Chương 6. Mở Lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe được những lời kể đầy sự đau thương mà cô phải cam chịu trong suốt thời gian qua, Diệp Cẩn Ngôn có chút chua xót trong lòng.

“Nếu em không ngại, sau này cứ xem đây là nhà của mình. Tôi sẽ không đuổi hay làm khó gì em hết.”

“Chú…chú nói thật sao, nhưng hiện tại tôi không có tiền để trả cho chú.”

“Haha…vậy thì em phải làm một chuyện”

“Chuyện gì, nếu là phạm pháp hay việc làm sai trái thì thà rằng tôi sẽ rời đi vậy.” Chu Tỏa Tỏa cau mày nhìn Diệp Cẩn Ngôn người đang cười hả hê nhìn cô.

“Em…em nghĩ tôi là loại người vậy à?” Diệp Cẩn Ngôn nghiêm nghị nói.

“Đương nhiên tôi không nghĩ chú là người như vậy rồi, từ ban đầu chú đã giúp đỡ tôi, tôi liền nhận ra chú không phải người xấu.”

Diệp Cẩn Ngôn gật gù nghe theo lời nói cảm kích từ Chu Tỏa Tỏa dành cho anh, trong lòng thầm vui mừng, hớn hở.

“Biết nấu ăn không?”

“Hả…vâng biết..à một chút.” Chu Tỏa Tỏa miệng lắp bắp trả lời anh.

“Ăn được là được, nấu ăn mỗi ngày cho tôi, à cho chúng ta, được không?”

Chu Tỏa Tỏa ngơ ngác ánh mắt rơi vào ánh mắt của Diệp Cẩn Ngôn, từ khi cô gặp anh dường như cô đều bị xoáy vào lời nói và hành động của anh. Cô nhanh chóng, cong môi mĩm cười, ánh mắt nheo lại tít mắt gật đầu đồng ý với anh.

“Khoan đã”

Diệp Cẩn Ngôn đang định cầm quyển sách lên đọc tiếp thì bị lời nói của Chu Tỏa Tỏa cắt ngang, anh cũng không vội đọc liền hạ xuống lại quay sang nhìn cô, tay trái anh nâng gọng kính, nghiêng đầu chờ xem còn có điều gì.


“Tôi đã nói cho chú biết về tôi, thế còn chú, như chú nói tôi cũng chỉ biết chú là giáo viên nhưng còn không biết là dạy môn gì nữa.”

“Muốn biết không?”

“Đương nhiên.” Chu Tỏa Tỏa tròn xoe mắt, hơi nhướng người ra phía trước, hai tay cô chống cằm chờ đợi nghe Diệp Cẩn Ngôn nói, nhưng câu trả lời của anh lại khiến cô có chút không cam tâm.

“Khi nào lên trường sẽ biết.”

Chu Tỏa Tỏa thở dài, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ không thèm nhìn anh nữa, trông lúc này cô rất đáng yêu. Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy cô gái nhỏ này làm điệu bộ như thế nào cũng khiến anh cảm thấy thích thú.

“Này, trông tôi già lắm sao, lần đầu gặp cho đến bây giờ em đều gọi tôi là chú.” câu hỏi ấp ủ trong lòng Diệp Cẩn Ngôn mấy ngày nay rốt cuộc cũng có thời gian thích hợp để giải đáp.

“Hả, ừm…không già nhưng nhìn chú bây giờ chắc hẳn là lớn tuổi hơn tôi rất nhiều. Nên tôi mới gọi như vậy.” Chu Tỏa Tỏa xoay mặt lại, tay phải đặt lên đùi chóng cằm nhìn anh thẳng thắn đáp lời

“Tôi chỉ là mới vừa bước sang U40 thôi.”

“U40 không phải là già sao, thế chú 39 à. Nhưng không sao nhìn chú bây giờ không ai nói chú đã lớn tuổi đến thế đâu, nhìn còn rất trẻ tầm 30 thôi, thật đấy.” miệng mồm Chu Tỏa Tỏa linh hoạt đến nổi Diệp Cẩn Ngôn chỉ biết nhếch môi mĩm cười, tay trái ôm trán lắc đầu, thở dài. Nếu là người khác hay là Phạm Kim Cương thì anh có thể gào thét ngay lại họ.

“U40 là ai mặc định 39 tuổi vậy.”

Chu Tỏa Tỏa dùng một tay che miệng nén nụ cười, ý tứ lời nói của cô vừa rồi chỉ là để chọc tức Diệp Cẩn Ngôn mà thôi.

“Bởi vì tôi nghĩ chú đã có gia đình”

“Ai nói tôi đã có gia đình, tôi chỉ sống một mình.” Diệp Cẩn Ngôn nheo mày nhìn cô
“Thế quần áo trong tủ đồ trên phòng của tôi là của ai?” rốt cuộc sau nhiều lần muốn được giải đáp để cô có thể an tâm hơn sống trong căn phòng đó thì cũng được nói ra.

Diệp Cẩn Ngôn trầm ngâm một lúc nhớ lại một chút, có lẽ đó là đồ của Lâm Phong là đồng nghiệp của anh, bởi vài tháng trước nhà cô ấy xảy ra hỏa hoạn, nên anh đã cho cô ở nhờ lại để tiện việc đi làm và sửa sang lại căn nhà của cô. Cô đã dọn đi được vài ngày, chắc hẳn còn vài bộ đồ cô vẫn chưa mang đi hết. Anh cũng không lui tới thường xuyên khi Lâm Phong ở đây, đa số anh đều ở lại nhà Phạm Kim Cương, nên quần áo của Lâm Phong vẫn còn treo trong tủ là điều anh hoàn toàn không biết, còn căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ là vì có người làm việc theo giờ được gọi tới làm.
Anh tóm gọn lại để nói rõ cho Chu Tỏa Tỏa hiểu, cô gái này vẫn còn khá nhạy cảm về nhiều mặt.

Được thông suốt mọi chuyện, Chu Tỏa Tỏa cảm thấy hài lòng hơn không còn gì thắc mắc. Cô vui vẻ không kéo Diệp Cẩn Ngôn lại để hỏi chuyện nữa. Cô chào tạm biệt Diệp Cẩn Ngôn, nhanh chân bước lên phòng.
Diệp Cẩn Ngôn thở dài một hơi, đã rất lâu chưa phải ngồi đối mặt với một ai đó để giải thích hay hỏi nhiều điều như vậy. Anh tự mĩm cười một mình, dùng tay phải sờ nhẹ vào sống mũi của mình, chỉnh lại gọng kính, ngã người vươn vai ra phía sau ghế sô pha, mang lại cho anh cảm giác vô cùng thoải mái. Một lúc, anh thấy đã đến giờ phải đi ngủ, mai đã là đầu tuần anh phải đi dạy, tuần này là tuần anh bắt tay vào đứng lớp trực tiếp.

“Aiss…muốn giế.t người à?” Diệp Cẩn Ngôn bị Chu Tỏa Tỏa mở cửa bất ngờ làm anh hốt hoảng. Vì trước giờ bước sang bậc thang này anh đều bước đi bình thường và cánh cửa này không tự nhiên được mở ra như vậy.

“Tôi xin lỗi, chỉ là tối còn một vấn đề muốn nói với chú thôi.”

Chu Tỏa Tỏa đứng nép sau cánh của, chỉ lú mỗi cái đầu ra nhìn Diệp Cẩn Ngôn, cảnh tượng này thú thật là đáng sợ hơn mà.

“Nói đi” dù có hơi hốt hoảng vì điều vừa rồi, nhưng Diệp cẩn Ngôn cũng không muốn tức giận với cô gái này.

“Tôi biết chuyện tuổi tác đối với một số người là điều nhạy cảm, ban nảy tôi không cố ý làm tổn thương chú…” nghe tới đây Diệp Cẩn Ngôn muốn bật cười nhưng giả vờ nghiêm nghị để nghe Chu Tỏa Tỏa nói gì ở phía sau.

Thấy Diệp Cẩn Ngôn vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh như băng, Chu Tỏa Tỏa càng nhìn càng cứng đờ miệng không nói ra được, nhưng nếu không nói rõ thì tối nay cô rất khó để ngủ. Cô hít một hơi thật sâu để nói tiếp,

“Tôi…tôi chỉ là muốn xin lỗi chú vì điều mạo phạm này, về sau tôi sẽ không hỏi nữa. Nhưng nhìn chú vẫn rất trẻ và đẹp trai. Và…và cuối cùng là tôi Chu Tỏa Tỏa rất chân thành một lòng cảm ơn chú Diệp, tôi sẽ luôn nghe lời chú và sẽ không làm chú thất vọng.”

Nói xong, cô gật đầu, ngước mặt lên nhìn Diệp Cẩn Ngôn một cái sau đó quay người đóng cửa phòng lại. Bỏ lơ Diệp Cẩn Ngôn người như bị hớp hồn đi chớp nhoáng, anh còn nghĩ rằng cô gái ấy sẽ có thể nói gì đó hay ho hơn về tuổi tác của anh. Nhưng nghe lời cô nói cũng đã một phần xoa dịu tâm hồn của anh. “Chú” có lẽ từ đây anh không còn ác cảm với cái gọi này nữa.

Sáng hôm sau, Diệp Cẩn Ngôn vẫn như mọi ngày dậy từ rất sớm để chạy bộ sau đó là vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi làm. Anh đang loay hoay mặc chiếc áo khoác lên người, Chu Tỏa Tỏa trên lầu bước xuống trên vai đeo balo, hôm nay cô mặc bộ đồng phục đi học trong cô nhỏ bé hơn ngày thường rất nhiều.

“Chào chú Diệp, cháu đi học đây.”

“Có cần đưa đi nhờ không?”

“Ồ, cảm ơn chú nhưng không cần đâu ạ, cháu đi xe buýt lát nữa sẽ cùng tuyến với bạn của cháu.”

“Thế có an toàn không đấy?”

“Không sao đâu ạ, bọn cháu đã quen đi như vậy rồi. Tạm biệt chú Diệp hẹn gặp chú ở trường nha.” cô vừa đeo vừa chiếc giày vào chân, đứng thẳng lưng xoay mặt nháy mắt với Diệp Cẩn Ngôn mở cửa chạy vụt ra ngoài. Diệp Cẩn Ngôn chỉ vài ngày sống chung với cô cũng đã quá quen với cách cư xử này của cô, chỉ biết chấp nhận và cười trừ như một kẻ ngốc. Từ người ghét bị coi là người lớn tuổi, gọi là chú bây giờ lại thành ra dễ dàng chấp nhận đến như vậy.

Đầu tuần, có buổi lễ chào cờ tất cả học sinh các khóa và giáo viên đều xuống sân trường để dự. Là phần nghi thức không thể thiếu, hát quốc ca, sau đó giáo viên sẽ tổng kết một số kế hoạch giảng dạy và đưa ra một số nội dung cho các học sinh cần lưu ý.

Dưới sân Diệp Cẩn Ngôn cũng có mặt, ngồi cạnh Phạm Kim Cương bên phải và giáo viên Dương Kha bên trái. Anh cũng không biết đây là giáo viên chủ nhiệm lớp của Chu Tỏa Tỏa, mặt khác anh cũng không biết cô học ở lớp nào.

Chu Tỏa Tỏa ngồi ở hàng ghế phía sau cạnh Nam Tôn, bên hàng bên cạnh có Vương Vĩnh Chính, phía sau cách đó không xa là Triệu Đình Phong.

Trên sân khấu giảng đường lúc này Hiệu trường bắt đầu phát biểu:

“Kính thưa quý thầy cô cùng các em học sinh thân mên, ngày hôm nay trường của chúng ta được vinh hạnh đón tiếp sự hợp tác giảng dạy của hai vị lão sư từ một trường ở Bắc Kinh ( có cấp bậc danh giá và nổi tiếng tốt trong việc giảng dạy ) đó là thầy Diệp Cẩn Ngôn và thầy Phạm Kim Cương mong các em hân hoan chào đón.” thầy Hiệu trưởng chỉ tay về phía hai người họ, Diệp Cẩn Ngôn cùng Phạm Kim Cương đứng dậy vẫy tay hơi cúi người chào các em học sinh đang ngồi phía dưới.

Lúc này, ở phía dưới nhìn lên Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn người đang đứng lên chào ra mắt với tư cách là giáo viên mới hợp tác giảng dạy, còn có Phạm Kim Cương bên cạnh vẻ mặt đúng là có phần tươi tắn và hơn hở hơn vài ngày trước cô gặp. Bên cạnh đó, Diệp Cẩn Ngôn khi đứng lên cũng đã nhìn thấy được Chu Tỏa Tỏa đang ngồi ở dãy đối diện anh, nhưng anh mắt của anh lúc này lại đổ dồn vào chàng trai ở hàng bên cạnh phía sau Chu Tỏa Tỏa.

Buổi lễ kết thúc, tất cả mọi người trở về lớp chuẩn bị tiết học kế tiếp. Chu Tỏa Tỏa đi cạnh Tưởng Nam Tôn nghe thấy vài tiếng nói của các bạn nữ phía sau,

“Này, ban nảy cậu có nhìn thấy thầy Diệp không, trông thầy ấy rất trẻ đấy.”,

“Phải, phải tôi nhìn đến say mê luôn thật đấy, sao lại có người giáo viên trẻ đẹp như vậy về trường mình dạy vậy chứ.”,

“Tôi rất mong được thầy ấy dạy, tôi vẫn chưa nghe được giọng của thầy ấy.”,

“Tôi đoán thầy Diệp chắc là giáo viên dạy thể dục đấy.”,

“Không tôi nghĩ, người thầy kế bên thầy ấy mới dạy thể dục thì đúng hơn, không phải các giáo viên dạy thể dục đều hơi mập sao.”

Chu Tỏa Tỏa nghe được những lời nói không khỏi bật cười, Tưởng Nam Tôn bên cạnh chọc vào bên hông Chu Tỏa Tỏa đừng cười nữa vào lớp thôi.

“Nam Tôn, cậu có thấy người thầy mới trông có đúng như những lời họ nói khi nảy ở cầu thang không?”

“Sao vậy, cậu cũng quan tâm giống họ à.” Tưởng Nam Tôn đang chuốt nhẹ cây bút chì, chậm rãi từ tốn trả lời Chu Tỏa Tỏa

“Không, chỉ là mình hỏi như vậy thôi. Dù gì đây cũng là hiệu ứng giáo viên mới thôi, điều này thì ai cũng tò mò mà.” cô nhẹ nhàng chống tay lên bàn nghiêng người nhìn Tưởng Nam Tôn.

“Đúng là có trẻ và có chút thần khí đẹp trai ở trong đó, à ý tôi là người tên Diệp…”

“Diệp Cẩn Ngôn” Tưởng Nam Tôn còn đang nhớ ra tên thì Chu Tỏa Tỏa đã nhanh nhẩu đáp lời. Cả hai cô gái chỉ nói tới đây thôi có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì, họ bắt tay vào chăm chỉ học hành tiếp tục.

Ở một góc lớp, vẫn có người đang quan sát từng cử chỉ, ánh mắt, nụ cười của Chu Tỏa Tỏa. Nhưng một mặt vẫn tỏ ra vẻ lạnh lùng, ít nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net