Chương 29 : Kì Lân Nhỏ Bị Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghệ Hưng hôm nay không hiểu sao trong người cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khó chịu, nhìn đâu đâu cũng thấy quay cuồng. Vì vậy, cậu quyết định xin phép quản lý cho mình được về sớm, với lý do là trong người cảm thấy không khỏe. Ông nhìn qua thấy mặt mũi cậu xanh me xanh mét nên đồng ý ngay.

Về đến nhà, Nghệ Hưng chợt nhớ ra là mình còn rất nhiều việc phải làm, căn bản hôm nay Tuấn Miên không có ở nhà a! Hình như sáng nay gã có dặn cậu là gã sẽ đi công tác mấy ngày, nên phải ít nhất hai ba hôm nữa mới về. Đứng ngoài nghĩ đến mớ công việc ở trong nhà, cậu không khỏi mà thở dài.

Mở cửa bước vào trong nhà, không hiểu sao đầu óc cậu choáng váng đến lạ thường, cậu vội vã dựa của người lên tường, hít thở một cách khó khăn.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Tại Trung từ trong nhà chạy ra, trông thấy cậu như vậy, liền ân cần hỏi:

– Mẹ! Mẹ sao thế a?!

Duẫn Hạo đi theo ngay sau đó, cũng lo lắng mà hỏi thăm:

– Mẹ vợ bị bệnh ạ?!...Á...đau...

Vừa nói xong thì liền bị Tại Trung cốc đầu cho một cái, hung hăng trừng mắt. Y quay sang nhìn nó với vẻ mặt "Anh nói có gì sai a?!". Nó cũng chẳng thèm chấp, mặc kệ y muốn làm gì thì làm, quay sang nhìn mẹ mà lo nghĩ. Nghệ Hưng thấy vậy không khỏi ấm lòng, trả lời một tiếng "Không sao đâu!" cho mấy đứa an tâm rồi từ tốn bước vào trong bếp. Chắc đến giờ mấy đứa nhỏ cũng đói lắm rồi, phải làm bữa tối cho chúng nó thôi. Nhưng không hiểu sao, khi Nghệ Hưng vừa mới mở được tủ lạnh ra, cậu cảm thấy chóng mặt kinh khủng, đầu đau như búa bổ. Rồi mọi thứ trước mắt cậu tối sầm lại, cậu không còn suy nghĩ được gì nữa, mí mắt dần dần trở nên nặng trĩu.

"Rầm" một tiếng, hai đứa nhỏ bên ngoài phòng khác giật mình, không biết trong bếp đã xảy ra chuyện gì, liền vội vã chạy vào. Đập vào mắt hai đứa là cảnh Nghệ Hưng nằm sõng soài trên mặt đất, mắt nhắm ghiền, mặt ửng đỏ bất thường, hô hấp khó nhọc. Duẫn Hạo nhanh nhẹn chạy vào đặt tay lên trán cậu, rồi quay sang nói với Tại Trung:

– Mẹ vợ sốt cao quá!

Nghe vậy, Tại Trung không khỏi hoảng hốt, cắn móng tay mà nói:

– Chết rồi! Bố đi công tác mất rồi! Làm sao bây giờ? Hay nhờ đến mấy chú trong khu chung cư a?

– Không cần đâu! – Y lắc đầu, hỏi – Em có số điện thoại của bố em không?

Tại Trung gật đầu, rồi liền lấy giấy viết ra đưa cho Duẫn Hạo. Y cười cười bảo với nó rằng: "Hãy xem sự lợi hại của tình yêu đây!" Sau đó bấm máy gọi. Một lúc sau, người bên kia liền bắt máy.

[Alo]

– Bố vợ à! Mẹ vợ bệnh sắp "ngỏm" tới nơi rồi! Con cho bố ba mươi phút để trở về nhà. Nhanh gọn lẹ! Vậy nha con chào bố!

Nói rồi y cúp máy, nhìn Tại Trung với ánh mắt hí hửng. Tất nhiên là nó không tin đâu, làm sao có thể chỉ trong ba mươi phút mà bố có thể chạy về nhà kịp được, bố đang đi công tác xa mà.

Tuy vậy, nó đã nhầm.

Chỉ khoảng chưa tới hai mươi phút sau, cửa nhà đột nhiên bật mở, cùng với giọng nói đầy anh tuấn của gã đó:

– Nghệ Hưng! Em bị làm sao?

Hai đứa nhóc liền chạy ra chỉ chỗ Nghệ Hưng đang nằm. Nhìn thấy cảnh này, Tuấn Miên không khỏi mà đau lòng. Sao bệnh mà cũng không gọi cho gã một tiếng chứ? Thật là!

Nghĩ rồi, gã tiến đến bế thốc cậu dậy, đưa vào trong phòng ngủ, kéo chăn đắp lại cho cậu, sau đó chạy vào trong nhà tắm lấy ra một chậu nước, lau người, vệ sinh thân thể cho Nghệ Hưng. Rồi tiếp đó, gã tiến ra bếp lấy một túi đá, nhẹ nhàng mà đặt lên trán cậu, ngồi đó chăm sóc cậu ân cần.

Mấy đứa nhỏ thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy hạnh phúc thay cho mẹ mình. Bỗng dưng, mấy nhóc nghĩ mình cũng nên phụ giúp việc gì đó cho hai người. Thế là liền tự giác lấy chổi quét nhà, lấy khăn lau tủ, dọn dẹp mọi ngóc ngách. Chẳng mấy chốc khiến cho căn nhà trở nên gọn gàng, sạch sẽ hơn. Sau đó, Tại Trung cùng Duẫn Hạo còn đem quần áo đã giặt ra phía giếng trời mà phơi khô. Hai đứa cùng nhau làm việc rất hăng say, đến quên mất cả thời gian.

Cùng lúc đó, Tuấn Miên đang ở trong bếp nấu món cháo gà tía tô, món này có thể giúp cho Nghệ Hưng hạ sốt, còn là ấm dạ dày nữa. Khi cháo đã chín, gã cẩn thận mà múc cháo ta tô, sau đó đặt lên khay đã để sẵn thuốc và nước trên đó, rồi bưng vào trong phòng ngủ. Tiếp đến, gã nhẹ đỡ Nghệ Hưng dậy, ôn nhu gọi:

– Nghệ Hưng à! Dậy để còn ăn cháo rồi uống thuốc nào!

Cậu mở he hé mắt, vì sốt nên đầu óc cậu trở nên mụ mị, nửa tỉnh nửa mê, chẳng thể ý thức được gì. Tuấn Miên ân cần uy cậu ăn cháo, Nghệ Hưng cũng mặc kệ cho gã đút từng thìa cháo cho mình.

Ăn uống xong xuôi, gã từ tốn đặt đầu cậu xuống gối, sau đó rón rén bước ra ngoài vì sợ làm mất giấc cậu. Nghệ Hưng vì quá mệt nên cứ ngủ li bì như vậy.

Đến đêm, nhiệt độ trên người cậu mới bắt đầu giảm xuống, mồ hôi tuôn ra như tắm. Tuấn Miên lại một lần nữa tiến đến mà vệ sinh thân thể rồi thay quần áo cho Nghệ Hưng. Sau đó, chui vào trong chăn cùng ngủ với cậu.

...

Sáng ngày hôm sau, Nghệ Hưng tỉnh dậy, cảm thấy thân thể mình đã khỏe khoắn hơn nhiều. Cậu vươn vai một cái, rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Ủa? Sao mình lại ở trong phòng ngủ? Không phải mình đang định nấu ăn sao?

Đang mải suy nghĩ thì cửa phòng bật mở, Tuấn Miên tiến vào với bát cháo nóng nghi ngút trên khay. Vừa trông thấy gã, cậu không khỏi bất ngờ, run run mà nói:

– Không phải...anh đi công tác sao? Sao giờ lại ở nhà?

Tuấn Miên tiến đến đặt khay cháo lên bàn ngủ, sau đó chạm tay lên trán cậu, cười bảo:

– Cuối cùng cũng hạ sốt rồi a! – rồi cốc nhẹ lên trán cậu – Em ấy! Sao bị bệnh mà không nói với anh? Để đến lúc xỉu ra nhà!!! Thật là!!!

Nghe vậy, mặt cậu có chút ửng đỏ, tay vò vò vạt áo:

– Tại...em không muốn làm phiền anh...Anh đang có công việc nên...

– Đối với anh, công việc không có quan trọng bằng người yêu a! Vậy nên từ sau, nếu có gặp chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết. Nghe chưa?

– Dạ! – Cậu nhỏ nhẹ đáp lại.

Tiếp đó, gã cúi người xuống, mi nhẹ lên môi cậu rồi từ từ đảo lưỡi vào trong. Hai người cứ như vậy mà hôn nhau nồng nhiệt mà không để ý rằng phía ngoài cánh cửa còn có một thân mình nhỏ bé đang chăm chú nhìn hai người.

"Bố mẹ thật là! Mới sáng sớm đã sến sến súa súa rồi! Quả là người lớn a!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cảm #ơn