp máy trước vậy.

Khánh Thù thở dài, thẫn thờ ngồi lì trên ghế sô pha. Tự dưng, cậu nhớ hắn quá!

...

Ring...ring...

Tiếng chuông cửa reo ing ỏi, đánh thức Khánh Thù ra khỏi giấc ngủ. Chẳng biết cậu ta ngủ quên từ bao giờ nữa.

Khánh Thù đi vào nhà tắm rửa qua mặt cho tỉnh táo, sau đó bước ra ngoài mở cửa. Đứng đối diện cậu là một người đàn ông mặt áo công nhân màu xanh đã cũ mèn, gã ta cất tiếng trước:

– Tôi...đến thu tiền điện nước!

Khánh Thù nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, cười bảo:

– Anh chờ chút, tôi vào lấy tiền a!

Cậu chạy vào phòng tìm kiếm cái ví, không để ý gã đàn ông đó đã đi sau cậu từ lúc nào. Chợt, cậu nhận ra rằng, tháng này cậu đã đóng tiền điện nước rồi mà. Vậy người đàn ông kia là ai?

Nghĩ đến đây cậu không khỏi hốt hoảng, chưa kịp phản xạ đã bị người đàn ông đó đè ra sàn nhà. Khánh Thù liên tục giãy dụa, nhưng gã ta quá khỏe, ghì chặt lấy cậu. Định kêu người cứu thì lại bị hắn nhét cái khăn vào miệng.

Tên biến thái đó khàn khàn nói:

– Em thật dễ thương! Nhìn gần lại càng thấy đẹp. Thật muốn em là của anh! Hôm nay nhất định phải khiến em thành của anh! Không muốn em tươi cười với bất cứ kẻ nào khác nữa.

Nói rồi gã mò tay vào trong áo cậu mà sờ mó, khiến cậu cảm thấy vô cùng ghê tởm và buồn nôn. Đang thời khắc nguy hiểm nhất, chợt cậu thấy một cái bóng to lớn quen thuộc đang tiến tới.

Bốp...

Kim Chung Nhân không biết đã trở về từ bao giờ, tiến đến đấm thẳng vào mặt tên kia khiến gã ngã ra khỏi người cậu. Hắn vẫn chưa hả giận, đấm cho gã mấy phát nữa, miệng liên tục phát ra nhiều câu nói vô cùng khó nghe. Nếu không có Khánh Thù lại can ngăn, có lẽ hắn còn tính giết luôn tên này quá. Mặc cho cậu ôm kéo hắn ra, hắn vẫn cứ gầm lên:

– Mày muốn tự chết hay để tao giết! Mày...mày...biến ra khỏi đây ngay!!! Đừng để tao thấy mặt mày nữa. Nếu không tao sẽ giết chết mày!!!! CÚT NGAY!!!

Gã đàn ông kia nghe vậy không khỏi sợ hãi, liền ba chân bốn cẳng mà chạy ra ngoài.

Chung Nhân thở hồng hộc, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sau đó, hắn quay sang ôm chặt lấy cậu, ghì cậu vào lòng như thể muốn cậu nhập luôn vào người mình vậy, đến nỗi khiến Khánh Thù không thể thở nổi:

– Chung Nhân...Em không sao rồi! Anh...Bình tĩnh nào! – Nói vậy thôi chứ thực chất cậu đang rất sợ hãi, cả người run lên bần bật.

Chung Nhân nghe vậy tự dưng có chút bực, càng siết chặt Khánh Thù hơn:

– Đồ ngốc!!! Em bị ngốc hả?! Có chuyện sao không nói với anh?! Bộ anh không đáng tin tưởng vậy sao?!

– Không phải...chỉ là...em không muốn...làm phiền anh!!!!

– Cái gì phiền với cả không phiền!!! Nếu hôm nay anh không trở về thì em tính làm sao hả?!?! Ngốc!!! Em thật ngốc!!!

Nghe vậy, tự dưng Khánh Thù bật khóc. Đúng vậy, cậu rất sợ, nếu anh không về kịp, thì có lẽ cậu đã...

– Em xin lỗi...Em xin lỗi!

Chung Nhân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cúi xuống gạt nước mắt cho Khánh Thù, nhẹ nhàng nói:

– Được rồi!!! Không phải sợ nữa, có anh ở đây rồi! Anh sẽ bảo vệ em!!! Từ sau mà có gặp chuyện gì phải báo cho anh ngay!!! Không được liều lĩnh như vừa rồi!!! Nghe chưa?!?

– Dạ – Cậu sụt sịt đáp.

Nghe vậy, hắn mới cảm thấy yên tâm, hôn nhẹ lên trán cậu, rồi nói:

– Cả đời này, chỉ có anh mới được quyền đeo bám em thôi!

– Anh sến quá à! – Cậu nhẹ đánh vào vai hắn, vừa có chút ngượng, mà cũng có chút vui.

Bên cậu, lúc nào cũng có hắn bảo vệ rồi, mặc dù thỉnh thoảng hay mặt lạnh nhưng thực chất hắn rất tâm lý và cũng rất dễ thương a!

Cậu yêu hắn lắm...Và ngược lại, hắn cũng rất yêu cậu.

Tình cảm của hai người thực sự rất bền vững và sâu đậm a!

...

Hường phấn...Hường phấn Everywhere! (〜 ̄▽ ̄)

Cuối cùng, đừng quên Cmt & Vote cho au nhé! ♡ヽ(*'д*;;)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cảm #ơn