Hiện thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quái lạ,mới cách đây 5-10ph mà chị ấy chạy đâu mất rồi nhỉ?! Lòng tôi như lửa đốt , cô ấy ngốc quá, liệu có bị ai bắt cóc?hiếp đáp không?!Mà thôi,nghĩ sâu xa làm gì! Lo mà kiếm cô ấy đi
Đi qua khu công viên, thoáng qua suy nghĩ của tôi có thể chị ở đây...một mình.Chị từng nói chị thích sự vui tươi ,thoải mái của công viên,thích nghe tiếng lá xào xạc sớm mai, thích nghe chim kêu ríu rít...và thích ở một mình tận hưởng.
Một mình?!hiện tại chắc chỉ có thể ở đó
.....
Tôi tìm đến con đường vắng nhất,nơi em thích nhất,một màu ảm đạm trải dài suốt đường đi với hai dãy hoa ly ngát thơm cùng cây Bàng to lớn sừng sững như kẻ canh gác nơi này ....Quả thật,em ở đây
-trước mặt tôi là một cô gái đang cuối gằm mặt xuống,tóc xoã dài...đối với tôi thì vô cùng xinh đẹp.
"Nè,con người kia!!làm gì ngồi ở đây ủ rủ?!"
Đáp lại tôi là sự im lặng đến phát điên.Tôi nhíu mày chạy lại nắm tay chị kéo lên,để chị nhìn tôi thật rõ ,tôi là thằng con trai như vậy đấy,hẹp hòi ích kỉ cộng thêm nóng nảy.
"Chị chạy là sao?!chị im lặng là sao?!em mới là người phải nổi giận đấy! Chị có biết e tìm chị mệt mỏi lắm không hả?!"
Tôi mồ hôi nhễ nhại,khuôn mặt cau có ,một tay nắm chặt tay chị sợ cô gái ngốc nghếch ấy rời bỏ,một tay lau mồ hôi lăn dài hai bên mặt.Nhìn  chị một cách vô cùng tức giận,chị cuối cùng cũng nhìn lại tôi nhăn mặt :
"Thế chị bảo em đi kiếm chị à?! Bảo em lo lắng cho chị à?! Em đừng bận tâm tới chị nữa! Em đi lo cho bạn gái xinh đẹp của em điiiii! Chị ghét em và không muốn thấy bản mặt kinh khủng của em nữa!!! HỨ"
Chị xà vào mặt tôi một tràng chữ khiến tôi ngơ ngác , người con gái này sao đáng yêu thế nhỉ?! Phải kiềm chế lắm tôi mới không cười một trận  ,Làm sao đây?!muốn hun chị quá,thật biết làm người khác chao đảo:
"Em đã nói với chị rồi!em yêu chị được chứ!nên những điều em làm vì chị thực chất em thấy chả có gì gọi là sai!"
Vừa dứt câu, mặt cô ấy đỏ bừng, cuối mặt nhìn xuống đất ,rụt rè hỏi:
"Cô gái đó...là...ai?!"
Nghe xong tôi cười như chưa bao giờ được cười,rồi lấy tay nâng cằm chị lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp đó:
"Cô ta là bạn cùng lớp, mà chị ghen sao ?! Hahahaa hoá ra Kì Phương cũng biết để ý một chút tới người khác đấy! Nhìn em đi, dưới đất có mặt em à?!"
Chị rơm rớm nước mắt,nhìn tôi ngượng nghịu
Cứ như ai trách móc:
"Con bé đấy tối qua ở với em à?! Em với nó đã làm gì chưa?!....chị thật sự rất lo lắng....nhỡ em hại người ta thì thế nào...!!!"
Tôi đưa mắt mình sát mắt chị,mũi chạm mũi , mắt chạm mắt cười nửa miệng:
"Lo cho người ta?! Hay lo cho em?! Mà ...làm gì là làm gì nhỉ?!"
Cô gái ngốc bối rối quay mặt ra chỗ khác không nói nên lời, tôi tiếp:
" em chẳng làm gì hết! Hay chị muốn em bỏ theo cô ta nhé?!"
Tôi giận vì chị lại tiếp tục dối lòng,buông tay chị ra,chị chợt nắm lại hết sức bằng hai đôi tay nhỏ nhắn:
"Đình Phong! Thật sự hơn 1 tháng nay chị rất buồn và khó chịu,chị luôn cảm giác bản thân thiếu điều gì đó rất to lớn,chị rất nhớ em!"
Tôi muốn giấu khuôn mặt đang bất ngờ ,đỏ cả mặt của bản thân vội quay qua chỗ khác :
"Không phải chị với tiền bối gì đó của chị à?!"
Cô ấy vội giải thích, quơ tay búa xua:
"Không không!!! Chị không thích tiền bối!!! Chị....có lẽ thích..Phong"
Làm sao đây?!nếu là mơ chỉ xin ông trời để tôi đừng tỉnh giấc,mối tình đơn phương mấy năm trời cuối cùng đã có kết quả,em là giấc mơ,là hiện thực tôi cố nắm lấy bao nhiêu lần.
"Chị...chị..nếu không là người mình thích..thì có thuộc về ai..cũng được ..."-Phương sụt sùi
Tôi cười mỉm ,cuối xuống nhẹ nhàng hôn chị,một nụ hôn nhẹ nhàng,dịu dàng...lần này,em không đẩy tôi ra nữa,không né tránh tôi nữa...Thật ra,em không yêu tôi cũng được ,không cần nghĩ đến tôi cũng được ,chỉ cần em ở bên tôi, để tôi có thể toàn tâm toàn ý mà lo cho em một cuộc sống hạnh phúc cả đời là được .
"Chị...à không..Em,em có muốn hẹn hò với tôi không?!"
Em cười khẽ gật đầu:
"Ưmm!"
Tôi cười ,miệng ghé sát tai em thì thầm:
"Em có muốn...cùng tôi...làm cái gì mà lúc nãy e hỏi không?! Hì "
Phương nhìn tôi kiểu khó hiểu rồi đỏ bừng mặt ,chắc cô nàng đã hiểu ,lấy tay che miệng không dám mở lời,thật đáng yêu.
Tôi và em nắm tay trên con đường trải đầy hoa,vậy là nó không còn trông u buồn nữa,từ giờ con đường đã được thắp sáng bằng tình yêu tôi dành  cho em một cách thật trọn vẹn .Tôi sẽ trở thành một nghệ sĩ đàn piano giỏi nhất nước,lo cho em cùng..những thiên thần của em và tôi.
*Hãy yêu ai đó toàn tâm toàn ý,bằng cách này hay cách khác họ rồi sẽ nhận ra tấm chân tình của bạn.*
And special  thank for you reading ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC