Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn một năm,

Vẫn khung cảnh ấy, nhưng nay đã vào xuân, không khí vẫn còn vương lạnh, lại thêm mưa phùn ẩm ướt. Mưa đã được mấy ngày, những trang sách nơi cửa sổ dù không thấm nước mưa cũng ẩm ướt bởi hơi xuân. Hơi xuân giá lạnh, thơm mùi đất, mùi hoa cỏ hòa lẫn với với mùi của trời. Hơi xuân quẩn quanh rồi cũng đọng lại, hòa vào nước mưa. Dường như nó được coi là thứ nước tinh khiết nhất, trong các câu chuyện cổ cũng lấy mùa xuân để miêu tả cho những gì tốt đẹp, tươi mới. Theo những gì mà người ta nói "trăm hoa đua nở". Hoa nở, bởi nó thấm dần những giọt mưa xuân ngọt ngào, hoa có mật ngọt, cũng vì hòa với loại nước riêng của trời ấy.

Trọng Thủy ngồi bên bệ cửa sổ bằng gỗ lim, ngâm lại những bài thơ mà mình yêu thích. Nhưng dường như có chút lạc đề, những bài thơ mà Trọng Thủy ngâm toàn là thơ về chiến trận, về nỗi đau, về những điều tiếc nuối của ước mơ không đạt được.

Càng ngâm thơ càng hăng, Trọng Thủy quyết định đọc ngược cả bài rồi chuyển xang đọc bằng tiếng Âu Lạc.

Sở thích ngược đời là thế, cảnh càng đẹp, cậu càng phải bới cho được cái xấu. Nói điều lý, cậu càng phải chỉ ra cho rõ cái sai.

Nếu người ngoài nhìn vào, và nhận xét là vậy, thì, thật sự lại không phải vậy! Trọng Thủy làm vậy là để tập điều chỉnh cảm xúc, cậu không để cho hoàn cảnh làm ảnh hưởng đến quyết định của chính mình. Bởi trong cuộc chiến, người duy nhất có thể cứu thoát mình, chỉ có duy nhất bản thân mình mà thôi.

Chính vì vậy, mỗi quyết định, mỗi bước chỉ cần chênh lệch một ly, quyết định sai lầm một bước là có thể kéo đến hậu quả khôn lường. Có thể nhỏ thì ảnh hưởng trong chốc lát, nhưng lớn, có thể ảnh hưởng đến cả đời. Đại biểu, gần nhất chính là quyết định sai lầm của phụ hoàng khi xâm lược Âu Lạc quá sớm.

Ánh mắt Trọng Thủy trở nên sắc nhọn. Sai rồi! thời khắc này phải ánh mắt bình thản như nước.

Nhanh chóng điều chỉnh lại tâm biểu cảm, Trọng Thủy thở dài. Chưa được! lần này vẫn lộ sơ hở, một khắc thôi nếu như là người chú ý quan sát theo dõi sẽ nhanh chóng nhận ra cậu đang giả bộ.

Lại một lúc, mưa bắt đầu nặng hạt hơn, trang sách nơi cửa sổ rất nhanh ngấm mưa, chữ trên đó cũng nhòe hết cả, phần mực bị trôi đi dính vào vạt áo Trọng Thủy. Cậu nhíu mày, nhưng rồi lại ngẩng đầu lên ngắm mưa. Thời khắc này mọi chuyện rất tốt đẹp, cậu đã tiếp cận được với Mỵ Châu, có vẻ như nàng vô cùng tin tưởng, gần như chuyện gì cũng kể hết cho Trọng Thủy nghe.

Chỉ hiềm nỗi, những truyện mà Trọng Thủy nghe kể toàn là những chuyện vặt vãnh đâu đâu. Tỷ như, nô tì nọ bị cha nàng liếc sợ hãi hưng phấn đến rơi cả bình mà thực ra cha nàng đang liếc cái bình mà ông yêu thích nhất. Sau đó nàng lại huyên thuyên một hồi về vì sao cha nàng lại thích cái bình đó. Nào là hoa văn có điểm mới, do đích thân vua cha ngự bút. Rồi lúc cái bình đầu tiên được đem nung nó bỗng nứt toác. Rồi nàng như ngộ ra chân lý. Thì ra hồi trước xây thành không có được là vì thổ địa công không cho chỉ bởi cái bình bị nung vỡ ấy làm bằng đất đào dưới chân thành. Mà hồi trước nàng có nghe vua cha nói đến đã được thần gì đó giúp đỡ nên mới xây được thành. Phía dưới chân thành nghe nói đào lên đất không mềm xốp mà lại đặc quánh, có màu vô cùng kì lạ . Một số chỗ khác thì toàn loại đá cứng đến mức không đào kênh được.

Đất sét rất dẻo, lại nguyên chất, xây thành dưới nền như vậy đương nhiên làm sao được. Nhưng Trọng Thủy lười nói cho nàng biết. Với lại, công chúa à, người có phải đang cố tình nói cho ta biết bí mật xây thành của phụ thân nàng không?

Trọng Thủy thuận thế, tỏ vẻ chăm chú nghe câu chuyện của nàng.

"Ha ... thì ra thành Cổ Loa này lại thú vị đến vậy. Ta muốn đi thăm thú thành. Thực sự thấy vô cùng thích nơi này."

"Được nha, ta dẫn Thủy đi" Mỵ Châu hăng hái, quên mất cả chủ đề chính đang nói, không hề ngại ngần mà kéo Trọng Thủy đi.

Hai người cứ đi hết dãy này đến dãy nọ, đi hết mấy vòng thành, ăn hết đủ hết các loại đồ ăn trên đường. bánh nướng, rồi bánh dày cứ thế mà trôi tuột vào bụng Trọng Thủy.

Nhưng thu hoạch của chuyến đi đó không tệ, Trọng Thủy tuy không thể nhớ hết tất cả các vị trí của thành nhưng đã nắm được đại khái. Với thân phận người ngoại quốc, Trọng Thủy không dễ gì ra vào các nơi trong thành nên chỉ có thể nhờ những lần đi dạo cùng Mỵ Châu mới có thể ra khỏi cung. Trọng Thủy nắm chắc chỉ cần đi thêm năm bảy lần nữa thì có thể vẽ được bản đồ thành trong.

Ngẩn ngơ một lúc lâu, trong lúc xoa bụng vì no, Trọng Thủy không ngờ lại nhớ đến cha của mình, nhớ đến ái nhân. Ái nhân của cậu có sống tốt không, mà bây giờ cậu có muốn hỏi, cũng không thể được nữa rồi.

Cậu lại nhìn đến cuốn sách mà trước đó nó đã ướt đẫm bởi mưa, nhìn những con chữ nhòe nhoẹt không còn rõ nữa. Từng khắc, từng khắc trôi qua, Trọng Thủy vẫn cứ lặng lẽ nhìn gió thay cậu lật từng trang sách cho đến khi lật hết toàn bộ những trang giấy ố vàn, để lộ ra bìa cũ màu xanh thẫm. Trong khung trắng chỉ đề hai chữ Mộc Thủy.

Mộc Thủy tương sinh lẫn nhau, dường như là hai yếu tố ngũ hành không tách rời, chúng chỉ tương sinh, mà không hề tương khắc, điều đó làm nên sự tuyệt diệu của cuộc sống. Mà mưa xuân, dường như cũng đang tái hiện một cách vô cùng đẹp đẽ khoảnh khắc Thủy hòa với Mộc.

Mà mệnh mộc, chính là Triệu Đà, cũng là mệnh của ái nhân trong lòng Trọng Thủy.

Cuốn sách là do Trọng Thủy vô tình tìm thấy trong hành lý khi đến nước Âu Lạc được vài ngày. Lúc đấy cậu có chút ngạc nhiên, cậu đã cho vào từ lúc nào?

Nhưng rồi lại ngẫm nghĩ, thói quen thật là một thứ đáng sợ. Nó có thể giết chết cả tâm can lẫn thể xác con người ta chỉ với những điều đơn giản. Có thể, một ngày trong lúc chạy trốn, cậu sẽ chết bởi thói quen của mình, thói quen ăn uống, thói quen tương tư, thói quen lơ đãng ...

Phụ hoàng, mọi chuyện sắp thành rồi, nếu ta trở về được, người có nhận con không? Cho dù người coi chuyện đêm đó như không sảy ra cũng được, chỉ cần có thể trở về bên người.

Hạ quyết tâm như bao đêm dài, Trọng Thủy vẫn không ngừng nói xin lỗi với người con gái ngây thơ nọ.

Bước đến bên bàn, lấy giấy và bút, Trọng Thủy bắt đầu vẽ sơ đồ thành trong, dù sao để tránh mọi chuyện sau này khó theo hướng kiểm soát, sơ đồ này vẫn có thể cứu cậu thoát ra trước thời điểm ngọn lửa đốt cháy được giấy*.

*( giấy không gói được lửa)

Sơ đồ ban đầu vẽ vô cùng đơn giản. Trọng Thủy nhấc bút suy nghĩ một chút rồi dùng nước xóa nó đi.

Bút lông lại nhẹ nhàng đưa lên đưa xuống, hoàn thành từng góc của bản đồ, lần này, trên bản đồ xuất hiện thêm những kí hiệu đặc biệt, không phải tiếng Hán, cũng chẳng phải tiếng Âu Lạc. Nó là những ký mà chỉ một mình Trọng Thủy hiểu, dần dà, lại cảm thấy vô cùng không ổn, nếu như bản đồ bị phát hiện, những kí hiệu này sẽ nhanh chóng bị hiểu ra, cơ sở chính là phải thay đổi nét vẽ, để sao khi người ngoài nhìn vào chỉ thấy đây chỉ là một đồ vật tầm thường.
Nhíu mi tâm, Trọng Thủy lại dùng nước tẩy đi những nét vừa vẽ.
Trời đã gần tối, nhưng bức họa đồ vẫn chưa thể xong, bởi mỗi nét biến thể mà Trọng Thủy vẽ ra, chỉ cần tính sai một ly có thể khiến chính cậu đi sai đường.

Đột nhiên cánh cửa bật mở khiến Trọng Thủy giật nảy:

"Thủy, chàng tới ăn cơm. Đã muộn như vậy rồi ... ấy, chàng đang vẽ gì vậy?" Mỵ Châu tò mò bước tới, cố sức nhìn rõ bức tranh nhưng vẫn chẳng hiểu gì cả.

Trọng Thủy tươi cười:

"Rảnh rỗi ngồi vẽ chơi thôi, nào ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm" Cậu có phần chột dạ nên nhanh chóng đứng chắn trước bức họa không cho Mỵ Châu nhìn thấy.

"Để ta xem, chàng vẽ gì kỳ vậy ?" Mỵ Châu cố rướn cổ nhìn bức họa. "ta không hiểu nha"

"Vậy mới nói nàng cần ăn cơm mới có sức để hiểu" Trọng Thủy kéo Mỵ Châu ra khỏi phòng mới thở phào một hơi.

Có điều, bức họa đó dù chưa hoàn thành, người ngoài nhìn vào vẫn chưa thể hiểu nhưng biết đâu một lúc nào đó, có người hiểu vẫn hiểu được thì sao?

Trong cả bữa ăn, bao nhiêu của ngon Trọng Thủy đều không nuốt trôi, không có cảm giác về mùi vị. Đây là lần đầu tiên trong một năm yên ắng qua, Trọng Thủy phải tự mình dựng lên kế hoạch và cũng phải tự thực hiện. Còn bao nhiêu chuyện nữa. Phải phá hỏng một mắt xích phòng vệ nào đó trong cung cấm, rồi cũng phải xây dựng lối thoát riêng...

Mọi chuyện, thật khiến người ta đau đầu.

Lúc này, Mỵ Châu đã có phần lúng túng. Một năm qua, tuy trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng hai người vẫn chưa chính thức động phòng lần nào.

Cô là phận nữ nhi, vốn không thể chủ động, mà Thủy cũng hiền như cục đất, thấy cô tỏ vẻ thẹn thùng một chút lại như hiểu mà giữ phép, chủ động chuyển chăn gối qua phòng bên, thật sự ngốc hết sức mà!

"Thủy, thiếp có chuyện này muốn nói với chàng... một năm qua, thiếp ... phát hiện ... chúng ta " Mỵ Châu ngập ngừng, đoán chừng lúc này mặt nàng đã đỏ hết lên rồi.

Không lẽ... Trọng Thủy khẽ giật mình. "Châu Châu cứ nói" Cố nặn ra một nụ cười, Trọng Thủy nhìn Mỵ Châu, nét mặt đã trở lại điềm tĩnh như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net