7. Chung Vô Mị bên bờ Đại Minh năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với thân phận vương gia, Uyên Chính vương đi chuyến này tương đối giản dị, cả đoàn chỉ gồm ba xe ngựa lớn, một chiếc chở vương gia vương phi, một chiếc cho nhóm thị vệ, người hầu với một chiếc chở đồ dùng hàng ngày. Xe rộng rãi tử tế nhưng cũng không phải loại xa hoa gì lắm, nhìn qua không ai nghĩ là đoàn xe du ngoạn của vương gia.

Chung Vô Mị vốn không phải người thích bày vẽ xa xỉ, y giàu là một sự thật hiển nhiên, y giàu từ trong bụng mẹ, giàu từ xương cốt giàu ra, không cần phải khoe mẽ làm gì mệt người. Với lại chuyến này y đi làm nhiệm vụ bí mật, dọc đường càng ít người chú ý càng tốt, thế là đoàn xe nhà vương gia vốn chưa bao giờ hoành tráng nay lại càng đơn giản. Được cái Uyên Chính vương phi cũng chẳng đòi chẳng hỏi, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon là hắn đủ vui.

Nghĩ đến Bùi Thỏ, Mị vương gia tự nhiên thấy tâm trạng tốt hơn không ít. Bùi Vân Thiên nhanh nhạy khéo léo, chăm chỉ làm lụng, tuy hơi hám tiền nhưng suy cho cùng hắn cũng toàn mang vàng về tích trữ cho tương lai chứ không chơi bời phung phí, cưới được vợ như thế thật tốt biết bao, nếu hắn bỏ cái nết bướng bỉnh đi thì đúng là không còn gì để chê trách.

Lúc này hai người đang ở trên xe ngựa, Bùi Vân Thiên ăn vặt căng bụng đã lăn ra ngủ, mắt hơi hé miệng hơi hé, nọng cằm thoắt ẩn thoắt hiện, Chung Vô Mị càng nhìn càng thấy mình đúng, Bùi Thỏ lúc không nhọn mỏ lên cà khịa đáng yêu biết bao nhiêu. Uyên Chính vương hài lòng mỉm cười, kéo chăn nhỏ đắp cho vương phi dễ thương của mình, tránh hắn ngủ trên xe cảm lạnh.

--

Bùi Vân Thiên không được biết chính xác lần này Uyên Chính vương đi làm gì, chỉ thấy đoàn xe thong thả vừa đi vừa nghỉ, vương gia vương phi từ khi bước chân ra khỏi phủ đến giờ không ngày nào là ngừng ăn chơi.

Lần đầu tiên được tận mắt chiêm ngưỡng non sông như họa của nước bạn, ăn đủ thứ của ngon vật lạ suốt dọc đường đi, Bùi Vân Thiên vui muốn bay lên. Mà thực ra đâu chỉ nước bạn, đến nước mình hắn còn chưa được đi chơi thế này bao giờ. Nhà nghèo từ bé, Bùi dân đen thiệt thòi đủ đường.

Cứ thế, phu phu Uyên Chính vương ăn chơi hết một phần ba cái quốc gia, cuối cùng chỉ cần đi du thuyền qua sông nữa là đến đích. Thực ra cũng không cần dùng thuyền lớn tốn kém đến thế, nhưng Chung Vô Mị thấy Bùi Thỏ nhà mình chơi vui quá nên quyết định xa xỉ một hôm. Đường đường là hoàng đệ được bệ hạ sủng ái nhất, đi chơi tốn ít tiền quá kể cũng kỳ.

Bùi Thỏ vừa lên thuyền đã hào hứng ngó nghiêng đúng kiểu nhà quê lên trấn, trong khi Chung Vô Mị ra mạn thuyền đứng hóng gió cho ngầu. Một lát sau, Bùi Vân Thiên khám phá cái thuyền xong cũng ra đứng chơi cùng hắn, gió mát lồng lộng, xa xa là ánh hoàng hôn hồng cam cực kỳ lãng mạn.

Giữa khung cảnh nên thơ đến mức vương gia vương phi sắp yêu nhau đến nơi, chiếc thuyền lớn gần đó tự dưng quay sang húc thẳng vào du thuyền của Uyên Chính vương.

Chậc, nhịn đói lâu ngày ăn no là đau bụng, tiết kiệm lâu ngày phung phí tý mà xui ghê.

Du thuyền tròng trành dữ dội, sóng nước cuộn lên bắn tóe vào mặt Mị vương vô tội. Bùi Vân Thiên chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy vương gia nhà mình trông như chó bị dội nước vẫn phải phì cười trước, đang cười dở bỗng thuyền lắc mạnh thêm cái nữa làm hắn ngã dập mông trượt cái vèo, mông vẫn tròn đó mà cái miệng méo xệch.

Không đợi đám Chung Vô Mị kịp hoàn hồn, một nhóm thích khách mặc đồ đen thui nhảy sang du thuyền của họ, rút đao chém người.

Chung Vô Mị và thị vệ thân cận đều võ công cao cường, nhưng địch quá đông và quá mạnh. Phía Uyên Chính vương bị giết gần hết, chỉ còn vương gia vương phi với thị vệ thân cận bị dồn đến mạn thuyền, Mị vương gia còn vì bảo vệ Bùi Thỏ yếu đuối mà bị thương, cuối cùng cả đám quyết định bỏ thuyền nhảy xuống sông bơi về bờ.

Nhảy là nhảy cùng nhau, nhưng xuống sông bơi hộc mật được một lúc thì mỗi người trôi ra một phía. Bùi Vân Thiên mong manh bò được lên bờ cái mệt quá nằm ngửa ra thở như cá mắc cạn, Chung Vô Mị lên đến nơi chạy đi tìm vợ mãi không thấy kích động mếu máo thấy mà thương.

Lúc ba người sống sót của Uyên Chính vương phủ tìm thấy nhau, hừng đông đã ló rạng. Chung Vô Mị nâng đầu Bùi Thỏ vẫn đang kiệt sức lên ôm vào lòng, xém xíu rớt nước mắt.

Nắng mai ấm áp chiếu lên gương mặt tái nhợt của Bùi Vân Thiên, lúc này mũ thỏ cũng đã trôi đi mất, Bùi Thỏ của Uyên Chính vương trông như tiểu yêu mất hết nguyên khí, yếu ớt tựa đầu vào ngực vương gia thân yêu, mệt đến mức tưởng mình sắp đi đời. Bùi Thỏ bé nhỏ run rẩy đưa bàn tay nhăn nheo do ngâm nước lâu lên bắp tay vì cứu hắn mà phải chịu một nhát chém của Chung Vô Mị, nhưng lại chần chừ chẳng dám chạm vào, thều thào hỏi ngươi có đau không?

Chung Vô Mị vẫn còn mếu, hai mắt rưng rưng lắc đầu.

Bùi Vân Thiên thấy sống mũi cay xè, hắn đưa tay lên sờ má Chung Vô Mị, vét nốt chỗ sức lực còn lại trong mình, chậm rãi nói ra lời thật lòng:

"Chung Vô Mị, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi. Từ khi sinh ra đến giờ chưa từng... chưa từng có ai tốt với ta đến thế, gặp được ngươi đúng là may mắn cả đời. Khụ khụ! Kiếp sau, nếu kiếp sau còn có duyên gặp lại, Bùi Vân Thiên xin lấy thân báo đáp..."

Người trong lòng Uyên Chính vương nói được mấy câu rồi ngất xỉu. Buổi sớm bên bờ sông, hai người đều lạnh ngắt ướt sũng, nước mắt đầm đìa, khung cảnh thê lương đến tận cùng.

Cậu cận vệ tội nghiệp đợi mãi cuối cùng cũng đợi được màn bi kịch kia kết thúc, sốt ruột gọi chủ tử mang vương phi đi gặp thầy lang. Chung Vô Mị xác nhận Bùi Thỏ nhà mình vẫn còn thở rồi mới sụt sùi đứng dậy.

May mắn thay, cuối cùng ba người đều bình an vượt qua kiếp nạn.

Bùi Vân Thiên ngủ chổng mông một ngày một đêm là lại khỏe re nhảy nhót khắp nơi, vết thương của Chung Vô Mị cũng không quá nặng, cứ ở lại khách trạm tĩnh dưỡng dần dần sẽ khỏi.

--

Sau cơn bão, mỗi chúng ta đều sẽ trở thành một con người mới. Con người mới của Bùi Vân Thiên có vẻ không nhớ gì về Chung Vô Mị bên bờ Đại Minh năm ấy, lời hứa lấy thân báo đáp cứ thế tan biến như chưa từng xuất hiện.

Đương nhiên Chung Vô Mị cũng chẳng trông mong Bùi Thỏ lấy thân báo đáp, y thèm vào mê Bùi Thỏ, nhưng làm người phải có nguyên tắc, phải giữ chữ tín, con thỏ chứ con bướm đâu mà đậu rồi lại bay?

Một ngày nọ, Bùi phi mang thuốc vào cho vương gia nhà mình, thuận miệng hỏi về đám thích khách. Mị vương gia nhắm mắt uống một hơi hết bát thuốc đắng ngắt, mặt nhăn mày nhó giải thích, rằng chỉ là có kẻ biết Uyên Chính vương đi chuyến này làm gì nên muốn "xúc" y thôi, Bùi Thỏ không cần lo lắng làm gì, y tự có đối sách.

Bùi Vân Thiên nghe xong cũng biết điều không hỏi gì thêm: "Ừ, ta tò mò nên hỏi vậy thôi."

Mị vương gia cắn cắn miếng kẹo cho đỡ đắng miệng, suy nghĩ: Ồ, thế cứ tò mò là hỏi được nhỉ? Hỏi thôi chứ có gì đâu.

"Bùi Thỏ, ngươi... ngươi còn nhớ hôm trước ở bờ sông ngươi nói gì với ta không?" Vương gia hỏi mà lòng hơi hồi hộp.

"Ta nói gì?" Bùi Thỏ lảng tránh.

"Ngươi bảo sẽ lấy thân báo đáp còn gì, định chối à?"

"À, ta bảo kiếp sau báo đáp mà. Ngươi yên tâm, ta nói lời nhất định giữ lời, kiếp sau ta báo."

"Nhớ báo đấy nhé."

"Yên tâm, đảm bảo là báo."

Khốn khổ cái thân Chung Vô Mị bên bờ Đại Minh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#junzhe