Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước xuống ngựa, không khí náo nhiệt của trợ sớm đã làm Trọng Thủy hưng phấn. Cậu đã vứt hết những toan tính ra sau đầu bởi cho dù có nghĩ đến nó , có hối hận, có tức giận đi chăng nữa thì sự thật vẫn là vậy, ở nơi đất khách quê người mà chết đi đúng là có một chút đau khổ. Nhưng so với việc chịu những ánh nhìn khinh rẻ của những kẻ kia, việc này còn tốt hơn vô số lần.

Có lẽ, cậu nên cám ơn cha vì đã ra quyết định như vậy.

Nhìn trời, ánh nắng sáng sớm còn chưa gay gắt, khí hậu nước phía nam này nghe nói thay đổi rất nhanh, trời mùa thu mà sáng sớm đã có nắng, như vậy đến trưa, khó lòng mà ra ngoài được.

Vào cung rồi, cậu sẽ làm gì đây? Làm sao để nói rằng hai người một ngựa đây là đến để cầu thân? Rồi không biết người con gái kia là thế nào, nàng ta nghe đồn xinh đẹp...

Trọng Thủy lại ngửa đầu cười to, có quỷ mới tin, xinh đẹp mà đến 19 tuổi rồi còn chưa có ai rước?

Sứ giả vừa mua đồ xong quay lại chỗ Trọng Thủy bỗng ngơ ngác, chủ tử có chuyện gì mà vui vậy? hắn định đến phía trước nhắc nhở chủ tử hình tượng, chợt giật mình bởi Trọng Thủy đã ngừng cười, đôi mắt hạ xuống, chăm chú suy nghĩ, rồi lại ngước lên nhìn cổng thành.

Vào cung rồi, cậu có chết không đây? Chừng nào sẽ bị phát hiện? Ây hỏng hỏng, lại nghĩ về chuyện đó rồi. Cứ như trước thôi, chẳng có gì phải lo sợ.

---

Buổi diện kiến được chuẩn bị kỹ càng, ở dưới diện đống lễ vật bày la liệt. Vàng có, bạc có, cũng có những thức ngon vật lạ. Linh chi, nhân sâm, cùng với những lễ vật mà nghe nói cầu thân ở Âu Lạc buộc phải có. Trầu cau mùi thơm nức khắp cả điện, cùng với lợn rồi trâu đen và xôi đỗ.
Đám quan lại quần thần nhìn đống châu báu chòng chọc, chúng còn xăm soi dưới lớp vải đỏ kia còn có gì hiếm lạ. Nhưng cũng có người chú ý đến người đang đứng giữa những dương châu báu ngọc ngà ấy. Một thiếu niên trẻ tuổi, thanh thoát, khuôn mặt dường như có chút gì đó ngây thơ, đôi mắt sáng. Trên người bận một bộ trang phục màu xanh sáng làm từ tơ tằm được dệt khéo léo, đan xen trên trang phục là họa tiết mây cuộn của một bậc vương giả nhưng lại càng làm cho người thiếu niên kia nổi bật hơn mà không hề làm mất đi hảo cảm hay sinh ra sợ hãi.
Thiếu niên chậm rãi cúi đầu, theo từng nhịp mà sứ giả đọc diễn văn cầu thân, mái tóc dài nương theo mà trượt xuống. Trong ánh sáng nhàn nhạt, thiếu niên cười lấy lễ, từ từ hạ thân xuống vái một lần tỏ lòng thành kính.

Cả cung điện thời khắc ấy đột ngột rơi vào trạng thái yên tĩnh đến ngạt thở, ngay cả sứ giả cũng có phần gì đó ngạc nhiên, miệng diễn thuyết cũng ngắc ngứ, chỉ còn tiếng sàn sạt do vải ma sát với mặt sàn, thiếu niên cất lên giọng trong trẻo:

"Nhi thần bái kiến nhạc phụ"

An Dương Vương ngồi phía trên vừa qua khỏi ngạc nhiên này đã tới ngạc nhiên khác, những lời định nói ra đến đầu môi cũng theo đó mà ngừng lại.

Cuối cùng, phá tan không khí căng thẳng đó chỉ có một mình Trọng Thủy, cậu ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật tươi, ngây thơ nhất có thể, cố tỏ ra kính cẩn hỏi một câu:

" Thần có được phép gọi như vậy không? Nhạc phụ?"

An Dương Vương rơi vào tình thế khó xử, ông nhíu nhíu mi giống như đang suy nghĩ gì đó nhưng thật sự đang cảm thấy vô cùng rối loạn.
"Hô ... hỗn xược" Thục Vương cố lấy lại tôn nghiêm, gõ bàn, Mỵ Châu ngồi bên cạnh dùng quạt che miệng cười cười, hết nhìn thiếu niên dưới điện lại nhìn phụ vương mỗi lần rối lên lại cố tỏ vẻ ta đây còn lâu mới sợ.

" Các ngươi trước cố ý xâm lược, nay lại đến cầu thân ... là ... có ý gì ?"

Trọng Thủy vốn đã đề sẵn kế hoạch tác chiến, cậu lại cười rồi cung kính đưa tay lên tâu, cố làm cho khuôn mặt mình tỏ ra si tình hết mức có thể, nhìn vào người con gái ngồi bên cạnh Thục vương kia.

"Thần... kể từ ngày nhìn thấy tranh vẽ công chúa đã si mê..." giả vờ ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó đỏ mặt rồi Trọng Thủy mới quỳ xuống.

"A, thứ cho thần có lỗi mạo phạm công chúa"

Sứ giả đứng một bên giật giật môi nhưng vẫn nhanh chóng dịch câu nói của chủ tử ra ngôn ngữ Âu Lạc.

Cả cung điện nhìn thấy thiếu niên ngượng ngùng nhút nhát, phần nào dịu đi cảm giác thù địch.

An Dương Vương có điểm giận dỗi vì có kẻ giám nhòm ngó con gái mình nhưng không nói gì được, ngồi trên thượng tọa mà giống như lửa đốt. Ông cưng nhất là đứa con gái này, làm sao có thể dễ dàng giao cho người khác.
"Cái kia .... Hầy, con thấy thế nào?" ông nhìn xang ánh mắt cầu cứu con gái mình, chỉ mong Mỵ Châu không đồng ý.

Mất hết cả tôn nghiêm nhà vua.

Mỵ châu che miệng cười cười, nói nhỏ:

"Con thích người này, cha, người đồng ý đi"

An Dương Vương hóa đá, mặt hắc tuyến nhưng rồi đành nói:

"Xét thấy ngươi là người ngoại quốc, hơn nữa đã từng có địch ý với Âu Lạc. Nhưng nay lại bất chấp vì một lòng chân tình mà đến cầu thân nơi đất khách quê người, hơn nữa còn muốn ở lại đây... nó đã cho thấy con người ngươi si tình tới mức nào... ta ... cũng mong muốn có một chút gì đó với nước Ân để đôi bên cùng giữ hòa khí.
Như vậy, An Dương Vương ta, đồng ý lời cầu thân. Nhưng với một điều kiện, chỉ có thư đồng của ngươi được đi theo, ngoài ra không còn ai khác.
Còn về hôn lễ, sẽ tổ chức theo phong tục của Âu Lạc. Nhập gia tùy tục, hoàng tử có đồng ý chăng?"

"Thần... đồng ý"

---

Sau đó, hôn lễ trôi qua êm ả, Triệu Đà đạt được một phần mục đích, có được địa phần từ Bình Giang trở vào mà không tốn lấy một binh lính.

Còn Trọng Thủy lấy cớ say khướt, ngủ qua đêm tân hôn. Phong tục Âu Lạc quả nhiên đơn giản hơn bên nước cậu nhiều lắm.

Thực ra, thư đồng kia cũng chính là sứ giả, người này nhanh nhẹn, hợp ý nên cũng chẳng ai phản đối gì nên ngày hôm sau, tất cả mọi chuyện trong cung công chúa, tất cả đều đổ hết cho thư đồng là nam duy nhất này.

Trọng Thủy sáng sớm tỉnh dậy, thay thường phục, sau đó ra ngoài đi dạo. Không khí khá trong lành, có vẻ là một ngày tốt đẹp vậy mà trong suy nghĩ của trọng thủy lại không có cảnh đẹp nào, cậu đang nghĩ cách tiếp cận Mỵ Châu. Vừa mới đặt chân lên đây được vài ngày thì hiểu được gì về vị công chúa kia chứ? Nàng cứ che quạt suốt, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều tỏ ra thanh cao nhưng miệng thì lại đang nói đùa.

Chính vì vậy Trọng Thủy không đoán được tâm tư người này. Người này thâm sâu đến đâu, chưa thể biết.

Nên hôm nay, nhất định cậu phải nắm bắt được tâm tư của nàng.

"Công chúa, ta ngồi đây được chứ?"

Mỵ Châu nhẹ nhàng gật đầu.

" công chúa , ta gọi nàng là Châu Châu được chứ? Ta vừa mới học tiếng Âu Lạc"
Đôi mắt của Mỵ Châu khẽ ngước lên, "ừm"

"Nàng dạy ta tiếng Âu Lạc nhiều hơn được chứ?" Trọng Thủy nhìn nàng, khẽ nói.

Người kia lại khẽ gật đầu, người kia dùng tiếng hán để đáp lại.

" Không cần cố quá, huynh có thể thay từ 'được chứ' cuối câu thành từ khác, sẽ khiến câu hay hơn. Thay bằng ' được không' đi. Mặc dù trong tiếng hán, hai từ này đều có đọc là '好吗'(hao ma) hay '好不好'( hao bu hao) Nhưng trong tiếng nước ta, nó có thể thay đổi theo nhiều nghĩa, ví dụ như ' tốt không' hay chỉ có một chữ 'không' ...còn những câu gì huynh thắc mắc có thể hỏi ta. Ta trước có học qua hán ngữ cùng một số ngôn ngữ khác. Ta phải vất vả lắm đó"

Ngay khi bắt đầu nói, công chúa tuôn một tràng không ngừng, Trọng Thủy khóe môi giật giật, thì ra đây là lý do mà công chúa che quạt. Nếu không che quạt, nước miếng sẽ văng hết ra ngoài mất.

"Được được, công chúa quả nhiên như những gì ta tưởng tượng. Thông minh, học vấn uyên thâm, lại còn xinh đẹp, người có thể buông quạt để ta có thể ngắm dung nhan nàng chứ?"

Tay cầm quạt của Mỵ Châu khẽ siết, nàng lưỡng lự nhưng cũng buông quạt xuống.

"Có phải, ta xấu lắm đúng không?" Đôi mắt nàng rũ xuống.

Khuôn mặt Mỵ Châu nhìn tổng thể chỉ có đôi mắt là nổi bật, còn tất cả những chỗ khác đều vô cùng bình thường, mang nét dân dã của một cô gái thôn quê nhưng đem lại cảm giác vô cùng gần gũi.

"Nàng, không xấu, nàng rất đẹp, nhưng đẹp theo một cách khác. Đừng tự ti vì bản thân, bởi nàng đẹp theo vẻ đẹp đậm chất ... đúng theo nét đẹp của đất nước. là đại diện cho vẻ đẹp của người con gái Âu Lạc. " Trọng Thủy xua tay, trả lời.

Công chúa lại cười khúc khích.

Cũng qua ngày đó mà hai người cũng trở lên thân thiết. Cho đến lúc, Trọng Thủy cảm thấy cơ hội đã đến...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net