8. Mị mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi vết thương đã gần khỏi, Mị vương gia dắt Bùi vương phi đi thăm đường ngắm phố cho khuây khỏa, ngắm chán thì uống trà xem kịch, dạo chợ ăn quà mua linh tinh... Hai người tối ngày tung tăng chơi bời, không thấy làm chuyện nghiêm túc lúc nào hết.

Sáng hôm ấy, đang vui vẻ gặm kẹo đường Chung Vô Mị mua cho thì Bùi Vân Thiên gặp một cô nương bị ba tên thổ phỉ bắt nạt, hắn nhanh chóng nhảy ra giúp đỡ. Trong lúc mắng mỏ đám thổ phỉ, do vẫn còn sợ vụ hành thích trước đó, Bùi Thỏ không nhận mình là vương phi mà bịa ra thân phận giang hồ thật ngầu nào đó cho kẻ địch sợ, hắn càng nói càng tự thấy đáng tin, Chung Vô Mị nghe một lúc cũng phải gật gù.

Mỗi tội kẻ địch không hề nể thân phận kiếm khách giang hồ của Bùi đại hiệp, cuối cùng vẫn phải đánh nhau. Địch rút đao, Bùi đại hiệp rút... à nhầm nhanh miệng hú Chung giáo chủ ra bảo kê rồi rụt cổ chạy ra trấn an cô nương đáng thương nọ, tướng tá rặt vẻ nặng nợ.

May mà Chung giáo chủ võ công cao cường, bụp bụp bụp vài phát đánh lui nguyên đám kẻ xấu. Bùi đại hiệp hoan hô, nhưng cô nương kia có vẻ vẫn nặng lòng lắm, bởi vì trước khi bỏ chạy đám kia tuyên bố sẽ quay lại trả thù.

Giúp người thì giúp cho trót, Uyên Chính vương bác ái thấy vậy thì hứa sẽ giúp cô nương xử lý tận gốc bọn thổ phỉ kia. Khó cái là vừa để chúng chạy mất rồi, giờ không biết làm sao mà tìm được. Phu phu Uyên Chính vương đăm chiêu nhìn nhau một lúc, cuối cùng quyết định thôi cái gì khó quá bỏ qua, cứ chờ bọn nó đến trả thù thì xử chứ ai hơi đâu mà đi tìm.

--

Bọn thổ phỉ lề mề mãi không chịu đến trả thù, phía Uyên Chính vương cũng chưa tra ra được hang ổ của chúng nằm ở đâu, chỉ biết đại khái là chúng ở trên núi, thỉnh thoảng nghe người ta bảo thấy chúng lởn vởn đâu đó trong thành, nhưng chưa túm được lần nào.

Nhóm Chung Vô Mị cũng không thể ở lại đây chờ thổ phỉ mãi được, mà có khi chính vì bọn y ở đây nên chúng mới lủi, y đi một cái chúng lại thò ra. Uyên Chính vương thấy hơi phiền, càu nhàu cận vệ:

"Ngươi làm ăn kiểu gì đấy hả? Có mấy đứa dở hơi mà tìm mãi không xong!"

Cận vệ khốn khổ ngước mắt lên nhìn vương gia, nhóm thị vệ họ dẫn theo chẳng còn một ai, nhóm đang gọi đến thì chưa đến, một mình cậu vừa chạy tới chạy lui làm này làm kia giúp vương gia hoàn thành nhiệm vụ mật mà chính cậu cũng không được biết cụ thể là nhiệm vụ gì, vừa phải hóng hớt hỏi han về đám thổ phỉ rạch giời rơi xuống, cậu cũng có dễ dàng gì đâu cho cam. Mà cũng vì phải làm nhiều việc một lúc nên cậu mới liên tục để mất dấu thổ phỉ, chứ chẳng lẽ lại vứt việc của hoàng thượng sang một bên để giúp cô nương kia trước à?

May thay, vương phi thông minh lanh lợi nhà họ nhanh chóng có cách: đã biết đám thổ phỉ này làm ổ trên núi, lại chuyên đi trêu ghẹo con gái nhà lành, vậy ta cứ kiếm một cô nương xinh tươi đi lên núi giả vờ gặp nạn là chúng bu vào ngay chứ gì. Bọn thổ phỉ tránh nhóm Bùi đại hiệp chứ cô nương yếu ớt lại còn đi một mình thì lại chẳng xuất hiện nhanh hú hồn.

Kế hoạch nghe cũng hợp lý, mà giờ có mỗi vương gia vương phi với cận vệ ở đây, chẳng có cô nương nào đi làm mồi câu được cả. Thế là ông chủ Bùi lại hiến kế, vậy cho ai đó giả gái đi, tay nghề của ta đây đảm bảo không chút sơ hở.

Thì cũng khả thi, hai người còn lại gật gù. Nhưng ở đây có ba người, Bùi Vân Thiên lẻo khoẻo không biết võ công đi thì nguy hiểm, thị vệ vai u thịt bắp giả gái ma nó tin, như một điều hiển nhiên, Mị vương gia trắng xinh được chọn.

"Hay là mình thuê một cô nương đi dụ giùm được không? Thổ phỉ thò ra một cái chúng ta 'xử' tụi nó liền?" Uyên Chính vương cố gắng.

"Đường đường là Uyên Chính vương mà bỏ tiền ra bảo con gái nhà người ta đi lên rừng cho thổ phỉ mạo phạm ấy ạ? Điện hạ có chắc không?" Cận vệ rụt rè hỏi.

Uyên Chính vương không chắc, Uyên Chính vương đuối lý ấm ức nghe theo, Bùi Vân Thiên vớ bở hào hứng mở hòm trang điểm.

Hắn muốn thử trang điểm cho vương gia nhà mình từ lâu lắm rồi. Ngày ngày ngồi vẽ mặt cho người khác và dạy người khác vẽ mặt, không ít lần Bùi sư phụ tự hỏi nếu là Chung Vô Mị thì dáng mày này có hợp không, màu môi này liệu có trầm quá? Sắc má kia phải chăng hơi chói? Cũng không phải hắn có ý đồ gì bất chính, hắn là người làm nghệ thuật, người làm nghệ thuật nhung nhớ cái đẹp là bình thường thôi.

Bùi Vân Thiên đưa tay nâng cằm Chung Vô Mị lên, cẩn thận cân nhắc xem nên trang điểm kiểu gì. Ai ngờ vừa nhìn đến bờ môi hồng hào lại muốn hôn một miếng, nghĩ xong tự hắn cũng giật mình, vội vàng cúi xuống tìm cái bút kẻ mắt.

"Bùi Thỏ, ngươi nhất định phải vẽ ở đấy à? Chọc vào mắt ta bây giờ." Mị vương gia khó chịu ngọ ngoạy.

Khi y nói, hơi thở ấm ấm như có như không phả vào tay Bùi Vân Thiên làm hắn tự dưng thấy tê rần. Bùi sư phụ gượng gạo xoa cổ tay, khẽ nạt y: "Nhất định phải vẽ, ngươi ngồi yên không là lệch đấy. Mắt to mắt nhỏ xấu mù!"

Chung Vô Mị ngồi yên nhưng nhăn nhó, ngươi mới xấu mù, cả nhà ngươi xấu mù!

Bùi sư phụ vỗ má y: "Giãn cái trán ra ta kẻ lông mày nào, ngoan."

Chung Vô Mị nghe lời nhưng bức xúc, ngươi mới ngoan, cả nhà ngươi đều ngoan!

Thực ra Bùi Vân Thiên không ngoan mấy. Trang điểm vấn tóc cài trâm xong là đến phần lên đồ, suốt cả quá trình, Bùi phi yêu cái đẹp cứ thấy nhộn nhạo hết cả cái người, lúc giúp Chung Vô Mị mặc đồ còn lén hít một hơi. Tự Bùi Vân Thiên cũng biết hành vi này của mình thật biến thái, nhưng lương tâm Bùi hắc hóa chắc đã bị bỏ lại ở nhà sư phụ từ lâu rồi, hắn chẳng áy náy gì, chỉ thấy thơm.

--

Lên đồ xong, Mị cô nương mặc váy lụa vàng cầm quạt tròn thêu hoa yểu điệu đi lên núi, cả người trông như cái bánh đậu xanh di động. Mị cô nương cảm thấy làm nữ nhân thật không dễ dàng, Bùi Thỏ yêu cầu y phải vừa đi vừa lắc hông để tăng độ chân thực, y lắc muốn trẹo cả hông mà chưa thấy tên thổ phỉ nào thò ra. Lát tìm được chúng nhất định y sẽ vặn lưng từng đứa một.

Đang bực mình, y bỗng phát hiện một mục tiêu khả nghi, thế là dứt khoát không lắc hông nữa mà giả bộ ngã oạch ra bên đường. Tuy tướng ngã nhìn muốn thoát vị đĩa đệm giùm, nhưng Mị cô nương đã thành công thu hút sự chú ý của nghi phạm.

Nghi phạm chính xác là một tên thổ phỉ đang nghênh ngang xuống núi. Gã chạy đến chỗ Mị cô nương "gặp nạn", cười khả ố đề nghị đưa nàng về nhà gã nghỉ ngơi, tay không quên sờ mó từ vai xuống eo người ta. Chung Vô Mị cười nửa miệng, nhà ngươi chết rồi con khốn ạ...

Thế rồi bỗng bụp một tiếng, Chung Vô Mị chưa kịp làm gì đã thấy thổ phỉ ngã lăn quay. Thì ra Bùi Thỏ nhà y thấy người của mình bị sờ mó liền sôi máu, lập tức cầm gậy gỗ xông lên làm anh hùng cứu mĩ nhân, nhanh đến nỗi cận vệ của Uyên Chính vương cũng không theo kịp.

Gã lăn xuống đất rồi, Bùi Thỏ vẫn còn hăng máu quật thêm mấy phát đau điếng, còn chưa biết tay phải đã phế hẳn chưa thì bị Chung Vô Mị đạp một phát, hỏi hội gã có mấy người, hang ổ ở đâu.

Lát sau cả bọn đã có mặt ở sào huyệt thổ phỉ, bọn chúng chẳng phải bang hội gì to lớn, chỉ có tầm gần chục tên vớ vẩn tụ lại cùng làm chuyện xấu, ba tên to mồm ngoài đường hôm trước cũng thuộc hội này luôn. Chung Vô Mị cùng cận vệ đập cho chúng một trận rồi trói lại áp giải về cho quan phủ xử.

Không những thế, bọn họ còn cứu được một cô nương mới bị bắt về sáng nay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#junzhe