Chương 5. Lắng Nghe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng chủ nhật, ngày được xem là ngày nghỉ ngơi và tận hưởng. Ánh nắng ban mai của mùa thu chiếu xuyên qua khe lá, làn gió mát trong trẻo có không khí se lạnh của cơn mưa đêm qua còn đọng lại. Mọi người cũng đều phải thức dậy dù có thể sẽ có người dậy muộn hơn ngày thường.

Trong căn nhà rộng lớn cổ kính nhưng không lỗi thời. Đồng hồ sinh học của Diệp Cẩn Ngôn mỗi sáng đều theo quy tắc 6 giờ sáng anh đã dậy, vệ sinh cá nhân, chạy bộ anh vẫn luôn duy trì thói quen này từ khi anh còn là sinh viên, xong anh trở về tắm và chuẩn bị ăn sáng.

"A..." tiếng la thất thanh của Diệp Cẩn Ngôn làm cho người đang đứng ở bếp cũng giật mình. Đó là Chu Tỏa Tỏa cô gái hôm qua anh vừa đưa về nhà ở nhờ, sau một đêm não bộ của anh nhường như reset lại khiến anh bất ngờ quên mất có sự hiện diện của cô trong nhà, bởi khi anh ra ngoài chạy bộ cô ấy vẫn chưa thức, đến khi anh trở về vào phòng tắm thì cô ấy đã ra khỏi phòng ngủ của mình. Người đứng dưới lầu nhìn lên người đang đứng trên lầu, bốn mắt nhìn nhau.

"Chào buổi sáng, chú Diệp!" Chu Tỏa Tỏa mĩm cười nhẹ chào hỏi trước.
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu đáp lại lời chào của cô, nhưng nét mặt của anh lúc này vẫn còn mang theo trạng thái chưa thích nghi lại được.

Chu Tỏa Tỏa nấu hai bát mì, do trong tủ lạnh không có nhiều thực phẩm để có thể nấu gì khác, nên cô chỉ có thể nấu tạm mì ăn liền thêm một chút rau khác ăn kèm và trứng cho bửa sáng. Diệp Cẩn Ngôn hít một hơi dài để lấy lại trạng thái, bước xuống lầu đi tới bàn ăn. Vốn dĩ tối qua, trước khi đi ngủ anh còn suy nghĩ rằng sáng nay sẽ ra ngoài mua đồ ăn mang về cho cả hai, ấy vậy bây giờ lại thành ra như thế này. Cô gái này còn đang đi học nhưng ngày cuối tuần vẫn có thể thức sớm đến vậy sao, nhớ lại ngày xưa khi còn là học sinh cuối cấp mỗi cuối tuần anh đều ngủ trương lên như một con lợn lười. Nhưng khi lên đại học anh đã từ bỏ thói quen đó.

"Cuối tuần không ngủ thêm tí sao?" Diệp Cẩn Ngôn vừa gắp một đũa mì khói nóng bay nghi ngút, anh hỏi cô.

"Đã quen rồi, dù muốn ngủ thêm cũng không ngủ được." Chu Tỏa Tỏa nhìn vào bát mì dưới mặt của mình mà trả lời.

Diệp Cẩn Ngôn ắt hẳn hiểu được vì sao cô lại hình thành thói quen này, anh bạo dạng hỏi tiếp, "Ở nhà có nhiều áp lực lắm sao?"

Anh đã trải qua độ tuổi này của Chu Tỏa Tỏa, tuy rằng anh không bị áp lực từ phía gia đình quá nhiều khi còn nhỏ, nhưng bản thân anh bây giờ đã là một giáo viên, anh cũng hiểu rõ được nỗi lòng của nhiều bậc phụ huynh bây giờ mong cầu ở con cái rất nhiều, cùng với đó là sự đối mặt, chịu đựng của nhiều học sinh khi phải sống trong môi trường khắt khe của gia đình.

Nhận thấy Chu Tỏa Tỏa vẫn im lặng có điều gì khó bày tỏ, anh nói tiếp: "Đừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, hãy nhìn ở hiện tại, làm điều cảm thấy thoải mái là được."

Chu Tỏa Tỏa lúc này tay hạ đũa mì xuống, cô không nói gì chỉ cúi mặt gật gù, sau đó thất thần đứng dậy cầm bát mì đi đến bồn rửa chén. Diệp Cẩn Ngôn cũng đã ăn xong, cầm bát mì đi tới ngăn tay Chu Tỏa Tỏa lại, "Đừng rửa, cứ để vào máy rửa chén, tiếp xúc với nhiều nước rửa chén sẽ ảnh hưởng đến da tay."

Chu Tỏa Tỏa ngoảnh đầu chớp chớp đôi mắt đang đầy nước mắt của mình, đôi tay cô cầm lấy bát đũa của hai người đưa vào máy rửa chén. Sau đó, xoay người đi lên lầu. Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở phòng khách suy nghĩ về tâm trạng của cô gái nhỏ này, chắc hẳn cô có điều gì rất khó nói. Anh cũng đang cố gắng để có thể giao tiếp, cởi mở thu hẹp khoảng cách với cô hơn, dù sau thì họ vẫn đang ở chung dưới một mái nhà. Anh đứng dậy, lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.

"Cốc, cốc, cốc"

"Có chuyện gì sao chú Diệp?"

Chu Tỏa Tỏa nghe có tiếng gõ cửa phòng, cô luôn khóa cửa phòng của mình. Diệp Cẩn Ngôn vừa đi ra ngoài về trên người vẫn còn vài giọt nước rơi rớt trên vai.

"Cái này tặng cho em đó" bàn tay trái của Diệp Cẩn Ngôn đang cầm một cái túi đưa tới trước mặt Chu Tỏa Tỏa.

"Đây là gì vậy, sao chú lại tặng cho cháu" Chu Tỏa Tỏa nghiêng đầu nhìn người trước mặt cô

Diệp Cẩn Ngôn đẩy chiếc túi vào tay Chu Tỏa Tỏa ra hiệu cho cô cầm lấy mà mở ra xem. Anh nhìn cô nhận lấy món quà từ tay anh, ánh mắt của cô gái nhỏ ngập tràn niềm vui và sự bất ngờ, ngước lên nhìn anh.

"Chú...chú mua điện thoại mới cho cháu sao, đắt lắm không?"

"Nhận đi, dù sao thì điện thoại của em cũng đã bị hư rồi, không đắt, loại thường có thể nghe, gọi, lướt web được."

"Sao chú tốt với cháu vậy, tiền viện phí, cho cháu ở lại nhà, bây giờ còn mua điện thoại, cháu thực sự đã gây ra phiền toái cho chú." giọng nói của Chu Tỏa Tỏa rung rung sự cảm động và xấu hổ của cô khi được đối tốt như vậy.

"Trước giờ chưa gặp được người tốt như vậy à." Diệp Cẩn Ngôn cúi người nhìn cô gái trước mắt, miệng có chút vui vẻ cười lớn, nheo mắt nhìn cô.

"Nói lại lần cuối nhé, nếu phiền đã không để cho em có cơ hội đứng ở đây khóc rồi."
Chu Tỏa Tỏa ngẩng đầu lên nhìn Diệp Cẩn Ngôn lúc nảy cô thực sự chưa khóc, nhưng khi nghe lời nói của Diệp Cẩn Ngôn cô mới thực sự khóc. Nước mắt của cô lúc này là nước mắt của sự vui vẻ khi nghe được lời nói của Diệp Cẩn Ngôn thốt ra như xoa dịu lòng cô.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu lúc này của cô thật không thể nhịn được cười, theo bản năng không cầm lòng được, anh đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên má của cô, đột nhiên anh dừng lại ngay khi vừa chạm nhẹ vào làn da trên má của cô, như có một luồng điện vừa chạy ngang người anh, anh nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, mắt anh mở to, tim anh đập nhanh liên hồi sự bất ngờ vừa rồi khiến anh đứng bất động vài giây. Cuối cùng, anh cũng lấy lại được sự bình tĩnh.

Hành động xảy ra quá nhanh, Chu Tỏa Tỏa vẫn chưa kịp nhận ra phản ứng vừa rồi của Diệp Cẩn Ngôn. Cô lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình, nói lời cảm ơn vô cùng cảm kích tới Diệp Cẩn Ngôn.

Buổi tối, sau khi ăn tối xong, Chu Tỏa Tỏa mới trở lên phòng tắm, sau khi tắm và sấy tóc xong cô đi xuống lầu. Lúc này, Diệp Cẩn Ngôn vẫn đang ngồi đọc sách, cô bước xuống ngồi ở phía ghế bên cạnh.

"Bình thường, sau khi làm việc xong chú đều đọc sách à?" cô có chút tò mò hỏi

Anh cũng không phiền mà trả lời câu hỏi của cô, "Ừm"

Câu trả lời rất chiếu lệ của Diệp Cẩn Ngôn khiến Chu Tỏa Tỏa bối rối không biết nói gì thêm, cô không biết phải hỏi hay nói thế nào về những bộ đồ ngủ ở trong tủ đồ trên phòng của cô. Ánh mắt Chu Tỏa Tỏa cứ đăm đăm nhìn vào một góc, thi thoảng nhíu mày, hai tay cô đan lại cứ xoa xoa như có điều gì đó muốn nói.

"Có chuyện gì sao?" anh mở đường cho cô nói.

"Ừm...thực ra thì cũng không hẳn" Chu Tỏa Tỏa nói xong thì vỗ vỗ tay lên đầu mình như một đứa trẻ đang bị bắt nạt.

"Có chuyện gì muốn biết thì cứ hỏi, dù sau sống cùng một người đàn ông xa lạ cũng chưa biết gì nhiều về tôi ngoài việc là giáo viên dạy ở trường em đang học."

Anh buông quyển sách ra gấp lại để nhẹ dưới bàn, bắt chéo chân, tay cầm tách trà lên nhìn cô nói.

Không cho cô cơ hội, anh chủ động nói tiếp, "Vậy bây giờ em có thể cho tôi biết tại sao đêm đó em lại rời khỏi nhà vào đêm khuya lúc trời đang mưa như vậy không?"

"Tại...tại sao tôi phải nói cho chú biết" Chu Tỏa Tỏa đột nhiên bị lật ngược vị thế

"Tôi là chủ nhà" lời nói đầy uy lực, anh nhướng mày trả lời cô một cách dứt khoác.

"Nếu tôi không nói thì sao" Diệp Cẩn Ngôn vẫn im lặng nhìn cô

Chu Tỏa Tỏa không chịu được đành phải nói tiếp, "Tôi không có nhà, đó không phải là nhà của tôi, tôi chỉ là được cho ở nhờ từ nhỏ mà thôi..."

"Tôi không sống với cha mẹ từ khi lên 10 tuổi, mẹ tôi đã bỏ đi, dù đã nhiều lần hỏi về mẹ từ cha nhưng đều không nhận được câu trả lời rõ ràng. Sau đó, cha tôi phải đi làm rất xa không thể chăm sóc tôi nên đã gửi tôi tới ở nhờ nhà của một người thân quen biết, từ lúc đó tôi sống ở trong nhà của dì và chú họ có một người con trai lớn hơn tôi vài tuổi..." Diệp Cẩn Ngôn vẫn ngồi yên lặng chăm chú nghe lời kể của Chu Tỏa Tỏa.

"Tôi đã sống ở đó được 6 năm, đương nhiên không phải ở miễn phí, 6 năm qua hằng tháng cha tôi tuy là làm xa nhưng vẫn đều gửi tiền sinh hoạt hàng tháng của tôi về cho họ như là tiền một kẻ ở thuê, à mà cũng đúng là vậy thật. Hôm đó, vì không chịu được cảnh áp bức của dì, căn phòng bình thường tôi sống từ 10 tuổi cho đến nay, dì ấy vì muốn nới rộng diện tích phòng của con trai dì ấy nên đã thu hẹp phòng của tôi lại, sau đó tôi vẫn chấp nhận bình thường, rồi dì ấy lại lấy đòi mang đi món đồ mà mẹ của tôi để lại cho tôi đi vứt, tôi không chấp nhận hành động đó của dì, thì dì ấy lại quát tháo, mắng chửi tôi thậm chí là cả mẹ của tôi." lúc này, giọng nói của Chu Tỏa Tỏa đã tràn đầy sự nghẹn ngào, nước mắt cô chảy rất nhiều, Diệp Cẩn Ngôn nghe thấy không khỏi nhíu mày, bản năng anh nhìn thấy nước mắt cô rơi ra lại muốn giơ tay lau lấy, nhưng lần này anh đã kiềm nén lại được, với tay lấy khăn giấy đưa cho cô.

"Thực ra, không phải đây là lần đầu tiên tôi bị dì la mắng như vậy, đã xảy ra rất nhiều..." cô nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó mới dẫn đến quyết định khiến cô rời đi ngay trong đêm.

_________________________________________
Chu Tỏa Tỏa đang ngồi ở trong phòng học bài thì nghe có người lớn tiếng ở ngoài.

"Bà nói ngay đi, khi nào thì trả đủ tiền" một gã giang hồ cao to, bậm trợn đứng trước cửa nhà.

"Các cậu cho tôi xin thêm vài ngày nữa, chỉ vài ngày nữa tôi sẽ đủ tiền để trả cho các cậu." người phụ nữ chấp hai tay van xin cúi đầu cầu xin gã giang hồ trước mặt.

"Được, tôi cho bà kì hạn ba ngày, nếu ba ngày sau tôi quay lại không có đủ thì tôi siết nhà"

Vài hôm sau, Chu Tỏa Tỏa đang ngủ trong phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập ở bên ngoài phòng cô, Chu Tỏa Tỏa bật dậy mở cửa ra; "Pạt" một cái tát váng vào mặt của cô, cô không biết chuyện gì xảy ra, vừa sáng sớm đã bị nhận một đòn đau thấu trời xanh. Cô nhìn người trước mặt, tay trái ôm lấy phần má vừa bị tát, chậm rãi nói "Có chuyện gì vậy dì? Sao dì lại tát con?"

Dì của cô chỉ hừ lạnh một cái rồi chỉ tay vào mặt cô " Còn giả vờ ngu nữa à, đấy ông xem đi, con gái mà người bạn, người anh em thân thiết, thân quen của ông gửi đến đấy, đúng là nuôi ong tay áo nuôi khỉ vào nhà mà. Tôi đi xem bói, quả thật người thầy ấy nói đúng mà, nhà của chúng ta không thể phất, giàu lên được là vì đang chứa chấp một đứa không ra gì, đã vậy còn mang vận đen vào nhà của mình nữa."

"Dì à, dì đang nói gì vậy, con...con thực sự không hiểu. Con đã làm gì để dì phải nói những lời lẽ khó nghe như vậy?"

"Mày còn giở thói đó cho ai xem, đồng hồ và trang sức trong phòng của tao và chú của mày đều bị mất hết, chẳng lẽ tao và chú của mày ông ấy lại tự đem đi giấu xong báo mất à." dáng vẻ ngơ ngác của Chu Tỏa Tỏa bàng hoàng khi bị đổ oan lấy cắp đồ, không để Chu Tỏa Tỏa nói tiếp,
"À... mày còn đang tính nói con trai Gia Minh của tao lấy đúng không. Nó là đứa hiểu chuyện, nó suốt ngày chỉ biết chăm lo học, không đua đòi như mày. Hôm trước, tao còn tận mắt thấy mày sắm một chiếc váy mới coi đâu cũng rất đắt tiền, đã vậy còn đi chơi ở chỗ sang trọng cùng bạn bè, chắc là vì bộ mặt nên phải ăn trộm đồ đem đi bán để có tiền mà chi."

"Con không có làm, con không lấy trộm đồ gì của ai hết. Đồ của con mua là tiền của cha con cho con, con đi chơi với bạn bè cũng là ở chỗ bình thường không đắt đỏ như dì nói. Con cũng ý thức được bản thân mình đang ở đâu và như thế nào. Còn trang sức và đồng hồ của dì chú mất, con thực sự không có làm."

"Đến nước này mà còn dẻo miệng, hay mày muốn ăn đòn thì mới nhận. Thứ của mày tại sao lại còn ở nhà của tao chứ, nên cút đi đi." bà ta vừa nói vừa bước lên đánh tới tấp vào người Chu Tỏa Tỏa,
chồng bà ta bên cạnh kéo bà ta ra, đứng ở giữa hai người can ngăn. Ông ta là bạn thân thiết, anh em từng là thủy thủ chung với cha của cô, sau này ông trở về lấy vợ và không đi biển nữa, tính tình rất hiền và tốt với cô, không như vợ của ông ấy.

"Chu Tỏa Tỏa, chú rất thương con, cũng rất tin con không phải người như vậy. Nhưng bây giờ sự việc không có gì để chứng minh cho con."

"Chú à, cháu nhớ ra rồi, vài hôm trước có một đám giang hồ đến đây để đòi tiền của dì, con nghe được là do dì chơi bạc mắc nợ họ, nên họ đã đến đây đòi, còn giao kì hạn là ba ngày, nếu không trả đủ sẽ siết nhà."Chu Tỏa Tỏa nhớ lại rõ mồn một ngày hôm đó, kể lại toàn bộ cho chú đang đứng bên cạnh, còn cô thì nhìn chằm chằm vào người dì xác nhận ánh mắt và cử chỉ của dì lúc này có chút hoảng sợ, sắc mặt tái xanh như tàu lá chuối.

"Những lời Chu Tỏa Tỏa nói có đúng như vậy không? Phải rồi, vài hôm trước đúng là tôi cũng gặp một đám người nhìn rất dữ tợn đi ra từ trong hẻm nhà mình, nhưng tôi lại không nghĩ là đi tìm đòi nợ bà. Ra là vậy, nên bà đã lấy trang sức đem đi bán để trả nợ, bà đã hứa là không đụng tới cờ bạc nữa, bây giờ còn đổ oan cho con bé là lấy trộm. Bà có còn là con người nữa không hả?" chú của Chu Tỏa Tỏa sau khi nghe lời của cô kể liền tin ngay, bởi người vợ này của ông đã ham mê cờ bạc, cũng vì trả nợ nhiều lần mà nhà không có dư, chỉ dư ra từ số tiền mà cha Chu Tỏa Tỏa gửi về hàng tháng tiền sinh hoạt cho cô.

Lúc này, dì của cô đã không còn đường chối cãi liền quỳ xuống van xin khóc lốc thảm thiết, xin lỗi chồng bà ta, xin lỗi Chu Tỏa Tỏa, cầu mong tha thứ, bà ta nói ra hết sự thật, rửa oan cho Chu Tỏa Tỏa. Chú của cô cũng quay sang bảo Chu Tỏa Tỏa cứ ở lại sống trong nhà đừng đi đâu hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net