Chương 28 : Kim Chung Nhân " Học Đòi " Vào Bếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết hôm nay có vẻ không được tốt cho mấy, bên ngoài mây đen kéo đến ùn ùn, trên trời thỉnh thoảng còn có sấm chớp, nhìn trông đến rợn người. Hôm nay Xán Liệt cùng Bạch Hiền có chút việc bận, nên gửi hai đứa Bạch Chân và Hải Yến bên nhà Khánh Thù, nhờ trông hộ, còn Duẫn Hạo thì đã qua học bài chung với Tại Trung rồi. Hai bé khá quý Khánh Thù a, cùng cậu chơi cờ tỉ phú, cờ cá ngựa,... Cũng nhờ bầu không khí sôi nổi này, mà dường như cái đáng sợ của thời tiết bên ngoài đã dần bị lấn át đi. Ba người đang quậy phá vui vẻ thì đột nhiên có một vẻ mặt hầm hầm của ai đó bất chợt xuất hiện. Khiến cho bé Hải Yến vừa trông thấy không khỏi giật mình, trốn ngay ra phía sau lưng Bạch Chân. Nhưng Khánh Thù thì lại nhìn người đó mỉm cười đầy ôn nhu, hỏi:

– Chung Nhân! Anh dậy rồi sao? Có cần em giúp gì không a?

Chung Nhân ngẫm nghĩ gì đó một lúc, rồi quay sang nói hướng tới cậu mà nói với mặt rất nghiêm túc:

– Ừm! Hôm nay...Anh muốn học nấu ăn!

Chung Nhân vừa dứt lời, bên ngoài sét đánh cái "đoàng", chớp sáng cả bầu trời, rồi đổ mưa tầm tã. Hai đứa nhóc cũng tiếng sấm mà giật thót của người, mặt Yến Yến đã trắng bệch cả ra, bé tiến đến kéo kéo ống quần cậu, nói nhỏ:

– Chú Thù ơi! Có phải trời sắp sập rồi không ạ? Cháu sợ quá!!!

Khánh Thù cũng chẳng đỡ hơn là bao, nghe anh nói câu đó xong thì mặt mũi cũng xanh mét hết. Rốt cuộc hôm nay anh ấy ăn cái gì mà lại đòi nấu ăn thế? Thảo nào thời tiết xấu a! Biết này là sẽ có chuyện mà!

Cậu day day thái dương, thở hắt ra một cái.

...

– Nào! Khóa học nấu ăn của thầy Độ Khánh Thù xin được phép bắt đầu a! – cậu vén ống tay áo lên, chuẩn bị mọi đồ dùng cần thiết ra, sau đó quay sang chỗ ba người một lớn, hai nhỏ ở đằng sau bảo – Trước tiên phải đi rửa tay đã!

– Rõ ạ! – Cả ba đồng thanh, ngoan ngoãn nghe theo lời cậu rửa tay sạch sẽ sau đó quay lại vị trí ban đầu của mình. Tiếp đó Độ Khánh Thù đưa cho Kim Chung Nhân một cái tạp dề, bảo hắn đeo vào (Hai bé không đeo vì cậu không có size nhỏ). Hắn răm rắp nghe lời, mặc chiếc tạp dề cậu vừa đưa, rồi đứng vào bếp chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng hắn nào có để ý phía sau, những con người còn lại đang cố gắng nín cười vì hình ảnh "hài vãi đạn" của hắn: Một ông trùm mặt lạnh khoác trên người chiếc tạp dề màu hường. Ôi chao! Có lẽ là lần đầu tiên, duy nhất và cuối cùng a!

Một lúc sau, khi đã kìm chế được bản thân, cậu liền nhẹ giọng cất tiếng:

– Hôm nay chúng ta sẽ là bánh bông lan dứa a!

Yến Yến vừa nghe vậy liền "Yes" một tiếng. Chỉ cần là bánh ngọt thôi bé đều thích hết a.

– Nguyên liệu bao gồm: hai quả trứng to, 60gr bột mì, 40gr đường, dứa, hai thìa sữa tươi, 30gr đường trắng để làm caramel.

– Ủa?! Chứ không phải là cứ lấy đại rồi trộn vào với nhau sao đó ném vào lò nường là xong à? – "học sinh" Chung Nhân giơ tay thắc mắc – Tại thấy trên phim người ta vẫn hay làm làm như vậy mà!

Khánh Thù nghe vậy mí mắt có chút giật giật, quay sang lườm anh mà bảo:

– Bộ anh đang nhầm tưởng giữa việc nấu cám lợn và nấu ăn đó hả?!

Sao hôm nay Khánh Thù dữ thế?!

...

– Đầu tiên, cho 30gr đường và 10gr nước vào chảo nhỏ, thắng cho đến khi đường cháy và có màu nâu đẹp. Sau đó nhanh tay đổ hỗn hợp vào nồi cơm điện.

– Tại sao lại là nồi cơm điện ạ? – Bạch Chân lễ phép hỏi.

– Bởi vì mọi người mới học nấu bánh bông lan lần đầu, nên chú chọn cho các con thử nấu bánh bông lan bằng nồi cơm điện, thực sự rất đơn giản mà hiệu quả nha. Chứ nếu nấu bằng lò nướng sẽ dễ cháy lắm đó a!

Hai đứa bé "ồ" lên không ngờ chú Thù lại tâm lý đến như thế. Chú quả là một người đầu bếp tuyệt vời!

Nghĩ rồi mấy bé bắt tay vào làm liền, tất nhiên có thêm Chung Nhân nữa. Tuy còn rất hậu đậu, nhưng cũng nhờ sự trợ giúp của Khánh Thù, ba người cuối cùng làm xong. Tiếp đó là đến bước xắt dứa ra thành lát rồi xếp vào nồi trên lớp caramel đó.

Việc xắt dứa cậu giao cho Chung Nhân làm. Tuy vậy, chỉ một lúc sau thì cậu lại đoạt dao lại từ tay hắn, cốc đầu hắn cái mà mắng:

– Anh đang xắt dứa hay đang băm dứa vậy hả?

...

Xong việc, mọi người cùng chuyển qua bước số ba. Đó là đánh lòng trắng trứng và chút muối cho đến khi hỗn hợp bọt khí nhỏ và mịn như đầu kim. Cho từng ít một đường vào đánh đến khi bông cứng. Rồi lại đánh đều lòng đỏ trứng với hai thìa sữa tươi ở một bát tô khác, cho 60gr bột mì vào lòng đỏ, trộn cho thật đều.

Việc trộn tô thức nhất cậu giao cho Chung Nhân làm, còn tô còn lại thì là hai bé Hải Yến và Bạch Chân. Nhìn hai bé hỗ trợ nhau cố gắng quậy thật đều hỗn hợp trong tô, Khánh Thù đã nghĩ: "Trời ơi! Đây là những tiểu thiên thần sống sao?".

Quay sang dám sát Chung Nhân, hình ảnh hắn bây giờ trong đầu cậu chỉ có một từ đề miêu tả: Phù Thủy! Thật sự rất giống khi phù thủy nấu thuốc độc a!!!!

Đáng sợ quá!!!

...

Tiếp đến là cho 1/3 hỗn hợp lòng trắng vào lòng đỏ, quậy nhanh tay để hỗn hợp mềm ra. Rồi cho phần lòng trắng còn lại vào, vừa trộn vừa xoay tô bột theo góc 45° cho đến khi hỗn hợp hòa lẫn vào nhau.

Chia bột làm hai phần, từ từ trộn vào hỗn hợp. Nhanh tay kẻo xẹp bọt khí bánh sẽ không nở. Đây là khâu quan trọng nhất quyết định sự thành công của bánh.

Vậy nên khâu này Khánh Thù sẽ làm, nếu không công lao cố gắng vừa rồi của mọi người sẽ xuống sông xuống biển hết a!

Sau đó, đổ hỗn hợp bột vào nồi cơm điện. Đậy một tấm khăn mỏng lên nồi cơm để hơi nước không nhỏ xuống bánh. Đóng nắp và dùng vật nặng chèn cho chặt. Bật nút "cook" 1 lần và để 15 phút sau hãy mở nắp ra.

Thế là xong!!!

...

Sau một hồi lâu vất vả nấu nướng, cuối cùng công lao của mọi người cũng được đáp lại – một đĩa bánh bông lan dứa ngon lành, tuy không được phồng lắm do quậy bột quá tay nhưng không sao, nếu lần đầu nấu thì đây quả là rất thành công rồi. Cậu cắt bánh ra đĩa rồi đưa cho hai đứa bé. Nhìn chúng nó có vẻ vui lắm, vừa ăn vừa luôn miệng khen ngon. Tất nhiên, đây là mồ hôi nước mắt của chúng, không ngon mới lạ đó.

Rồi Khánh Thù ngồi xuống phía bên cạnh Chung Nhân, đưa cho hắn đĩa bánh, ôn nhu nói:

– Anh không tính thử món ăn đầu tiên mình nấu sao?

Chung Nhân lắc đầu, bảo Khánh Thù thử trước đi. Cậu liền nghe lời, xắt một miếng nhỏ sau đó bỏ vào miệng, nhai nhai một lúc, rồi quay sang nhìn hắn cười cười khen "ngon". Chung Nhân nghe vậy, môi liền nhếch lên, tạo thành một nụ cười rạng rờ, khiến cho ai nhìn cũng không khỏi siêu lòng. Ông trùm lạnh lùng đang cười kìa!!!

Và rồi, bốn người cùng nhau ăn hết sạch cái bánh. Xong xuôi, hai bé con mệt quá lăn ra ngủ. Bế hai nhóc vào trong phòng, hai người mới ra ngoài cùng nhau xem chút phim cho đỡ buồn. Chợt Khánh Thù cất tiếng hỏi hắn:

– Sao anh lại muốn học nấu ăn vậy?

Chung Nhân nghe vậy mặt liền đỏ ửng lên, cứ mấp máy môi như muốn nói như lại không. Cuối cùng sau một hồi nài nỉ, cuối cùng hắn mới chịu trả lời cho cậu:

– Anh muốn nấu ăn cho em a!!!

– Tại sao? Em biết nấu ăn rồi! Đâu cần anh phải nấu nữa? – Cậu tỏ vẻ thắc mắc.

– Tại vì...mấy đứa bạn anh: Xán Liệt, Thế Huân, Tuấn Miên, Mân Thạc, Diệc Phàm, ai cũng đều nấu cơm cho vợ, chỉ có mình anh là không có làm vậy bao giờ. Nên anh nghĩ mình... mình nên làm chút gì đó cho em...

Chưa kịp nói hết câu thì Khánh Thù đã lao vào ôm nhào lấy hắn, hôn tới tấm lên má hắn, cười tươi roi rói, luôn miệng hô to: "Em thật hạnh phúc! Rất rất hạnh phúc a!"

Bên ngoài, mưa đã tạnh, hoa thi nhau đua sắc tươi thắm. Trời thì bắt đầu tỏa nắng, làm cho bầu không khí trong phòng lại càng thêm ấm áp và lãng mạn hơn.

Hóa ra, tuy lạnh lùng, nhưng ông trùm của chúng ta cũng tâm lý phiết đó nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cảm #ơn